Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Cho con bú sữa là một công việc khó khăn, đặc biệt là khi có một đứa con năng động luôn thích bám dính lấy cậu mọi lúc mọi nơi.

Sắc mặt của Hàn Diệc hơi đỏ lên, môi mím lại phát ra vài tiếng rên rỉ đau đớn đứt quãng.

"Đừng, đừng cắn..."

Cậu khom lưng định dời đứa trẻ ra xa, nhưng nó nhất quyết nắm lấy đầu v* thật chặt không chịu buông. Trần Minh cười khẽ một tiếng dùng ngón tay chọc chọc vào gò má đang phồng lên của đứa trẻ, "Con nít cũng biết giữ của quá."

Hắn bĩu môi, từ mép áo mẫm xuống bộ ngực bị bàn tay nhỏ nắm lấy rồi ê ẩm nói: "Lại sắp bị uống hết."

Hàn Diệc mím môi, cụp mắt không nói gì.

Trần Minh thấy mà khó chịu, kéo bàn tay non nớt ra rồi bế đứa trẻ đã no nê nhưng vẫn đang ngậm đầu v* của Hàn Diệc lên, "Được rồi, về ngủ tiếp đi."

"Bây giờ em ấy là của tôi."

Đứa trẻ bị buộc phải rời xa Hàn Diệc nên tức giận vùng vẫy, nhìn vòng tay ngọt ngào ngày càng xa mình mà miệng bĩu xuống và bắt đầu bật khóc.

Toàn thân Hàn Diệc dựng tóc gáy.

Cậu hốt hoảng nhìn thân thể nhỏ bé đang khóc, thậm chí còn quên lau đi vũng nước dính trên ngực. Tiếng khóc của một đứa trẻ là thứ rất dễ gây chú ý, nhất là đối với Hàn Diệc vừa mới sinh con và đang cho con bú, mỗi khi nghe thấy tiếng khóc tủi thân xen lẫn không cam lòng thì nước mắt của cậu cũng không kìm được mà rơi xuống lã chã.

Cậu co rúm người lại, dùng bộ quần áo mỏng che đi bộ ngực nhớp nháp còn đang rỉ sữa, ôm lấy cơ thể mình rồi run rẩy khóc nức nở.

"Đừng... đừng khóc..."

"Đừng khóc... Hức hức..."

Tâm lý của cậu trở nên cực kỳ yếu ớt, chỉ cần cử động nhẹ nhất cũng có thể khiến cậu hoảng sợ, cậu muốn ôm chặt lấy mình và bịt tai lại để giảm bớt nỗi hồi hộp.

Trần Minh nhìn thấy cảnh này bèn nghiến răng nghiến lợi mắng thầm, sau khi đặt đứa trẻ ồn ào vào trong nôi mới dùng ngón tay hung hăng uy hiếp: "Im ngay, còn dám làm em ấy khóc sẽ cắt hết đồ ăn của con!"

Đứa trẻ rất thông minh, vừa cảm nhận được nguy hiểm thì biểu cảm mếu máo cũng lập tức biến mất. Nó nhìn Trần Minh với đôi mắt ngấn lệ, ủ rũ co rúm người lại rồi lo mút ngón tay không gây chuyện nữa.

Lúc này Trần Minh mới đi về phòng với sắc mặt không tốt.

Hắn cau mày nhìn người đang nằm cuộn tròn trên giường, dường như cậu ước gì có thể giấu mình trong chăn suốt đời. Google‎ 𝙣gay‎ 𝙩ra𝙣g‎ [‎ TrU‎ mTr𝐮yệ𝙣.V𝙉‎ ]

Hắn vô thức sờ túi quần.


Không có thuốc lá...

Hắn cáu kỉnh vò đầu bứt tóc rồi sải bước tới ngồi bên giường, dùng sức ôm lấy người đang khóc nức nở vào trong lòng ngực. Hắn ngồi tựa vào đầu giường, dang hai chân ra để Hàn Diệc ngồi vào giữa hai chân rồi vòng tay ôm lấy cậu qua lớp chăn mỏng.

"Em sợ cái gì, hả?"

Hắn kéo chiếc chăn mỏng đang che trên đầu Hàn Diệc xuống một chút, dụi mũi vào mặt cậu, "Cái dũng khí bất chấp tất cả để phản kháng đâu rồi? Lấy ra dùng đi, một đứa con nít cũng có thể dọa em sợ được sao?"

Hàn Diệc khóc thút thít quay mặt đi nhưng lại bị người đàn ông thô bạo ấn đầu vào lồng ngực, cậu lắng nghe nhịp tim đều đặn của hắn mà cũng dần bình tĩnh lại.

"Em là đứa trẻ cần dỗ dành sao?" Trần Minh xoa vành tai của cậu, giọng điệu toát ra cảm giác thất bại xen lẫn chua xót, "Em không thích con trai tôi sao?"

Hàn Diệc nức nở tránh môi lưỡi của hắn, không trả lời câu hỏi của hắn.

"Để tôi xem đầu v* có sưng lên không?"

Hàn Diệc nhẹ nhàng giãy giụa, đỏ mặt không chịu để hắn nhìn lại bị hắn ôm chặt vào trong lòng, rất nhanh quần áo của cậu đã bị mở toang ra để lộ cặp vú non nớt.

Hàn Diệc dựa nửa thân trên vào trong lòng ngực hắn, đôi mắt đẹp ngấn nước và vệt nước mắt còn đọng lại trên má. Cậu ngước mắt lên trông ngóng nhìn Trần Minh, khiến người đàn ông hít thở không thông.

"Lại quyến rũ tôi nữa." Hắn vừa lẩm bẩm vừa mơn trớn bầu ngực mềm mại.

Trên núm vú hồng hào còn dính những vệt nước sáng bóng, bởi vì sự vùng vẫy của Hàn Diệc mà một vài giọt sữa cũng đã tràn ra ngoài. Người đàn ông mỉm cười cúi xuống liếm sữa khiến cơ thể cậu run lên, nằm trong vòng tay hắn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Người đàn ông rút một tờ khăn giấy ướt lau sạch vết nước dính trên ngực cậu, rồi ôm cậu lẫn chiếc chăn cậu đang đắp vào trong lồng ngực. Bàn tay to lớn duỗi ra nắm lấy tay cậu, dùng nhiệt độ cơ thể nóng như lửa đốt của mình để từ từ sưởi ấm Hàn Diệc.

"Còn lạnh không?"

Hàn Diệc cuộn tròn trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, mơ màng mở mắt ra rồi lắc đầu.

Rất ấm.

Như một cái hang khổng lồ bao trùm lấy cậu.

Trần Minh ngồi tựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt lơ đễnh ôm người vào trong lòng. Dù lồng ngực cảm nhận được sức nặng của đối phương, nhưng lần đầu tiên hắn lại cảm thấy bất lực.

Hình như có gì đó không ổn.

Người bị hắn ôm chặt vẫn ngoan ngoãn không nói tiếng nào, nhưng lại khiến hắn cảm thấy mình sắp mất đi người ấy.


Không, không.

Hắn nhìn vào khoảng không với ánh mắt hờ hững.

Hắn muốn giữ chặt người này trong tay một lần nữa, cho dù cậu có trốn tránh bao nhiêu lần thì hắn cũng sẽ tìm được cậu rồi bắt cậu lại, nhốt cậu ở bên cạnh mình.

Cũng giống như bây giờ hắn sẽ cho cậu ấm áp và che chở cho cậu, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ không do dự nhốt cậu lại để không ai cướp cậu đi.

Khi Trần Túc trở về thì Hàn Diệc đã ngủ thiếp đi.

Cậu cuộn mình trong lòng Trần Minh như một chú mèo con, lông mày vẫn còn hơi nhíu lại trong khi nắm chặt chăn ngủ say sưa.

Trần Túc cởi áo ngoài, y rửa tay xong rồi nghiêng người nhìn đứa bé nằm trong nôi, cẩn thận dùng khăn giấy lau nước dãi dính nơi khóe miệng của con.

Đứa trẻ nhép miệng hai lần như nhớ lại dòng sữa ngọt ngào trong giấc ngủ, khịt mũi rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

"Hôm nay con khóc à?" Trần Túc lau tay, chỉnh lại góc chăn lộn xộn của đứa trẻ.

"Ừ, lớn nhỏ đều khóc."

Trần Minh nhẹ nhàng đặt thiếu niên đang ngủ say trong lồng ngực xuống, sửa lại tư thế ngủ đang cuộn tròn của cậu sau đó nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên người cậu.

Trần Túc đứng bên cạnh quan sát cũng đưa tay vén mái tóc rối bù của Hàn Diệc, để lộ ra khóe mắt đỏ hồng.

"Đừng làm cho em ấy khóc mãi."

Trần Minh cáu kỉnh mắng: "Mẹ nó, em không có làm em ấy khóc."

Trần Túc liếc hắn một cái, "Sau sinh rất dễ bị trầm cảm, em nên chú ý hơn."

"Ừ, em hiểu rồi."

Trần Minh vò mái tóc, lấy một gói thuốc lá ở góc bàn rồi đi sang phòng bên cạnh.

Trần Túc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hàn Diệc, nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm mắt của cậu.

Đôi khi đứa trẻ sẽ đột ngột thức dậy vào nửa đêm, ngay khi đứa bé bật khóc thì Hàn Diệc cũng thức dậy. Nếu con muốn uống sữa thì cậu sẽ phải cởi áo ra cho con bú sữa ngay trong đêm khuya.


Sau khi làm xong Hàn Diệc sẽ rất khó ngủ tiếp.

Ai cũng có thể nhìn thấy sự sợ hãi và xa lánh của cậu dành cho con, nhưng cậu lại không dám làm gì đứa trẻ. Nhớ lại lúc cậu chán ghét con đến mức muốn sảy thai, Trần Túc đã lấy việc học ra để trao đổi với cậu.

"Giờ em không học được nữa, đi ngủ sớm đi."

Hàn Diệc hoảng hốt nắm cổ tay áo của y, đáng thương cầu xin: "Tôi, tôi học được, không cần nghỉ đâu..."

Trần Túc mỉm cười đặt đứa trẻ vào trong lòng cậu, vuốt ve mặt của cậu rồi dịu dàng nói: "Ngoan, con đang khóc, em dỗ con đi."

Khi đó, Hàn Diệc mới thực sự nhận ra rằng sinh con xong không phải là giải thoát mà là khởi đầu của một cuộc sống khốn khổ khác. Cũng chính từ đó cậu bắt đầu run sợ khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.

Khi đứa trẻ khóc thì cậu cũng khóc theo.

Cậu luôn nhìn khuôn mặt đang khóc của đứa trẻ, và ngồi khóc một mình trong im lặng.

Trần Túc dùng đầu ngón tay sạch sẽ chạm nhẹ lên đôi mắt hơi sưng lên của Hàn Diệc, trong mắt có chút bối rối cùng với khó hiểu.

"Sao em khóc?"

Bản năng của sinh vật là thích nghi, đối mặt với cái lạnh khắc nghiệt hay cái nóng như thiêu đốt thì con người sẽ bắt đầu sống thích nghi theo bản năng, bởi vì họ không thể chống lại mà chỉ có thể nghe theo tự nhiên.

Vì vậy, em vẫn chưa thích nghi với việc sống bên cạnh chúng tôi sao?

Đôi lông mày xinh đẹp của Trần Túc hơi cau lại, cảm thấy có điều gì đó dường như đã vượt quá phạm vi suy nghĩ của mình, điều đó khiến y có chút khó chịu vì không có được lời giải.

Trần Minh dựa vào cửa sổ hút một điếu thuốc, cau mày với vẻ mặt hơi cáu kỉnh.

"Anh nghĩ sao?"

Trần Túc đứng ở một bên, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt bình tĩnh không có bất kỳ dao động.

"Giữ em ấy lại."

Trần Minh rít một hơi thuốc lá thật sâu rồi lại phun ra, hưng phấn cười: "Anh cũng nghĩ vậy sao?"

Trần Túc lấy một cuốn sách từ trong ngăn kéo, bên trong có kẹp một bức ảnh hơi cũ. Thiếu niên trong ảnh trông ngây ngô và non nớt, cậu nở nụ cười ngại ngùng nhìn vào máy ảnh nhưng nổi bật nhất chính là đôi mắt long lanh ướt át.

Bên cạnh cậu là một nhóm dân làng mặc quần áo quê mùa và nước da ngăm đen, cũng mỉm cười hạnh phúc giống cậu.

Điều gì làm em băn khoăn?

Còn điều gì khác ngoài việc tốt nghiệp đại học sao?

***

Trần Minh đột nhiên biến mất.


Một đêm nọ, hắn đè Hàn Diệc lên giường rồi liếm mút cơ thể cậu hết lần này đến lần khác, vùi đầu liếm láp ngực cậu suốt cả đêm.

Sau đó hắn lại đột ngột biến mất vào ngày hôm sau.

"Nó ra ngoài làm chút việc, còn lâu mới quay về."

Vừa giải thích Trần Túc vừa dạy Hàn Diệc cách thay tã cho con. Dù cậu có chống cự thế nào, hai anh em vẫn khéo léo tạo cơ hội cho cậu gần gũi với con.

Cho uống sữa, thay tã và thậm chí dỗ con. Họ nghiễm nhiên coi cậu là một người phụ nữ bình thường, không cho cậu có quyền buông tay hay chạy trốn.

Sau khi con ngủ say, Hàn Diệc sẽ được học bài.

Chỉ có như vậy cảm xúc của cậu mới không đến bờ vực sụp đổ, mưa dầm thấm lâu sớm muộn gì cậu cũng sẽ quen với cuộc sống này.

"Được rồi, chúng ta học tới đây thôi."

Trần Túc vươn tay đè quyển sách cậu đang cầm xuống, cười nói với cậu: "Đã muộn rồi, em ngủ đi."

Hàn Diệc bĩu môi, "Tôi..."

"Suỵt..." Môi cậu bị ngón tay của Trần Túc đè lên, người đàn ông mỉm cười bất đắc dĩ, "Em đã hứa với tôi thế nào? Nói chỉ học một giờ, nhưng bây giờ đã gần hai giờ rồi. "

Hàn Diệc cụp mắt xuống, từ từ buông quyển sách trên tay. Người đàn ông bế cậu đến trên giường, y ôm lấy cậu từ phía sau rồi nhẹ giọng dỗ dành: "Ngủ đi."

Cậu quay lưng về phía người đàn ông, mở mắt ra nhìn bức tường trắng rồi chậm rãi ừ một tiếng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ vang lên tích tắc, không biết qua bao lâu thì Hàn Diệc bắt đầu cảm thấy hai mắt đau nhức rồi cơn buồn ngủ cũng dần ập đến.

Đôi môi ấm áp của người đàn ông phủ lên tai cậu, một giọng nói mềm mại và chậm rãi vang lên: "Em có biết không? Con người là những sinh vật ích kỷ."

Hàn Diệc chớp mắt, lặng lẽ nắm chặt tay bản thân.

"Em cũng biết mình có thể nhận được rất nhiều thứ từ tôi, vậy tại sao lại không lợi dụng tôi chứ?"

Hàn Diệc ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, dưới ánh trăng sáng đôi mắt sâu thẳm của y càng trông giống như vực sâu không đáy.

"Anh... Anh nói gì?"

Trần Túc tém lại tóc bên tai cậu và nhẹ nhàng nói: "Tôi nói em cứ thỏa sức lợi dụng tôi đi, cứ lấy những gì em muốn từ tôi."

"Hy sinh một chút để đạt được nhiều lợi ích hơn, những đứa trẻ thông minh đều sẽ làm thế."

Hàn Diệc ngơ ngác nhìn y, tiếng tim đập rõ ràng càng làm màng nhĩ cậu đau hơn trong màn đêm yên tĩnh.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận