Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương


“Tô Đại Ca, để ta giúp ngươi, dạy ta làm ruộng được không?” Mộ Tiểu Tiểu thấy Tô Vũ bận rộn cả ngày, mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên xung phong nói.    “Không được!” Triệu lão nghe nói Mộ Tiểu Tiểu thật sự muốn cùng Tô Vũ học làm ruộng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, thổi râu trừng mắt: “Ngươi sau này làm đồ đệ của Đan Ẩn ta, sao có thể học làm ruộng? Để cho người ta biết tấm mặt mo này của ta giấu ở đâu?"    “ta không, ta phải đi theo Tô đại ca.” Mộ Tiểu Tiểu cố chấp nói, mặc kệ Triệu lão bản mặt tối sầm lại.    Tô Vũ cười cười, giải vây cho Triêu lão nói: "Tiểu Tiểu, không cần, bên ta chuẩn bị gần xong rồi, đi giúp ta múc cháo trong nồi đi."    “Ân, tốt.” Mộ Tiểu Tiểu vui vẻ nói, lập tức xoay người chạy vào phòng bếp.    Khóe mắt Triệu lão không ngừng giật giật, còn gì đáng buồn hơn là đồ đệ của hắn căn bản không nghe lời hắn, cứ chạy theo người ngoài, hắn hừ lạnh một tiếng với Tô Vũ, càng nhìn tiểu tử này càng không vừa mắt.    Đi vào trong phòng, bưng lên cháo Mộ Tiểu Tiểu vừa dọn lên, liền muốn uống...    "Sư phụ, Tô đại ca còn ở bên ngoài, còn chưa ăn được."    Giọng nói ôn nhu khiến sắc mặt Triệu lão cứng đờ, tay cầm bát dừng giữa không trung, hít sâu một hơi, khó chịu ngồi xuống.    Không phải chỉ là một bát cháo sao, ta hiếm thấy sao? Triệu lão trong lòng nghĩ mãi, nhưng mắt vẫn không rời bát cháo, mũi thỉnh thoảng sụt sịt.    Sau khi vào phòng, Tô Vũ nhìn sư phụ và đồ đệ bộ dạng háo hức nhưng lại cố nén, không khỏi buồn cười nói: “Các ngươi không cần đợi ta, cháo hết nóng liền khó ăn, mau ăn đi."    Vừa dứt lời, đã thấy Triệu lão gia sốt sắng bưng bát lên ăn, không chút nào chú ý hình tượng Đan Thánh cả, Mộ Tiểu Tiểu hơi dè dặt, nhưng khuôn mặt đỏ ửng cũng đầy kích động.    "Tô đại ca, hôm nay sao nấu nhiều cháo như vậy?"    Hài lòng vuốt bụng, Mộ Tiểu Tiểu tò mò hỏi, hôm nay Tô Vũ nấu một nồi cháo lớn, ngon cỡ nào cũng không đủ ba người ăn hết.    Mộ Tiểu Tiểu có chút đau lòng, cháo ngon như vậy bỏ đi nên quá lãng phí hay không?    "Chút nữa ta phải ra chợ bán gạo!"    "Cái gì? Ngươi muốn bán gạo sao? !" Triệu lão không thể tin hỏi, loại gạo của hắn là độc nhất vô nhị trên đời, không cố mà trân trọng thì thôi, còn muốn bán sao?    “Tiểu tử, ngươi định cái giá, ta mua hết.” Triệu lão hào phóng nói, để người khác chà đạp loại gạo này còn không bằng giữ lại cho chính mình hưởng dụng, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.    "Triệu lão, Đại Vương Sơn danh vọng đều dựa vào loại gạo đánh ra, hơn nữa gạo này cũng chỉ là cấp thấp nhất, về sau ta sẽ trồng thêm càng nhiều lương thực cấp cao hơn."    "Ngươi nói là những quả táo ngươi trồng sáng nay?" Triệu lão có chút không tin, trên đời có được loại gạo này đã là phúc khí rồi, làm sao có thể trồng được thứ gì ưu tú hơn? Chẳng lẽ tiểu tử này chính là thiên địa sủng nhi, ngươi trồng ra thứ gì thứ đó đều ăn ngon? Điều này cũng quá khó tin.    “Ngươi nếm thử sẽ biết.” Tô Vũ nói xong thu dọn trong nồi, đem đã chuẩn bị xong hai mươi cân gạo, chuẩn bị đi chợ.    “Tô Đại Ca, ta đi với ngươi, để ta cầm lấy gạo.” Mộ Tiểu Tiểu nói.    Tô Vũ khoát tay, "Ngươi nếu đã bái Triệu lão làm sư phụ, thì nhất định phải đi theo Triệu lão, nghe Triệu lão dạy dỗ, một mình ta xuống núi là đủ rồi, ngươi ở lại học luyện đan với Triệu lão đi.

Cũng đừng làm mất thanh tiếng củ Đại Vương Sơn."    “Ta hiểu rồi, Tô Đại Ca yên tâm, ta nhất định sẽ học tốt.” Mộ Tiểu Tiểu có chút bực bội, nhưng cũng ngoan ngoãn nói.    Tô Vũ lời nói làm cho Triệu lão bản cảm thấy rất thoải mái, hắn không ngừng vuốt râu gật đầu, tiểu tử này cũng tính là thức thời.    ...    Hai giờ sau, Tô Vũ đến chợ, vẫn ở chỗ cũ, Tô Vũ đặt gạo xuống, bắc nồi, dưới nồi cho ít củi.    Bởi vì hắn cố ý tới sớm, mặc dù trời không còn sớm lắm, nhưng bây giờ mới chín giờ, đã có người tới người lui, vô cùng náo nhiệt.    "Tiểu tử, tuổi còn trẻ như vậy đã ra ngoài mở quầy hàng."    Bên cạnh gian hàng của Tô Vũ là một ông lão bán cá, vì không có nhiều khách nên ông ta cùng Tô Vũ hàn huyên.    “Không có việc gì, ta chỉ ra ngoài thử thời vận.” Tô Vũ cười nói.    Người chú cau mày nhắc nhở: “Tiểu tử, gạo trắng đáng giá bao nhiêu, ngươi chỉ bán gạo thôi thì khó có sinh ý."    "Không sao, ta chỉ thử vận ​​may của mình."    "Được, làm ăn nhất định phải có thái độ giống như ngươi, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy." Ông lão tán thưởng, tò mò nhìn nồi bên cạnh Tô Vũ, hỏi: "Trong nồi của ngươi có cái gì? Còn có mùi thơm."    Vì cháo mới bắt đầu nóng nên mùi hương còn chưa nồng nặc, ông lão tiền lại gần chỉ ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng.    “Đây là cháo trắng ta nấu bằng gạo này, ta bán để ăn sáng, để người khác yên tâm về gạo của ta”.    “Ha ha ha, không tệ tiểu tử, lại có đầu óc kinh doanh.” Ông lão cười nói: “Một bát cháo này bao nhiêu tiền, sáng sớm ta đi câu cá, còn chưa kịp ăn, chờ cháo nấu tốt liền lấy cho ta một bát.

"    “Không cần, chờ cháo nấu xong, ta miễn phí mời đại bá một bát.” Tô Vũ nói, nếu nói ra giá, ông lão này nhất định sẽ sợ chết khiếp.    "Không thể nào! Ngươi còn trẻ như vậy đã ra ngoài làm ăn cũng không dễ dàng gì, đại bá ta không thể lợi dụng chiếm tiện nghi của ngươi được, hơn nữa chỉ là một bát cháo mà thôi, đại bá ta vẫn có thể mua được.

Ngươi cứ nói giá!" Ông lão lớn tiếng nói.    "Không cần đâu, đại bá..."    "Tiểu tử, nếu ngươi không thu chính là đang coi thường đại bá ta!" Ông lãi nhìn chằm chằm Tô Vũ, không vui nói.    "Kỳ thật...!Một bát cháo, ta dự định bán một viên Linh Thạch trung phẩm.

.

."    "Chỉ là một viên..." Ông chú sửng sốt, nhìn về phía Tô Vũ, ngữ khí thay đổi, "Ngươi nói cái gì?"    "Một viên thạch trung phẩm, một bát.

.

."    Lão bá sắc mặt đỏ bừng, lời nói nghẹn ở trong cổ họng, hiện tại trên người hắn một viên trung phẩm Linh Thạch cũng không có, cho dù có, cũng không thể dùng chỉ để uống một bát cháo.

!    Haizz, sống bằng đó năm thật sự là sống uổng phí.

Tiểu tử trước mặt này nhìn qua trông có vẻ thật thà, lão bá chưa từng nghĩ qua Tô Vũ thật là loại người dối trên lừa dưới như vậy.

Xúi quẩy.    "Cháo của ngươi thật chỉ là cháo trắng thôi sao? Ngươi có cho thêm gì nữa không?" Biểu cảm của lão bá không khỏi kinh ngạc, hắn dừng một chút, không thể tin được hỏi.    “Thật ra chỉ là cháo trắng mà thôi.” Tô Vũ lắc đầu, “Lão bá, thật sự không cần thiết…”    "Ngươi không cần nói nữa, cũng không cần gọi ta lão bá, chúng ta còn chưa từng quen biết, huống chi là nói chuyện!" Lão bá hừ một tiếng, lui về gian hàng của mình, sắc mặt đỏ bừng, dù sao hắn cũng chỉ muốn giúp đỡ Tô Vũ một chút, không ngờ lại nháo ra một ô long lớn như vậy.    Tô Vũ khẽ thở dài, kết quả này hắn đã sớm đoán trước, cũng không giải thích, lẳng lặng chờ cháo trắng chín....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui