Chiếm Giữ Có Thời Hạn FULL


Edit: Dii
Beta: Chanh
________________________________________________
26
Cuối cùng Đồ Ngôn vẫn không thể thẳng thắn nổi, bởi vì cậu mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Cố Trầm Bạch dùng khăn ướt lau người cho Đồ Ngôn, sau đó mặc đồ ngủ vào cho cậu, còn sờ cậu một lượt từ trên xuống dưới như mấy tên biến thái.
“Thỏ con à.” Anh khẽ gọi.
Đồ Ngôn ưm một tiếng, sau đó vùi mặt vào cổ Cố Trầm Bạch, nói mớ: “Cố Trầm Bạch, Cố Trầm Bạch ơi, không cho anh đi…”
Mùi tuyết tùng thanh đạm giao triền với mùi sữa ngọt ngào, kết hợp thành một hương vị ấm áp quấn quýt trong phòng.

Ánh trăng lọt vào từ kẽ hở rèm cửa màu trắng, lén lút bò từ mép giường lên mu bàn chân Đồ Ngôn, đang định tiến công tới mắt cá chân, đột nhiên một góc chăn xuất hiện đè chặt nó lại, Cố Trầm Bạch ôm bé thỏ xù bông của anh vào trong ngực, đắp kín chăn cho cậu, cuối cùng anh mới an tâm đi ngủ.
Ánh trăng giữ lại vẻ rực rỡ, treo ở trên trời cao ngắm nhân gian.
Đến khi tỉnh lại đã là hơn chín giờ, hiếm khi Cố Trầm Bạch ngủ nướng như sáng nay, lúc Đồ Ngôn mở mắt, anh vẫn còn đang say giấc, một tay của anh khoác lên eo Đồ Ngôn, Đồ Ngôn không dám nhúc nhích, sợ đánh thức anh.
Ký ức của buổi chiều hôm qua lại tràn vào đầu, Đồ Ngôn lập tức tỉnh táo lại, nghĩ tới dáng vẻ hơi chút là khóc của mình lúc ấy, Đồ Ngôn không nhịn được mà đỏ bừng từ cổ lên đến gò má.
Nhưng hình như cậu đã quên mất kẻ đầu sỏ chính là vị alpha đang nằm ngủ cạnh mình.
Lại qua mười mấy phút, bụng của cậu không biết xấu hổ mà réo một tiếng, Cố Trầm Bạch nhanh chóng tỉnh dậy, mơ màng siết chặt tay kéo Đồ Ngôn lại, giọng còn ngái ngủ: “Thỏ con, chào buổi sáng.”
Đồ Ngôn không biết nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, sau khi đối diện với tầm mắt của anh thì luống cuống thu ánh mắt về.
Cố Trầm Bạch cười khẽ, đưa tay ra sờ bụng Đồ Ngôn.
“Bé thỏ con đói bụng rồi à?”  Cố Trầm Bạch ngồi dậy, tự hỏi tự đáp: “Được, để ba đi làm cơm sáng cho con.”
Bé thỏ con, tên nhóc này  vẫn còn là mầm đậu nhỏ thôi mà đã bắt đầu cướp biệt danh Cố Trầm Bạch đặt cho cậu rồi.
Đồ Ngôn nhìn bóng lưng Cố Trầm Bạch, không nhịn được bĩu môi, cậu vỗ nhẹ lên bụng mình hai cái, nảy ra một suy nghĩ không có đạo đức cho lắm, nhưng nhớ tới hình như tối qua đứa nhóc này cũng góp công sức vào giúp cậu, nên cậu tạm gác suy nghĩ tà giáo ấy đi.
Ăn sáng xong, Cố Trầm Bạch nói muốn đến siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, hỏi Đồ Ngôn có muốn đi cùng không.
Đồ Ngôn cúi đầu, không còn dối lòng mà từ chối nữa, cậu gật nhẹ, sau đó chạy về phòng ngủ thay đồ.

Cố Trầm Bạch được voi đòi tiên mà dựa vào khung cửa nhìn cậu, Đồ Ngôn không thích, chọt tay muốn đẩy Cố Trầm Bạch ra ngoài, Cố Trầm Bạch ôm lấy cậu, anh như phát nghiện mà sờ nắn, sờ xong lại cười xấu xa: “Thỏ con, em mặc bộ đồ ngủ này là vì anh à?”
Đồ Ngôn không nói lời nào.
“Haiz, chẳng phải em đã đồng ý với anh rằng sẽ “hỏi gì đáp nấy” sao?”
Đồ Ngôn cắn răng, hung dữ nói: “Làm gì có ai mới sáng sớm đã hỏi lắm chuyện như anh chứ? Còn nữa, em đồng ý hỏi gì đáp nấy với anh hồi nào?”
Cố Trầm Bạch nhướn mày: “Tối qua em nói ngay trên giường, anh muốn vào, nhưng em không cho, anh nói vậy em đồng ý với anh đi, sau này anh hỏi em cái gì, em đều phải đáp hết, không được chơi chiến tranh lạnh nữa, em bảo được.”
Đồ Ngôn sắp xù lông tới nơi, Cố Trầm Bạch biết điểm dừng, nên anh cười rồi đi mất trước khi Đồ Ngôn ra tay.
Sau khi comeback, độ hot của Đồ Ngôn vẫn không hề giảm, lại thêm tin tức “Xuất hiện ở khoa sản”, nên hiện giờ ra ngoài vẫn hơi nguy hiểm, vì vậy bọn họ chọn một siêu thị vắng người ở gần nhà, đợi hết giờ cao điểm thì xuất phát đến đó.
Vào siêu thị, Đồ Ngôn sang bên cạnh kéo một chiếc xe nhỏ màu xanh, tay còn lại khoác tay Cố Trầm Bạch, đi thẳng từ cửa vào.

Cố Trầm Bạch đến chỗ bán rau củ, Đồ Ngôn như cái đuôi nhỏ mà đi theo, nhìn anh chọn rau quả trong mớ rau củ mà cậu không phân biệt nổi, Đồ Ngôn buột miệng hỏi: “Cố Trầm Bạch, sao anh thích mua thức ăn thế?”
Sao lại có người thích kiểu sinh hoạt giản đơn như thế nhỉ?
“Em không thấy việc này rất thú vị sao? Dạo siêu thị với người mình thích, cùng mua nguyên liệu nấu ăn, trong lòng thầm nghĩ làm sao để nấu chúng thành món ăn thật ngon miệng, mua thịt trước rồi lại mua rau củ, đến lúc đi ngang khu bán đồ ăn vặt, anh sẽ lấy cho em hai túi kẹo dẻo trái cây, cuối cùng thì về nhà.”
Cố Trầm Bạch quay lại nhìn Đồ Ngôn, suy nghĩ một chút lại bảo: “Thỏ con, anh là người không có tham vọng, anh không muốn kiếm nhiều tiền, cũng chẳng muốn giải cứu thế giới, anh chỉ muốn cùng người mình thích trải qua cuộc sống gia đình đơn giản hạnh phúc.”
Lòng Đồ Ngôn rung động, nhưng không tránh khỏi đau lòng: “Nhưng mà em… có lẽ em sẽ chẳng làm được, ngay cả ra ngoài mà em cũng phải che kín như cái xác ướp, em có rất nhiều chuyện không thể tự quyết định, khu thắng cảnh mà anh thích đến chụp ảnh, em cũng không thể đi cùng.”
Cố Trầm Bạch vuốt ve lòng bàn tay Đồ Ngôn, an ủi cậu: “Không sao cả, không thể đến khu thắng cảnh thì chúng ta tản bộ dưới tầng, không đến quán ăn được thì anh ở nhà nấu cho em.

Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Đồ Ngôn nghe những lời Cố Trầm Bạch nói thì thấy ấm áp vô cùng, đang định mềm giọng đáp lại mấy câu dịu dàng, Cố Trầm Bạch đột nhiên cúi người ghé vào tai cậu: “Không ra ngoài được, thế chúng ta ở trong sinh bé thỏ con, cũng như nhau cả.”
“…”
Đồ Ngôn cầm củ khoai tây ở trước mặt lên ném vào tay Cố Trầm Bạch, tức giận bỏ đi.
Cậu đi về phía trước nhưng chẳng dám đi quá nhanh, cậu muốn bảo đảm rằng mình vẫn ở trong tầm mắt Cố Trầm Bạch, ngay sau đó cậu dừng lại ở khu “Mẹ và bé”, nhìn tã giấy đủ màu sắc được bày trên kệ hàng.

Cố Trầm Bạch mua thức ăn xong rồi cân trọng lượng, sau đó chậm rãi đẩy giỏ hàng đi đến cạnh Đồ Ngôn.

Đồ Ngôn mang khẩu trang và mũ, khoanh tay nghiêm túc quan sát kệ hàng tã giấy trước mặt, hình ảnh này trông lạ kỳ vô cùng, Cố Trầm Bạch cười hỏi: “Sao thế em? Muốn mua trước một ít để chuẩn bị à?” 
“Anh đừng có thần kinh, bé thỏ nhỏ mới có năm tuần tuổi.”
“Bé thỏ nhỏ gì cơ?” Cố Trầm Bạch nhíu mày.
Đồ Ngôn nghẹn lại, lắp bắp nói: “Bé thỏ… bé thỏ nhỏ là bé thỏ nhỏ chứ gì nữa.”
Cố Trầm Bạch cạn lời, nhưng anh vẫn không nhịn được mà cười: “Được rồi, gọi theo ý em.”
Mua thức ăn xong, Cố Trầm Bạch vất vả lắm mới dỗ được Đồ Ngôn, nắm tay cậu rời khỏi siêu thị, ánh mặt trời lúc mười một giờ trưa rất chói mắt, Đồ Ngôn nheo mắt lại, nhích lại gần Cố Trầm Bạch.
“Có mệt không? Hay là gọi tài xế tới đón nhé?” Cố Trầm Bạch hỏi.
Đồ Ngôn lắc đầu: “Đi bộ về đi, em cũng không đói lắm, ăn trưa muộn chút cũng được.”
Bọn họ sóng vai bước trên vỉa hè, hai bên đều là dòng người tan tầm vội vã, trông ai ai cũng bận rộn, ngoại trừ mấy cụ già kéo làn đi chợ, cả con đường cũng chỉ có Đồ Ngôn và Cố Trầm Bạch là nhàn nhất, dường như hai người chẳng có ý niệm gì về thời gian, thong thả ung dung đi về phía trước.
Đồ Ngôn đột nhiên mở lời: “Cố Trầm Bạch, em kể cho anh nghe về chuyện hồi trước của em nhé, thật ra cũng nhạt nhẽo lắm, nhưng nếu anh muốn nghe——”
“Anh muốn nghe, em cứ từ từ nói.”
27
Chuyện hồi trước ư, bắt đầu kể từ đâu đây?
Nói ít thì chẳng có gì đáng để nghe, nói nhiều thì lại như kể lể.
Đồ Ngôn không phải là người giỏi thổ lộ tâm tình, cũng không thích kể khổ, phần lớn thời gian cậu đều tự mình gặm nhấm, chuyện nào không tiêu hoá được thì cũng để thời gian đưa nó vào quên lãng.

Vì thế, việc cậu đột nhiên kể về quá khứ của mình trong một buổi chiều đông ấm áp không hề dễ dàng.
Cố Trầm Bạch nắm lấy tay cậu, thỉnh thoảng lại vuốt ve lòng bàn tay cậu, từ tốn bảo: “Thỏ con, đừng căng thẳng, xem như chúng ta đang tán gẫu là được.”
Đồ Ngôn nhìn cái cây trụi lủi ven đường, hít một hơi thật sâu.
“Lúc còn nhỏ mọi người luôn hỏi em rằng, Đồ Ngôn, cậu có gì phải buồn phiền? Ba mẹ cậu giàu như thế, cậu lại là omega gen trội, cậu may mắn hơn 99% dân số thế giới rồi, sao cậu còn chưa hài lòng? Về sau bước vào giới giải trí, cũng có người hỏi em, Đồ Ngôn, sao cậu cứ bày vẻ mặt khó ở ra thế, cứ như ai nợ tiền cậu ấy? Cậu còn trẻ đã nổi tiếng, có nhiều fans, còn có phim để quay, biết bao người kém may mắn hơn cậu nữa, cậu là người không có tư cách oán giận nhất…”
Cố Trầm Bạch không cắt ngang, anh rất kiên nhẫn nghe cậu.
“Thật ra cũng chẳng có gì để oán giận cả, ba mẹ ly dị ư? Chuyện này cũng rất phổ biến mà đúng chứ, ba mẹ Kỳ Hạ cũng ly hôn hồi năm ngoái, bọn họ còn vì chuyện chia tài sản mà làm um lên, Kỳ Hạ cũng chẳng bị ảnh hưởng bao nhiêu, ngày nào cũng như con bướm hoa ăn chơi quên trời quên đất.”
“Có thể nguyên nhân xuất phát từ em, em quá nhạy cảm, cũng không đủ kiên cường, không dứt khỏi chuyện quá khứ được.”
Cố Trầm Bạch nhíu mày, kéo tay Đồ Ngôn qua rồi cúi đầu hôn một cái.
“Ba mẹ em cũng xem như là kết hôn vì lợi ích của hai gia tộc, bọn họ không có tình cảm để bồi đắp.

Sau khi em ra đời, quan hệ giữa họ hoà hoãn được một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn tách ra, hai người vẫn luôn mạnh ai nấy sống, nhưng vì giữ thể diện gia đình nên không làm thủ tục ly hôn.

Một buổi chiều năm em học lớp sáu, bọn họ đột nhiên dẫn em đến công viên và thủy cung, sau đó nói với em rằng, hai người đã chính thức ly hôn, ngày ấy em không khóc, chỉ ngơ ra đó, họ nghĩ em chấp nhận chuyện này rất nhanh nên chẳng dỗ dành gì.”
“Vài ngày sau, em vẫn chưa bình tĩnh lại được, sau đó vì áp lực tinh thần quá lớn, khiến cho kỳ phân hóa đến sớm, em ngất xỉu trong tiết thể dục, tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường ở phòng y tế, bác sĩ trong trường nói em biết, em phân hóa thành omega cấp cao, bảo em mau nói cho ba mẹ biết tin tốt này.”
“Khoảnh khắc đó, em mới bắt đầu cảm thấy khổ sở, vì em chẳng tài nào gọi cú điện thoại ấy được, bọn họ sẽ chẳng vui vì em, bọn họ có chuyện riêng cần phải làm.”
“Sau đó, một người bạn cùng lớp đến thăm em, cậu ấy coi như là người duy nhất trong lớp có thể nói chuyện với em, cậu ấy nhìn trạng thái của em không được tốt nên bảo rằng ‘Đồ Ngôn, cậu có tâm sự gì cứ chia sẻ với tớ, đừng giấu trong lòng’.
“Em vốn không muốn nói, nhưng hôm đấy thật sự quá khó chịu, thế là em liền khóc lóc kể cho cậu ta nghe hết mọi chuyện, từ ba mẹ ly hôn đến việc họ không quan tâm tới em.

Trước khi đi cậu ta còn đảm bảo sẽ không nói cho ai khác, kết quả hôm sau đến trường em mới biết, chuyện ba mẹ em ly hôn đã lan đi khắp nơi, thậm chí còn bị chế thành nhiều phiên bản, phiên bản kỳ lạ nhất còn bảo em là con riêng của ba.

Việc này khiến ba mẹ em bị ảnh hưởng rất nhiều, bọn họ mắng em một trận, cấm em không được kể chuyện trong nhà cho người ngoài nghe.”
“Sau đó nữa…anh thấy rồi đó, em lớn lên thành dáng vẻ thế này, không tốt cũng chẳng xấu, không mang tính cách cực đoan gì.”
Cố Trầm Bạch khựng lại, anh cười với Đồ Ngôn: “Vừa khéo lại là hình mẫu anh thích.”
Đồ Ngôn mấp máy môi, khô khan bảo: “Nói xong rồi.”
Cố Trầm Bạch im lặng một lúc lâu, Đồ Ngôn có hơi bất an mà nuốt nước bọt, lòng bàn tay bắt đầu rướm mồ hôi: “Cố Trầm Bạch, thật ra em không đáng thương như thế, em——”
“Nếu anh có thể gặp em sớm hơn chút nữa thì hay rồi.” Cố Trầm Bạch ngừng lại, nghiêm túc nhìn Đồ Ngôn rồi nói: “Anh nhất định sẽ lén bắt em về nhà, nuôi như bé cưng vậy.”
Đồ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, không nén được ý cười: “Đồ ngốc, trẻ con quá.”
Cố Trầm Bạch nắm chặt tay Đồ Ngôn, đan năm ngón vào nhau: “Thỏ con, anh biết em không thể quên những chuyện trong quá khứ, nhưng anh hi vọng, sau khi em kể cho anh nghe thì sẽ gửi hết mấy chuyện đó ở chỗ anh, anh mong nỗi đau của em sẽ chấm dứt khi ở bên anh.”
Đồ Ngôn im lặng, cậu đối diện với ánh mắt của Cố Trầm Bạch thật lâu, không nói “được”, cũng chẳng nói “không được”, chỉ khoác tay Cố Trầm Bạch rồi im lặng đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua một tiệm bán văn phòng phẩm, cậu đột nhiên dừng lại, bảo Cố Trầm Bạch đứng yên đó rồi chạy vào trong, một lát sau cậu xách theo cái túi nhỏ đi ra.
Cố Trầm Bạch hỏi cậu, cậu không đáp, chỉ đỏ mặt giục Cố Trầm Bạch về nhà.
Cố Trầm Bạch vào bếp nấu cơm trưa, thỉnh thoảng liếc nhìn Đồ Ngôn đang khoanh chân ngồi trên thảm ở phòng khách, cầm bút trong tay, bò lên bàn trà, chẳng biết đang viết gì.
Đợi khi ăn cơm xong, lúc Cố Trầm Bạch dọn bát đũa mang đi rửa, Đồ Ngôn mới cản anh lại, mất tự nhiên nhét phong thư nhỏ vào túi của Cố Trầm Bạch, sau đó giành lấy bát đũa trong tay anh, miệng liến thoắng: “Hôm nay em rửa bát.” dứt lời bỏ chạy vào bếp, còn đóng cửa lại.
Cố Trầm Bạch nhìn cánh cửa đóng chặt, chả hiểu mô tê gì lấy vật trong túi ra.
Phong bì màu trắng gạo và một lá thư to bằng lòng bàn tay, giống thứ mà bọn trẻ con hay mua về để viết thư tình vậy.
Cố Trầm Bạch rút thư ra, lật mặt trước, nhìn thấy hàng chữ nắn nót của Đồ Ngôn.
—— Cố Trầm Bạch, anh không phải là hồi kết của mọi đau khổ, anh là khởi đầu của những ngày tháng tươi đẹp nhất đời em.
Dưới góc phải viết “Thỏ con”.
Cố Trầm Bạch đẩy cửa phòng bếp, nhìn thấy người đang đứng cạnh bồn rửa đột nhiên run lên, đầu cúi thấp sắp tới ngực luôn rồi.

Cố Trầm Bạch mỉm cười, ôm lấy cậu từ sau lưng, ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Anh yêu em.”
“Ui da anh cách xa em ra chút đi! Đừng có đè em, nước bắn hết người rồi này.”
“Anh không muốn.”
“Anh phiền quá Cố Trầm Bạch.”
Cố Trầm Bạch cười bên tai Đồ Ngôn, cười đến nỗi tai cậu ửng đỏ.
Chờ Đồ Ngôn rửa bát xong, Cố Trầm Bạch kéo cậu đến ghế sofa hôn một chập, sau đó anh đứng lên lấy thứ gì đó rồi quay lại.
Đồ Ngôn định thần nhìn lại, hóa ra là nhẫn cưới.
“Đeo nhẫn vào trước đã, mai chúng ta phục hôn, được không?”
Đồ Ngôn lầm bầm: “Không được.”
Cố Trầm Bạch làm bộ như phường cướp bóc, nắm lấy tay Đồ Ngôn, cố tỏ vẻ: “Chuyện này tới lượt em quyết định à?”
Đồ Ngôn không nhịn được cười, ngại ngùng giãy tay ra, bất cẩn làm rơi nhẫn xuống đất.

Cố Trầm Bạch chưa kịp cúi người tìm, Đồ Ngôn đã hoảng hốt ngồi dậy: “Rơi đâu mất rồi?”
“Chắc là dưới bàn.”
Đồ Ngôn vội vã trèo xuống tìm, lúc sắp quỳ gối đưa tay vào gầm bàn, cậu thoáng liếc thấy hộp thuốc là lạ đựng trong túi giấy đặt cạnh sofa mà Cố Triêu Sính mang tới. 
Cậu lấy hộp thuốc ra, nhìn chữ bên trên vỏ hộp.
【Thuốc ức chế kỳ nhạy cảm alpha dạng viên】
Rõ ràng cái hộp đã bị mở, Đồ Ngôn lấy vỉ thuốc bên trong ra, nhìn thấy vỉ bốn viên thuốc đã bị mất một viên.
Kỳ nhạy cảm không giống kỳ phát tình, thường thì chỉ nửa năm một lần, mà nửa năm qua kỳ nhạy cảm của Cố Trầm Bạch chưa tới, vậy viên thuốc này chỉ có thể được uống vào hôm sau khi ly hôn, vì thế, trước khi Đồ Ngôn bò lên giường Cố Trầm Bạch, anh đã uống thuốc rồi.
Cố Trầm Bạch lập tức phản ứng lại, ngượng ngùng cầm lấy thuốc trong tay Đồ Ngôn, sáp lại ôm cậu.
Đúng là Cố Trầm Bạch đã uống thuốc, nhưng anh không có ý gạt Đồ Ngôn, anh vừa uống thuốc không quá mười phút, Đồ Ngôn đã bò lên giường anh, Cố Trầm Bạch nghĩ thầm: Lỡ rồi thì liều vậy.
Anh cố ý lơ đi, còn giậu đổ bìm leo, một phát trúng số, đúng là sói đội lốt cừu.
Cuối cùng Đồ Ngôn cũng biết tại sao Cố Trầm Bạch có thể nhớ mọi chuyện xảy ra trong kỳ nhạy cảm, còn nhớ rõ ràng như thế.

Cậu hung dữ nhéo Cố Trầm Bạch một cái, sau đó đẩy anh ra, chạy vào phòng ngủ nổi điên một mình, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ngày ấy cậu… chủ động làm rất nhiều chuyện khó nói…
Thái dương của Cố Trầm Bạch giật giật, vội gọi điện thoại cho Cố Triêu Sính, hỏi thần kinh anh có vấn đề không, sao lại xách bọc thuốc ức chế kỳ nhạy cảm tới đây.
Cố Triêu Sính vô tội đáp: “Hả? Chắc anh cầm nhầm đó, anh tưởng đấy là thuốc đau khớp cơ, sao thế? Có chuyện gì?”
Cố Trầm Bạch cười lạnh một tiếng, Cố Triêu Sính cảm thấy có gì đó không ổn.
“Gì nhỉ… gần đây anh có gặp một đạo diễn lớn, quay phim nghệ thuật, anh giới thiệu giúp Đồ Ngôn nhé?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui