Chiếc Vòng Tay Ngọc Bích Được Em Dâu Mua Cho

19.

Vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã đi thẳng vào vấn đề:

“Vòng tay đâu? Mang nó về chưa?”

Tôi không trả lời thẳng vấn đề của mẹ mà quay đầu nhìn về phía Chu Chu:

“Chu Chu, tôi cho cô một cơ hội để tự mình nói ra tất cả mọi chuyện, nếu không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của cô.”

“Tôi thì có gì phải nói chứ?”

Trên mặt cô ta không có chút bối rối nào, vô cùng bình tĩnh.

Thực sự là một kẻ nói dối trời sinh.

Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn video cô ta lấy vòng tay và sản phẩm chăm sóc da trong nhà tôi.

“Chuyện đã như vậy rồi, vị thiên kim đại tiểu thư này có thể giải thích cho tôi biết tại sao cô lại lấy trộm một bộ sản phẩm chăm sóc da trong nhà tôi không? Rõ ràng cô đã tự lấy chiếc vòng tay đi, tại sao lại muốn tìm tôi để lấy lại?” – Tôi liếc nhìn Chu Chu, với vẻ mặt rất khinh thường: “Có phải cô cho rằng nếu mất chiếc vòng tay thì tôi nhất định sẽ bồi thường tiền cho cô không?”

“Chỉ là thật đáng tiếc, nếu bây giờ cô không nói chiếc vòng tay là do chính cô lấy đi, cho dù thật sự nó bị mất, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức bồi thường cho cô 880.000 tệ! Tờ hóa đơn kia của cô, tôi đã kiểm tra trên trang web thuế, nó hoàn toàn là giả. Mà tôi cũng đã tìm người giám định chiếc vòng tay, cao nhất cũng chỉ đáng giá từ 10.000 đến 20.000 nhân dân tệ.”

Nói xong, tôi liền đánh giá biểu cảm của bố mẹ và em trai.

Vẻ kinh ngạc trên mặt bố mẹ không giống như giả vờ, nhưng thần sắc của em trai lại mang ý vị sâu xa.

Em trai bắt gặp ánh mắt của tôi, hắn vô thức phản bác lại:

“Chị nói ăn trộm là có ý gì? Bộ sản phẩm chăm sóc da đó của chị có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Nếu Chu Chu đã nhìn trúng nó, người làm chị gái như chị cho cô ấy một bộ thì có làm sao?”


“Bộ sản phẩm chăm sóc da đó của tôi trị giá 10.000 nhân dân tệ, đủ để lập án tội trộm cắp.”

Mẹ tôi gấp đến mức lập tức nhảy ra, đứng chắn trước mặt Chu Chu:

“Cái gì mà tội trộm cắp? Con đừng nói lung tung. Bộ sản phẩm chăm sóc da này là mẹ nhờ Chu Chu lấy! Vậy thì có làm sao? Mẹ đã nuôi con lớn như này, lấy có một bộ sản phẩm chăm sóc da của con mà con còn muốn đưa mẹ vào tù à?”

Tôi cười khẩy thành tiếng: “Đừng vội vàng ôm tội vào mình, chờ con nói xong đã, đến lúc đó mẹ bảo vệ cô ta cũng chưa muộn.”

20.

Tôi đứng cạnh Thành Đằng: “Chu Chu, cô nhìn kĩ xem, cô còn nhớ anh ấy không?”

Trên mặt Chu Chu hiện lên một tia mơ hồ, sau đó, sự bình tĩnh trên mặt cô ta bắt đầu sụp đổ.

Rõ ràng là cô ta đã nhớ ra Thành Đằng.

“Cô nói cô là phú nhị đại, nhà cô là gia đình giàu có và có quyền thế ở Vân Thành. Vậy tại sao mẹ cô lại làm bảo mẫu ở nhà Thành Đằng?”

Chu Chu hoảng hồn, nhìn em trai tôi muốn cầu cứu.

Trương Văn Hạo lúc này cũng biết không thể giấu được nữa nên đã giải thích cặn kẽ mọi chuyện.

Ban đầu đúng là hắn và Chu Chu đã quen nhau qua mạng.

Chỉ là hai người bọn họ đồng thời cũng muốn câu được kẻ có tiền.

Để có được sự tín nhiệm của đối phương, cũng để thể hiện “tài lực” của mình, hai người bắt đầu vay tiền trên mạng cho đối phương mua đồ có giá trị.

Cả hai đều nghĩ rằng sau này mình có thể lấy lại nó từ đối phương.

Nhưng kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng ra được.

Hai người ngày càng lún sâu vào, đều vì sự hư vinh, lời bịa đặt của bản thân mà chi tiêu vượt quá mức có thể thanh toán.

Nhưng hai người bọn họ, một người thất nghiệp, một người là sinh viên năm ba, vốn không có khả năng trả khoản vay kếch xù.

Sau đó, sau khi Trương Văn Hạo từ chỗ mẹ tôi biết được chuyện Thành Đằng đã tặng tôi sính lễ trị giá 880.000 nhân dân tệ, hai người liền thương lượng ra kế sách này.

Chỉ cần lừa được 880.000 nhân dân tệ của tôi, hai người bọn họ đều có thể thuận lợi lên bờ.

Đương nhiên, đứa bé trong bụng Chu Chu cũng là giả.

Nghe Trương Văn Hạo giải thích xong, bố mẹ tôi đã tức giận đến mức suýt ngất xỉu.

Nhưng bọn họ vẫn giữ khẩu khí, buộc Trương Văn Hạo phải ngay lập tức mở báo cáo tín dụng trên điện thoại của hắn.

Các khoản vay khác nhau cộng lại cũng gần 300.000 nhân dân tệ.


Đây là những khoản trong báo cáo tín dụng, nhưng không biết ngoài tín dụng còn bao nhiêu khoản nữa.

Nhưng mặc kệ có bao nhiêu khoản vay, dù sao cũng không liên quan gì đến tôi.

Tuy nhiên, bố mẹ tôi lại không nghĩ như vậy.

21.

Mẹ tôi lập tức chơi bài tình cảm với tôi: “Con gái, con không thể nhìn em trai mình ch.ết mà không cứu! Nếu không trả lại số tiền này, cuộc đời của nó sẽ bị hủy hoại.”

“Bây giờ con đã gả cho người đàn ông có tiền như thế, đã bỏ ra 2 triệu để mua xe cho con. Con đưa 880.000 tệ cho em trai con trả nợ không được sao?”

Tôi kiên định lắc đầu: “Tất nhiên là không được.”

Thấy mềm không được, mẹ tôi bắt đầu nằm xuống đất lăn lộn khóc lóc om sòm:

“Được rồi, nếu con đã không muốn cho em trai con sống tốt, vậy thì con cũng đừng nghĩ tới việc được sống tốt. Con cũng đừng nghĩ đến việc kết hôn, muốn ch.ết thì chúng ta cùng ch.ết!”

Bố tôi cũng phụ họa: “Người một nhà vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, số tiền này coi như con cho em trai con mượn. Chờ tương lai nó kiếm được tiền, sẽ trả lại cho con.”

Tôi vẫn lắc đầu: “Không có khả năng, những lời vừa rồi của Trương Văn Hạo, tôi đã ghi lại hết rồi. Nói khó nghe thì hai người bọn họ chính là trộm cắp và lừa đảo. Nếu tôi quyết tâm thuê luật sư, có thể trực tiếp đưa bọn họ vào tù.”

“Nếu như các người cứ ép tôi hết lần này đến lần khác, đến lúc đó đừng trách tôi độc ác.”

Mẹ tôi đã tức giận đến mức muốn lao tới đánh tôi, nhưng Thành Đằng đã đứng chặn trước mặt tôi:

“Kể từ hôm nay và cả sau này, bất cứ ai dám động đến cô ấy dù chỉ một chút, cho dù là ai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.”

Mẹ tôi ngay lập tức bị khí thế của Thành Đằng trấn áp.

Bà ấy chỉ có thể đánh nhẹ Trương Văn Hạo mấy cái.

22.

Đêm đó, mẹ tôi đã đuổi Chu Chu ra ngoài.


Bây giờ chỉ riêng khoản nợ của Trương Văn Hạo đã đủ khiến họ sứt đầu mẻ trán, chứ đừng nói đến việc trả nợ cho cô ta.

Một tháng sau, mắt thấy khoản nợ của Trương Văn Hạo ngày càng tăng.

Bố mẹ không còn cách nào khác đành phải bán căn nhà ban đầu dùng để làm nhà kết hôn cho Trương Văn Hạo.

Trong thời gian này, họ đã gọi điện cho tôi vô số lần.

Đương nhiên đều là hỏi vay tiền tôi nhưng đều bị tôi cự tuyệt.

Họ đã nuôi tôi lớn, sau này khi họ già đi, tôi cũng sẽ làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng của mình.

Sẽ không có nhiều hơn.

23.

Ba tháng sau, tôi và Thành Đằng cử hành hôn lễ.

Hai năm sau, tôi sinh được một bé gái.

Tôi đặt tên cho con bé là —— Mộ Dữ.

Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ dành hết tình yêu thương của mình cho con bé.

Từ đầu đến cuối luôn như vậy.

HẾT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận