Chiếc vương miện Ptolemy

Kết hợp với một vị thần thì giống gì?
Nếu bạn muốn đầy đủ chi tiết, hãy đọc bài bình luận của tôi trên trang Yelp. Tôi không cảm thấy thích kể đi kể lại điều đó. Tôi cho kinh nghiệm này 0.5 sao.
Còn bây giờ, hãy chỉ nói rằng bị chiếm hữu bởi một nữ thần kền kền thậm chí còn lộn xộn hơn tôi từng tưởng tượng.
Hàng ngàn năm ký ức tràn ngập trí nhớ tôi. Tôi đã thấy những kim tự tháp mọc lên từ sa mạc, mặt trời lấp lánh trên sông Nile. Tôi nghe thấy các thầy tu tụng kinh trong những cái bóng mát mẻ của một đền thờ và mùi nhang làm từ nhựa thơm trong không khí. Tôi bay khắp cùng những thành phố của Ai Cập cổ, vòng quanh cung điện của pharaoh. Tôi là nữ thần kền kền Nekhbet – người bảo vệ của nhà vua, tấm khiên của sức mạnh, sự trừng phạt của sự yếu đuối và chết chóc.
Tôi cũng có một mong muốn cháy bỏng là tìm được một cái xác linh cẩu ấm ngon lành, dán mặt tôi vào ngay đó và –
Được rồi, về cơ bản tôi không phải là bản thân mình.
Tôi cố gắng để tập trung vào hiện tại. Tôi nhìn chằm chằm đôi giày của mình… cùng đôi giày Brooks cũ, dây giày vàng ở chiếc bên trái, dây giày đen ở bên phải. Tôi giơ cánh tay cầm kiếm của tôi để đảm bảo tôi vẫn có thể kiểm soát cơ bắp của mình.
Thư giãn đi, á thần. Tiếng của Nekhbet nói trong đầu tôi. Để ta đảm đương.
“Tôi không nghĩ vậy,” tôi nói lớn. Tôi an tâm khi giọng nói của mình vẫn nghe giống giọng của mình. “Chúng ta cùng làm điều này hoặc không gì cả.”
“Percy?” Annabeth hỏi. “Cậu ổn chứ?”
Nhìn cô ấy làm tôi thấy mất phương hướng. Phần “Percy” của tôi thấy người bạn gái tuyệt vời thường lệ của mình. Phần “Nekhbet” của tôi thấy một cô gái trẻ vây quanh bởi một hào quang cực tím hùng mạnh – dấu hiệu của một á thần Hy Lạp. Tầm nhìn lấp đầy tôi với sự khinh bỉ và sợ hãi. (Để cho thật chính xác: Tôi có nỗi sợ lành mạnh của chính mình về Annabeth. Cô ấy đã hất cẳng tôi hơn một lần. Nhưng khinh bỉ? Không quá nhiều. Đó tất cả là Nekhbet.)
“Tớ ổn,” tôi nói. “Tớ đang nói chuyện với con kền kền trong đầu mình.”
Carter đi một vòng tròn quanh tôi, cau mày như thể tôi là một bức tượng điêu khắc trừu tượng. “Percy, cố gắng để tạo ra sự cân bằng. Đừng để bà ấy tiếp quản, nhưng cũng đừng chiến đấu với bà ấy. Nó đại loại như chạy một cuộc đua ba chân. Cậu phải kết hợp hài hòa với cộng sự của cậu.”
“Nhưng nếu anh phải chọn,” Sadie nói, “đập bà ta xuống và giữ kiểm soát.”
Tôi gầm lên. “Con bé ngu ngốc! Đừng nói ta –” Tôi buộc môi mình khép lại. Vị của chó rừng thối rữa lấp đầy miệng tôi. “Xin lỗi, Sadie,” tôi cố gắng. “Đó là Nekhbet đang nói, không phải anh.”
“Em biết.” Biểu hiện của Sadie căng ra. “Em ước chúng ta có nhiều hơn gian hơn để anh quen với việc làm vật chủ của một nữ thần. Tuy nhiên –”
Một tia sáng đỏ khác chiếu sáng đỉnh cây.
“Anh càng sớm để nữ thần này ra khỏi đầu anh, càng tốt,” tôi nói. “Cùng đi đấm vào mặt Setne nào.”
Setne thực sự không thể quyết định cách ăn mặc của hắn.
Hắn bước khệnh khạng quanh sân bóng trong chiếc quần ống loe màu đen, một chiếc áo sơ mi trắng xếp nếp và một chiếc áo khoác tím lấp lánh – tất cả những thứ đó mâu thuẫn với chiếc vương miện đỏ và trắng mới kết hợp của hắn. Hắn trông giống như ca sĩ Prince từ một trong những bìa album cũ của mẹ tôi, và, xét theo ánh sáng phép thuật xoáy xung quanh hắn, Setne đang sẵn sàng để tiệc tùng như những năm 1999 trước công nguyên.

Việc chỉ có một tay dường như không làm phiền hắn. Hắn vẫy phần còn lại của cánh tay bị chặt theo phong cách chỉ huy, tụng kinh bằng tiếng Hy Lạp và Ai Cập trong khi màn sương dâng lên từ chân hắn. Từng chập ánh sáng nhảy múa và lắc lư quanh hắn, như thế một ngàn đứa trẻ đang viết tên chúng với pháo hoa cầm tay.
Tôi không hiểu tôi đang nhìn thấy cái gì, nhưng Nekhbet hiểu. Có tầm nhìn của bà ấy, tôi nhận ra Duat – chiều phép thuật tồn tại phía dưới vương quốc con người. Tôi thấy những lớp thực tại, giống như những tầng của miếng thạch nhiều màu phát sáng, lao xuống vô cực. Trên bề mặt, nơi thế giới phàm trần và bất tử gặp nhau, Setne đang đánh Duat thành một cơn bão – khuấy những con sóng màu sắc là làm sủi bọt những chùm khói trắng.
Sau chuyến phiêu lưu của Annabeth ở bờ biển Rockaway, cô ấy đã kể tôi nghe khủng khiếp như thế nào khi thấy Duat. Cô tự hỏi liệu Duat Ai Cập bằng cách nào đó liên quan đến khái niệm Màn Sương Hy Lạp – màn phép thuật giữ những người phàm trần khỏi nhận ra những vị thần và quái vật.
Với Nekhbet trong tâm trí tôi, tôi biết câu trả lời. Dĩ nhiên Màn Sương có liên quan. Màn Sương đơn giản là một cái tên Hy Lạp cho tầng cao nhất giữa các thế giới – tầng mà giờ đây Setne đang xé ra.
Đáng lý tôi nên thấy kinh hãi. Nhìn thế giới với tất cả những mặt vô hạn của nó đủ để làm bất cứ ai choáng váng.
Nhưng trước đó tôi đã bị rơi xuống biển. Tôi quen với việc trôi lơ lửng trong những độ sâu với những lớp ấm nóng vô tận quanh tôi.
Nekhbet cũng không dễ dàng bị ấn tượng. Bà đã đã thấy mọi thứ qua nhiều thiên niên kỷ. Đầu óc bà lạnh và khô như gió sa mạc buổi tối. Với bà ấy, thế giới phàm trần chỉ là một vùng đất hoang thay đổi thường xuyên, vương vãi những xác người và nền văn minh của họ. Không có gì là vĩnh cửu. Tất cả chỉ là những cái chết bên lề đường đang chực chờ để xảy ra. Về phần Duat, nó luôn luôn khuấy động, gửi đi những chùm phép thuật như ánh sáng mặt trời đến thế giới phàm trần.
Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều bị làm lo lắng bởi cái cách mà câu thần chú của Setne xé toạc Màn Sương. Hắn ta không chỉ đang điều khiển nó. Các pháp sư làm điều đó hoài. Setne đang bắt đầu khai thác Duat. Bất cứ đâu hắn bước tới, những vết nứt tỏa ra bên ngoài, chia tách các tầng của vương quốc phép thuật. Cơ thể hắn hút năng lượng vào từ mọi hướng, tiêu diệt những ranh giới giữa Duat và thế giới phàm trần, giữa phép thuật Hy Lạp và phép thuật Ai Cập – dần dần biến hắn thành một kẻ bất tử. Trong quá trình này, hắn ta đang xé rách một lỗ thủng có thể không bao giờ đóng lại được trong trật tự vũ trụ.
Phép thuật của hắn hút chúng tôi – Nekhbet và tôi – thúc giục chúng tôi từ bỏ và để bị hấp thụ vào hình dáng rực rỡ mới của hắn.
Tôi không muốn bị hấp thụ. Nữ thần kền kền cũng không. Mục đích chung của chúng tôi giúp chúng tôi cùng nhau làm việc.
Tôi băng qua cái sân. Sadie và Annabeth tách ra bên phải tôi. Tôi cho là Carter đang ở đâu đó bên trái tôi, nhưng cậu ấy đã lại tàng hình, vì vậy tôi không thể chắc chắn. Thực tế là tôi không thể phát hiện ra được cậu ấy, thậm chí với những giác quan kền kền siêu việt của Nekhbet, trao cho tôi hy vọng rằng Setne cũng sẽ không thấy được cậu ta.
Có lẽ nếu tôi cứ giữ Setne bận rộn, Carter sẽ có thể cắt đứt tay kia của Setne. Hoặc hai chân hắn. Điểm thưởng thêm cho đầu hắn.
Setne ngừng tụng kinh khi hắn thấy tôi.
“Tuyệt vời!” Hắn cười toe. “Ngươi đã mang con kền kền theo ngươi. Cảm ơn!”
Không phải phản ứng mà tôi đang hy vọng. Tôi cứ chờ đợi đến một ngày khi gã xấu xa thấy tôi và hét lên, Ta từ bỏ! Nhưng nó vẫn chưa xảy ra.
“Setne, bỏ chiếc vương miện xuống.” Tôi giơ thanh kopis của mình lên, cái mà không có cảm giác nặng trịch với sức mạnh của Nekhbet chảy trong tôi. “Đầu hàng, và ông có thể sống sót rời khỏi đây. Nếu không thì –”
“Ồ, rất tốt! Rất đe dọa! Và những người bạn của ngươi ở đây… Để ta đoán. Ngươi giữ ta bận rộn trong khi chúng thiết lập cái bẫy ngạc nhiên nào đó để kiềm chế vị thần mới tạo ra à?”
“Ngươi vẫn chưa là một vị thần.”
Hắn ta xua câu bình luận đi. “Ta cho là Carter cũng đang trốn quanh đây, lén lút và vô hình? Chào, Carter!”

Nếu Carter ở gần đây, cậu ấy không trả lời. Anh bạn thông minh.
Setne giơ phần còn lại của cổ tay hắn lên. “Dù cho ngươi ở bất cứ đâu, Carter, ta đã ấn tượng bởi câu thần chú cắt tay. Cha ngươi sẽ tự hào. Đó là những điều quan trọng với ngươi, phải không? Làm cho cha ngươi tự hào? Nhưng hãy nghĩ điều gì sẽ có thể nếu ngươi gia nhập với ta. Ta có ý định thay đổi luật lệ của trò chơi. Chúng ta có thể hồi sinh lại cha ngươi – Ý ta là cuộc sống thật, không phải nửa cuộc đời khủng khiếp hắn ta đã có ở dưới Âm phủ. Mọi thứ đều có thể một khi ta là một vị thần!”
Quanh cổ tay Setne, Màn sương cuộn xoắn, đặc lại thành một bàn tay mới. “Ngươi nói gì, Carter?”
Phía trên tên pháp sư, không khí tỏa sáng mờ mờ. Một nắm tay khổng lồ có kích thước của một cái tủ lạnh xuất hiện trên đầu Setne và nện hắn xuống mặt đất như một cái đinh đóng vào gỗ mềm.
“Tôi nói không.” Carter xuất hiện bên kia sân, chiếc mũ của Annabeth trong tay cậu ta.
Tôi nhìn chằm chằm cái vương miện của Ptolemy – phần duy nhất của Setne vẫn thấy được trên mặt đất.
“Cậu phải nên đợi,” tôi nói với Carter. “Thiết lập cái bẫy. Để tớ giải quyết Setne.”
Carter nhún vai. “Hắn ta không nên mang cha tớ ra.”
“Đừng bận tâm điều đó!” Annabeth nói. “Lấy cái vương miện!”
Tôi nhận ra cô ấy đúng. Tôi hẳn nên đột ngột di chuyển, ngoại trừ việc Nekhbet và tôi có một khoảng khắc tê liệt. Nữ thần muốn lấy lại mũ của mình. Nhưng tôi nhìn vào ánh sáng rực rỡ kỳ quái của chiếc vương miện, nhớ lại cái cách mà nữ thần rắn hổ mang đã bị ngấu nghiến và quyết định sẽ không chạm vào cái vương miện đó nếu không có găng tay cao su và có lẽ một bộ đồ bảo hộ chất độc hại.
Trước khi Nekhbet và tôi có thể giải quyết được những khác biệt của chúng tôi, mặt đất rung chuyển.
Setne đứng dậy từ mặt đất như thể trên một thềm thang máy và nhìn chằm chằm Carter. “Ta cho người một lời đề nghị hoàn toàn công bằng, và ngươi đánh ta với một nắm tay khổng lồ? Có lẽ cha ngươi sẽ không lấy làm tự hào, sau tất cả.”
Gương mặt Carter nhăn nhó. Tòa bộ cơ thể cậu tỏa ánh sáng xanh da trời. Cậu bay lên khỏi mặt đất khi hiện thân của Horus tạo thành hình dáng quanh cậu.
Setne trông không lo lắng. Hắn cuộn những ngón tay mới mọc của mình lại bằng một cử chỉ lại đây, và hiện thân của Carter vỡ tan tành. Ánh sáng xanh cuộn xoáy về phía Setne và bị nhấn chìm vào hào quang đang tỏa sáng rực rỡ của hắn. Carter đổ sụp xuống, bất động, trên mặt đất ẩm ướt.
“SETNE!” Sadie hét, giơ cây trượng của con bé lên. “Qua đây, đồ chồn nhỏ bé nhà ngươi!”
Con bé làm nổ tên pháp sư với một tia lửa trắng. Setne tóm lấy nó trên ngực hắn và hấp thụ năng lượng.
“Sadie, yêu quý,” hắn khiển trách. “Đừng phát điên. Carter luôn là kẻ buồn tẻ. Ta thực sự đã không muốn trao cho cậu ta cuộc sống bất tử. Nhưng ngươi – tại sao ngươi không làm việc với ta, nhỉ? Chúng ta có thể có hàng tấn trò vui! Xé nát vũ trụ, tiêu diệt mọi thứ khi chúng ta thấy có hứng!”
“Điều đó – điều đó không công bằng,” Sadie nói, giọng con bé run lên. “Cám dỗ tôi với sự phá hoại.”
Con bé cố gắng giữ giọng hỗn xược thường lệ của nó, nhưng đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Carter, người vẫn không cử động gì.

Tôi biết tôi nên làm gì đó. Chúng tôi đã có một kế hoạch… Nhưng tôi không thể nhớ ra nó. Nữ thần kền kền trong đầu tôi đang bay lượn vòng tròn trên chiếc máy bay tự động. Thậm chí Annabeth trông như cô ấy đang đấu tranh để tập trung. Ở quá gần Setne giống như đứng cạnh một thác nước. Tiếng ồn trắng của hắn nhấn chìm mọi thứ.
“Ngươi biết mà,” Setne tiếp tục, như thể chúng tôi đang lên kế hoạch một buổi tiệc tùng cùng nhau. “Ta nghĩ hòn đảo này sẽ hoàn hảo. Cung điện của ta sẽ nằm ngay đây, ở trung tâm mới của vũ trụ!”
“Một sân bóng đá lầy lội,” Annabeth chú thích.
“Ôi, đến đây nào, đứa con của Athena! Ngươi có thể thấy những triển vọng. Tên Serapis ngu ngốc già cả đó đã có ý tưởng đúng đắn: thu thập trí tuệ của Hy Lạp và Ai Cập lại với nhau ở một nơi và dùng sức mạnh đó để thống trị thế giới! Ngoại trừ việc Serapis không có tầm nhìn của ta. Ta sẽ tiêu thụ tất cả các vị thần cổ - Zeus, Osiris, tất cả những vị thần vô vị đó. Ai cần họ chứ? Ta sẽ chỉ lấy mỗi thứ ta có thể dùng từ tất cả bọn họ một ít. Ta sẽ trở thành lãnh đạo của một chủng tộc thần thánh mới. Con người sẽ đến đây từ khắp nơi trên thế giới để hiến tế và mua đồ lưu niệm.”
“Đồ lưu niệm?” Tôi nói. “Ông muốn bất tử để ông có thể bán áo thun à?”
“Và quả cầu tuyết!” Setne có một cái nhìn mơ mộng trong đôi mắt hắn. “Ta yêu những quả cầu tuyết. Dù sao đi nữa, có chỗ cho hơn một vị thần mới. Sadie Kane – ngươi sẽ hoàn hảo. Ta biết ngươi thích phá luật. Cùng nhau phá tất cả chúng! Bạn bè của ngươi cũng có thể đi cùng!”
Phía sau tên pháp sư, Carter rên rỉ và bắt đầu chuyển động.
Setne liếc nhìn lại với sự chán ghét. “Chưa chết à? Thằng nhóc dai nhách. Ừm… Ta cho là chúng ta có thể bao gồm nó vào kế hoạch của chúng ta. Mặc dù, nếu ngươi thích, Sadie, ta hoàn toàn có thể xử đẹp cậu ta.”
Sadie buông lỏng một tiếng kêu ở cổ. Con bé tiến lên, nhưng Annabeth tóm lấy cánh tay nó.
“Chiến đấu một cách thông minh,” Annabeth nói. “Không phải giận dữ.”
“Quan điểm được chấp nhận,” Sadie nói, mặc dù hai cánh tay nó vẫn run lên với cơn giận dữ. “Nhưng em sẽ thực hiện cả hai.”
Con bé mở Cuốn sách của Thoth.
Setne chỉ cười. “Sadie thân mến, ta biết cách để đánh bại từng câu thần chú trong cuốn sách đó.”
“Ông sẽ không thắng đâu,” Sadie khăng khăng. “Ông sẽ không lấy được bất cứ thứ gì khỏi bất cứ ai!”
Con bé bắt đầu tụng. Annabeth giơ thanh khopesh mượn lên, sẵn sàng bảo vệ con bé.
“À, ừm.” Setne thở dài. “Vậy, ta cho là ngươi sẽ muốn cái này trở về.”
Cơ thể Setne bắt đầu tỏa sáng. Nhờ vào Nekhbet, tôi nhận ra điều gì sắp xảy ra giây lát trước khi khi nó xảy ra, điều mà cứu mạng chúng tôi.
Carter đang cố gắng đứng lên khi tôi hét, “NẰM XUỐNG!”
Cậu ta rơi xuống như một bao đá.
Một vòng tròn lửa phát nổ ra bên ngoài từ Setne.
Tôi vứt thanh kiếm của mình và lao tới trước hai cô gái, dang hai cánh tay theo kiểu chụp gôn. Một cái vỏ ánh sáng tím bao quanh lấy tôi, và ngọn lửa lăn vô hại trên đôi cánh mờ mờ mà giờ đây duỗi ra ở hai bên của tôi. Với bộ phụ tùng mới của mình tôi có thể che chắn cho Sadie và Annabeth khỏi điều tệ nhất của vụ nổ.
Tôi hạ hai cánh tay xuống. Đôi cánh khổng lồ co lại. Đôi chân tôi, vừa lơ lửng trên mặt đất, giờ được bọc trong đôi chân ma quái với ba ngón chân dài và móng vuốt của một con chim.

Khi tôi nhận ra tôi đang bay lượn ở trung tâm của một con kền kền tỏa ánh sáng tím khổng lồ, ý nghĩ đầu tiên của tôi là: Carter sẽ không bao giờ ngừng trêu chọc tôi về điều này.
Ý nghĩ thứ hai của tôi là: Ôi, thần thánh. Carter.
Sadie hẳn đã thấy cậu ấy cùng lúc tôi thấy. Con bé hét lên.
Ngọn lửa đã bôi đen toàn bộ cái sân, ngay khi biến bùn ẩm ướt thành đất sét nứt. Màn Sương và ánh sáng phép thuật đã bị thiêu hủy. Thanh kiếm mới của tôi là một dòng xỉ đồng bốc hơi trên mặt đất. Carter nằm ngay chỗ cậu ấy ngã xuống, bị cuộn trong khói, mái tóc cậu ấy hóa thành than, gương mặt cậu ấy đỏ với những vết bỏng rộp.
Tôi sợ điều tồi tệ nhất. Sau đó mấy ngón tay cậu ấy giật giật. Cậu kêu một tiếng, như là ‘Gug’, và tôi có thể thở lại.
“Cảm ơn các vị thần,” Annabeth nói.
Setne phủi chút bụi khỏi chiếc áo choàng tím của hắn. “Ừm, ngươi có thể cảm ơn các vị thần nếu ngươi muốn, nhưng họ sẽ không ở đây lâu hơn nữa. Vài phút nữa và phép thuật ta đã bắt đầu sẽ không thể đảo ngược lại. Giờ thì, Percy làm ơn bỏ cái hiện thân ngu ngốc đó đi trước khi ta lấy nó khỏi ngươi. Và, Sadie, ta đề nghị ngươi đưa cho ta Cuốn sách của Thoth trước khi ngươi làm tổn thương chính mình. Không có câu thần chú nào ngươi có thể đọc mà làm hại được ta.”
Sadie bước về phía trước. Mái tóc highlight màu cam của con bé quất quanh mặt nó. Đôi mắt nói chuyển sang nghiêm khắc, làm cho ánh nhìn của con bé thậm chí càng giống một Annabeth nhỏ hơn.
“Không câu thần chú nào tôi có thể đọc,” Sadie đồng ý. “Nhưng tôi có bạn bè.”
Con bé chuyền cuốn sách của Thoth cho Annabeth, người chớp mắt ngạc nhiên. “Ừm… Sadie?”
Setne cười thầm. “Cô ta sẽ làm gì? Cô ta có thể thông minh, nhưng cô ta không thể đọc chữ Ai Cập cổ.”
Sadie siết chặt cẳng tay Annabeth. “Cô Chase,” con bé trang trọng nói, “tôi có một từ cho cô.” Con bé dựa tới và thì thầm điều gì đó vào tai Annabeth.
Gương mặt Annabeth biến đổi. Chỉ một lần trước đây tôi từng thấy cô ấy với một biểu hiện ngạc nhiên thuần khiết đến thế: khi cô ấy trông thấy cung điện của các vị thần trên núi Olympus.
Sadie quay sang tôi. “Percy… Annabeth có việc phải làm. Em cần chăm sóc anh trai em. Tại sao anh không tiếp đãi người bạn của chúng ta Setne?”
Annabeth mở cuộn giấy. Cô bắt đầu đọc lớn bằng tiếng Ai Cập cổ. Những chữ tượng hình trôi lơ lửng khỏi cuộn giấy papyrus. Chúng cuộn xoáy trong không gian quanh cô, hòa lẫn với những từ Hy Lạp như thể Annabeth đang bổ sung lời chú thích của cô ấy cho câu thần chú.
Setne thậm chí trông còn ngạc nhiên hơn cả tôi. Hắn ta tạo nên một tiếng ồn bị bóp nghẹt ở sau cổ họng hắn. “Điều dó không… Khoan đã ngay bây giờ. Không!”
Hắn giơ hai tay lên để thực hiện câu thần chú ngược lại gì đó. Vương miện của hắn bắt đầu tỏa sáng.
Tôi cần di chuyển, nhưng Nekhbet không giúp đỡ. Bà ta hơi quá tập trung vào Carter, người đang bốc mùi thịt nướng và ngon lành.
Đứa đó đang yếu, bà ta lẩm bẩm trong đầu tôi. Chết sớm thôi. Những kẻ yếu phải chết.
Cơn giận dữ trao cho tôi ưu thế. Carter Kane là bạn của tôi. Tôi sẽ không ngồi đó trong khi bạn tôi chết.
Di chuyển, tôi nói với Nekhbet. Và tôi nắm quyền kiểm soát hiện thân kền kền.
Trước khi Setne có thể thực hiện xong câu thần chú của hắn, tôi tóm lấy hắn bằng những móng vuốt ma của tôi và mang hắn lên bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận