Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

"Em đang làm gì thế?"

Nghe thấy giọng nói phía sau, Hàn Diệc khựng lại, sau đó cậu hốt hoảng đóng cửa rồi xoay người lại.

"Khi Trần Túc về không đóng cửa kỹ..."

Cậu nhẹ nhàng nói rồi cúi đầu nắm chặt khăn tắm đi ngang qua Trần Minh, lại bất ngờ bị hắn túm lấy tay.

Hàn Diệc sửng sốt một chút và ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, "Sao vậy?"

Trần Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó cười nói: "Không có gì, em nghỉ ngơi đi, để tôi làm."

Nói xong hắn cầm lấy khăn tắm trong tay cậu, cười nhẹ rồi thản nhiên nói: "Nếu em không nói cửa đóng không kỹ, tôi còn tưởng em muốn chạy ra ngoài."

Toàn thân Hàn Diệc cứng ngắc, cậu đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống sàn nhà với đầu óc trống rỗng.

Không ngờ Trần Minh lại sờ cổ của cậu, nhẹ nhàng bóp một cái, "Xem ra là tôi hiểu lầm, được rồi, vào trong nghỉ ngơi một lát, em chắc chắn đã rất mệt rồi."

"Ừ…"

Hàn Diệc nhẹ nhàng đáp lại với vẻ mặt đờ đẫn, và đi theo Trần Minh vào phòng bên cạnh.

Cánh cửa ký túc xá đã ở ngay sau lưng cậu, nhưng cậu thậm chí còn không muốn rời đi.

Đứa trẻ bị cảm lạnh và phát sốt nhưng chưa đến mức sốt cao, sau khi hạ nhiệt cơ thể rồi đắp thêm miếng dán hạ sốt dán thì đến nửa đêm nhiệt độ đã dần ổn định.

Trần Minh đứng ở hành lang hút một điếu thuốc, cửa mở Trần Túc cũng đi ra.

Y dựa vào tường, và xoa xoa lông mày một cách mệt mỏi.

Trần Minh vẩy đi tàn thuốc, trong làn khói thuốc híp mắt hỏi: "Ngủ hết rồi?"

"Ừ."

Trần Minh im lặng một hồi, đột nhiên cười nhạo một tiếng, "Sao vậy, ông già làm khó dễ anh hả?"

Trần Túc nhắm mắt lại không nói, trong hành lang im ắng đến mức có hơi kỳ quái.

Tàn thuốc lập lòe trong bóng tối, Trần Minh hít một hơi thật sâu rồi cất giọng nói khàn khàn.

"Kế hoạch của anh là gì? Kết hôn luôn?"

Vẻ mặt của Trần Túc vẫn không thay đổi, môi mỏng hơi hé mở thốt ra ba chữ: "Không bao giờ."


"Hừ." Trần Minh ném thuốc xuống đất rồi dùng chân đạp nát, "Đừng tự tin thế chứ."

"Người bị ông già nhốt ở nhà cũng đâu phải em."

Trần Túc không đáp, chỉ bực bội gõ ngón tay lên tường, "Chuyện này anh sẽ lo liệu, gần đây em phải chú ý Hàn Diệc."

"Bị gì, anh sợ em ấy chạy trốn nữa sao?"

Trần Túc từ từ mở mắt trong bóng tối, nghĩ về tin nhắn của cha mình trên đường trở về.

'Cha đã cho cơ hội, nhưng chẳng đứa nào thèm nghe lời.'

Y luôn có một cảm giác khó chịu.

Trong tiềm thức y nghĩ rằng cha mình có khả năng làm hại Hàn Diệc, dù sao thì trước đó ông cũng đã lấy an toàn của Hàn Diệc để ép y về nhà, vì vậy một khi ông thật sự bực mình không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Em cứ ở bên cạnh em ấy đi, gần đây tình hình không ổn lắm, em cẩn thận một chút."

Lúc Trần Túc nói xong thì Trần Minh đã gần như hiểu ra ngay lập tức. Hắn nghiến răng chửi rủa, cau mày thật chặt.

Mà trong phòng, Hàn Diệc không biết đã mệt mỏi ngủ thiếp đi từ khi nào.

Cậu đang nằm nghiêng ở bên bên giường, nằm cuộn tròn với đứa trẻ cũng đang ngủ ngon lành trong vòng tay.

Cánh tay cậu đặt nhẹ lên người đứa trẻ, một tư thế bảo vệ trong vô thức.

Trần Túc nhìn rồi hôn nhẹ lên trán cậu.

Tóc xõa xuống trên mi mắt của Hàn Diệc, cậu chớp mắt và mơ màng tỉnh dậy. Cậu nhìn Trần Túc với đôi mắt ngơ ngác, mềm mại nói: "Trần Túc?"

"Ừ, ngủ đi." Trần Túc lại hôn lên đôi môi non mềm của cậu, liếm đầu lưỡi mềm mại của cậu, "Ngoan, nghe lời Trần Minh, có chuyện gì cứ liên hệ với tôi."

Cậu bị hôn đến kêu ra tiếng, híp mắt trốn tránh, "Anh, anh phải đi nữa sao?"

Trần Túc cười khẽ, "Sao, không nỡ để tôi đi à?"

Hàn Diệc xấu hổ im lặng, lỗ tai đỏ bừng: "Con, nếu như con bị bệnh nữa thì sao?"

Trần Túc vuốt mái tóc mềm mại của cậu, vén mớ tóc mai rối ra sau tai, "Không sao, tôi sẽ xử lý xong việc thật nhanh rồi quay về."

Cuối cùng, y trao cho Hàn Diệc một nụ hôn dài khiến hơi thở của cậu cũng rối loạn.

"Ngoan, chờ tôi trở về."

Trần Túc quay trở về ngôi nhà cũ của nhà họ Trần.


Trong đêm, một chiếc xe màu đen lặng lẽ đậu ở dưới lầu ký túc xá, đèn xe còn chưa mở đã thấy tài xế sợ hãi mở cửa ra.

Trần Túc ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt lại, bộ dáng buồn ngủ của thiếu niên tự động hiện lên trong đầu y, môi lưỡi khẽ di chuyển cẩn thận nhấm nháp hương vị của cậu trong ký ức.

Y muốn nhanh chóng xử lý xong những chuyện rối ren, hiện tại y chỉ muốn nhấm nháp hương vị của người kia một lần nữa, những thứ khác đều thật phiền phức.

Trần Minh đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe của nhà Trần dần biến mất trong đêm đen, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc không biết đang nghĩ gì.

Bang.

Sau một tiếng vang nhẹ căn phòng tối đen như mực chỉ còn một ngọn đèn nhỏ trước giường, ánh sáng ấm áp chiếu lên người đang nằm trên giường.

Trần Minh nằm phía sau ôm lấy thiếu niên đang say ngủ, vòng tay qua eo cậu và áp lòng bàn tay hơi ấm lên người cậu, chậm rãi vuốt ve, dần dần luồn vào trong...

Người đang ngủ đột nhiên nhíu mày rên rỉ, eo run rẩy vặn vẹo hai lần nhưng vẫn không thoát khỏi sự quấy nhiễu.

Trần Minh nằm bên cạnh ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn, hắn nhẹ nhàng thở ra khiến cái cổ mẫn cảm của cậu run lên. Ngón tay nhanh nhẹn khiêu khích hoa huy*t giữa hai chân cậu, đút vào từng chút một khiến nó càng lúc càng ẩm ướt.

"Tôi biết em chưa ngủ." Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai Hàn Diệc, luồng không khí thổi đến khiến lớp lông tơ trên tai cậu run lên.

"Vừa rồi Trần Túc hôn em, en đã ướt đẫm luôn đúng không..."

Hàn Diệc khẽ ậm ừ rồi cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt cậu đầy vẻ buộc tội trông vừa uất ức vừa bực bội, cậu đẩy bàn tay phiền phức của Trần Minh ra.

"Đi ra ngoài, tôi muốn ngủ..."

Trần Minh dùng miệng ngậm vành tai của cậu, ngón tay ra vào hoa huy*t trơn trượt, cười nói: "Ướt như vậy còn ngủ được sao?"

Hàn Diệc nhẹ nhàng thở dốc, hai chân mềm nhũn, "Không, không... Đã muộn rồi, đừng làm nữa."

"Hừ, tôi còn chưa tính sổ với em thì làm sao cho em ngủ được?" Trần Minh nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ bên tai cậu, động tác tay càng lúc càng mạnh trực tiếp đút một ngón tay vào.

Hàn Diệc không kìm được sợ hãi kêu lên, sau đó mím môi hoảng hốt nhìn xuống đứa trẻ đang trong nằm lòng.

"Chỉ cần em không phát ra tiếng, con sẽ không bị đánh thức đâu."

Trần Minh dùng ngón tay đâm vào rút ra khiến nước dâm chảy ra lênh láng, nghe thấy tiếng thở của người trong ngực càng lúc càng gấp gáp. dương v*t đã cứng ngắc không chịu nổi, nhưng hắn vẫn nhớ về vấn đề mình muốn hỏi nhất.

"Nói cho tôi biết, lúc đó em thật sự muốn đóng cửa hay muốn chạy trốn?"

Câu nói này chẳng khác gì sấm sét bên tai, Hàn Diệc lập tức sửng sốt đến mức quên cả thở.

Cậu ngẩn ngơ nằm đó cũng không hề nhận ra người đàn ông đột nhiên đút hai ngón tay vào trong hoa huy*t, mở to mắt bối rối.


"Tôi…"

"Em cái gì mà em?"

Trần Minh hung ác đưa bàn tay to ôm trọn bờ mông mềm mại của cậu, trực tiếp đâm sâu hai ngón tay vào trong hoa huy*t đang không ngừng co rút, thở gấp nói nhỏ bên tai cậu: "Đừng tưởng tôi không biết em đang suy nghĩ gì?"

"Em chỉ muốn trốn thoát, thoát khỏi đây, thoát khỏi chúng tôi và con phải không?"

Hàn Diệc kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sợ đánh thức đứa trẻ nên chỉ có thể run rẩy vùi mình vào trong chăn, nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ trào ra.

Dưới thân vang lên tiếng nước nhớp nháp vì ngón tay đang ra vào, sắc mặt Trần Minh u ám, cảm xúc mãnh liệt đè nén trong lồng ngực hắn rốt cuộc cũng bùng phát.

Chuyện này hắn không nói cho Trần Túc mà cứ để ở trong lòng, nhưng hắn vẫn muốn hỏi Hàn Diệc một câu rằng cho tới bây giờ cậu vẫn còn muốn bỏ trốn phải không? Không cần con nữa, chỉ muốn bỏ đi một mình?

Hàn Diệc vùi mình trong chăn phát ra tiếng rên rỉ, cậu thở hổn hển đưa tay ra để ngăn Trần Minh làm bậy.

"Không, không... không có trốn..."

"Em nói dối, tôi không tin em." Trần Minh đột nhiên đứng dậy, ôm Hàn Diệc xuống giường.

"Hừ! Làm gì?"

Hàn Diệc hốt hoảng ôm lấy người đàn ông, hai chân cố gắng muốn chạm đất.

"Đừng nhúc nhích." Trần Minh ôm chặt lấy cậu, trừng mắt nhìn cậu, "Muốn tôi *** em trước mặt con sao?"

Hàn Diệc ngại ngùng xen lẫn lo lắng, nhìn Trần Minh với đôi mắt ngấn nước.

Người đàn ông cắn chặt đôi môi đang mím của cậu, thì thầm với cậu: "Nếu em ngoan ngoãn, thì tôi cũng sẽ dịu dàng hơn."

Hàn Diệc vẫn giãy dụa, "Lần nào anh cũng nói thế!"

Trần Minh cười nói: "Vậy em xem lần này tôi có giữ lời không."

Hàn Diệc bị người đàn ông bế đến một căn phòng khác có chiếc bàn làm việc rộng rãi, thích hợp để toàn bộ cơ thể của Hàn Diệc nằm xuống.

Trần Minh cởi hết quần áo của Hàn Diệc rồi banh hai chân cậu ra, để cậu nở rộ dưới thân mình rồi nhấp hông đút dương v*t vào trong hoa huy*t đã hơi hé mở. Hắn nện mạnh vào hoa huy*t khít chặt, tiếng nước hòa cùng tiếng thở dốc của cậu càng làm cho dương v*t của hắn cương cứng hơn.

Hắn hơi cúi xuống rồi nói vào tai Hàn Diệc.

"Thực ra Trần Túc kết hôn cũng không tệ nhỉ."

Hàn Diệc bị hắn nắc khẽ rên lên một tiếng, tựa như con mèo vừa mềm vừa yếu.

Trần Minh mê luyến liếm láp bộ ngực trắng nõn của cậu, cười nói: "Đến khi hắn kết hôn, em sẽ là của một mình tôi. Ông già sẽ không quan tâm tôi kết hôn với ai, hai người chúng ta, không, còn có con nữa, trở thành một gia đình được không?"

Cơ thể của Hàn Diệc lắc lư nhẹ nhàng giống như một con thuyền đơn độc lênh đênh trên biển, trước mặt là một mảnh ánh trăng ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy vầng trăng sáng ẩn hiện trong mây.

Hòn bi dưới háng nhẹ nhàng vỗ về bờ mông non nớt, dương v*t thô to đâm ra rút vào thỉnh thoảng còn đâm vào tử cung mềm mại, làm Hàn Diệc không khỏi rơi vài giọt nước mắt.

Trần Minh mút hôn, ngậm hàng lông mi ẩm ướt của cậu vào trong miệng, "Sướng không? Em ướt quá..."


Hàn Diệc đỏ mặt vì xấu hổ, mím môi kìm nén tiếng rên rỉ. Hết lần này đến lần khác bị người đàn ông ** lên đỉnh, lại bị hắn kéo xuống khỏi mây đâm vào dương v*t nóng bỏng của hắn.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống trên vai ngưởi đàn ông, tóc hắn bay phấp phới kéo theo vô vàn vì sao lấp lánh như một tấm khăn voan mềm mại bao phủ người đàn ông ngạo nghễ này.

Hàn Diệc ngơ ngẩn nhìn hắn, những tiếng rên rỉ ngọt ngào và tiếng thở hổn hển liên tục phát ra từ miệng cậu.

Chắc là ảo giác.

Nếu không tại sao cậu lại cảm thấy hôm nay Trần Minh trở nên dịu dàng quá. Như một con thú dữ đã thu về móng vuốt sắc nhọn của mình, rồi an ủi cậu theo cách riêng của hắn.

Trần Minh hôn cậu, đầu lưỡi chen vào trong miệng cậu vô cùng hung hãn, nụ hôn quá đỗi triền miên này đã hoàn toàn chiếm đoạt hơi thở của cậu.

"Hừ..." Hàn Diệc không nhịn được rên rỉ một tiếng, hai chân quấn chặt lấy eo của hắn, trong cơ thể trào lên một trận khoái cảm.

Trần Minh nhấp hông, cúi đầu lại gần bên tai cậu, giọng nói của bỗng có phần buồn bã khó tả.

"Tại sao em luôn muốn rời đi?"

Hắn bất ngờ ôm chặt lấy Hàn Diệc, eo của cậu bị nâng lên và đầu ngửa ra sau một cách bất lực để lộ chiếc cổ mỏng manh.

Tốc độ phía dưới đột nhiên gia tốc, trong miệng Hàn Diệc phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

"A... ừm..."

"Ha...nhanh quá...sâu quá..."

Vào khoảnh khắc sắp lên đỉnh, Hàn Diệc run rẩy nắm chặt lấy Trần Minh rồi để lại vài vết cào rõ ràng trên tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông.

hoa huy*t run rẩy siết chặt, phun ra nuốt vào dương v*t nhằm mong ngóng được tưới đẫm tinh dịch.

Trần Minh thở hổn hển nặng nề áp sát vào cổ tử cung mềm mại, tinh dịch nóng hổi cũng bắn ra.

Hàn Diệc rùng mình trước sức nóng, lúc sau mới phát hiện người đàn ông không đeo bao cao su mới khóc thút thít giãy giụa, "Đừng, đừng bắn vào..."

Trần Minh phớt lờ mà ôm chặt lấy cậu, tinh dịch đặc quánh không ngừng phun ra lấp đầy tử cung nhỏ của cậu.

Hắn ôm lấy Hàn Diệc đang khóc nức nở, vùi vào cổ cậu và liếm láp.

"Đừng khóc, đừng khóc..."

Một luồng điện nóng bỏng xẹt qua bụng dưới làm Hàn Diệc tức giận cắn mạnh vào vai Trần Minh, với vẻ mặt như thể muốn cắn đứt một miếng thịt của hắn.

Trần Minh kêu lên một tiếng, nhưng cười rất tươi.

"Nếu cắn một cái đủ để em ở lại, thì cứ cắn cho thỏa thích đi."

Hắn vùi đầu vào mái tóc mềm mại của Hàn Diệc, khẽ thì thầm.

"Cứ ăn thịt và uống máu của tôi, chỉ cần em ở lại đây là được."

"Ở lại đây và đừng rời đi, được không?"

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận