Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Đỗ Duẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt không thiện cảm của chủ hiệu thuốc, cắn răng mua một hộp thuốc tránh thai.

Mãi đến khi đưa thuốc tới cho Lâm Hiểu, Đỗ Duẫn vẫn giữ vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Cậu là nữ à?"

Lâm Hiểu hốt hoảng, trên mặt có hơi nóng lên, "Tôi là đàn ông..."

Cậu sốt ruột vươn tay muốn đoạt lấy thuốc trong tay Đỗ Duẫn, nhưng lại bị y nắm lấy tay thật chặt.

Thấy Đỗ Duẫn nhướng mày nên cậu không khỏi mím môi nhỏ giọng nói: "Tôi phải uống thuốc, nếu không sẽ mang thai..."

Đỗ Duẫn còn chưa kịp hỏi một thiếu niên như cậu thì sinh con kiểu gì, giây tiếp theo Lâm Hiểu đã nhanh chóng cướp lấy hộp thuốc trong tay y. Ầm một tiếng, cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại không thương tiếc.

Đỗ Duẫn bất đắc dĩ nhún vai, nói về phía cánh cửa lớn: "Nhớ ra ngoài nấu cơm đấy."

Y nói xong lập tức xoay người đi vào một căn phòng ngủ khác.

Vặn tay nắm cửa, không khí ngột ngạt trong phòng bắt đầu lưu chuyển. Phòng ngủ chính màu xám trông vừa lạnh lẽo vừa đơn điệu trống rỗng, giống như chủ nhân của nó lạnh lùng một không chút tình cảm.

Rèm cửa đóng chặt khiến căn phòng không có bật đèn càng thêm u tối, Đỗ Duẫn chỉ có thể nhìn thấy một bóng người im lặng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ.

Y đóng cửa và đi bật đèn không chút do dự.

Ngay lập tức ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu sáng căn phòng, đồng thời phản chiếu người trong góc đang ngồi nhắm mắt.

Thân trên của hắn trần trụi, hai tay gác lên trán và dưới mắt có một bóng đen, hắn thờ ơ như thể đã thật sự chìm vào trong giấc ngủ say. Nhưng Đỗ Duẫn biết người đàn ông cảnh giác như báo này sẽ không ngủ, hắn chỉ đang suy nghĩ mà thôi.

Loại tình huống này cũng khá hiếm thấy, khi ra ngoài làm nhiệm vụ hắn luôn là người hạ súng nhanh nhất không chần chừ dù chỉ một giây. Khi hắn giết người thậm chí còn không chớp mắt, tâm trí luôn bình tĩnh đến mức không bao giờ bị ảnh hưởng.

Điểm yếu duy nhất của người đàn ông quá mạnh mẽ và toàn năng này là chứng hưng cảm có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Đỗ Duẫn chậm rãi đi tới, liếc nhìn khay thuốc trong tay hắn, thấy kim tiêm đã trống rỗng thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hôm nay y đến đưa thuốc cho Tống Diêm.

Mặc dù không thể trị tận gốc chứng hưng cảm, nhưng có rất nhiều loại thuốc bất hợp pháp trên thị trường chợ đen và các loại thuốc khác được sử dụng để ổn định chứng hưng cảm của Tống Diêm.

Nhưng tất nhiên những loại thuốc này đều có tác dụng phụ, nhẹ thì chóng mặt nhưng nặng sẽ dẫn đến ảo giác.

Dù thuốc có tác dụng nhưng tác hại cũng rất nặng nề vì gây ra tổn thương cho não bộ, sau khi tiêm một thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và độ nhanh nhạy. Đối với Tống Diêm mà nói thì đây không phải là một lựa chọn khôn ngoan.


Họ đã lâu không sử dụng loại thuốc này, thay vào đó cố gắng hết sức để Tống Diêm chữa bệnh bằng hình thức đánh tay đôi, nhưng lần này lại bị gì đây? Đêm qua hắn đột nhiên gọi điện đến làm y sợ toát mồ hôi lạnh, ngay trong đêm y lập tức đi mua thuốc ở chợ đen với giá cao để kịp sáng mai đến đưa cho hắn.

Bây giờ Tống Diêm đã tiêm thuốc, y vẫn luôn chú ý đến trạng thái của hắn vì sợ hắn sẽ bị tác dụng phụ.

"Cậu cảm thấy thế nào?"

Không có ai trả lời trong bầu không khí yên tĩnh chết chóc, ngay cả tiếng xe ngoài cửa sổ cũng bị ngăn chặn làm không gian có vẻ khá hư ảo.

Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn mới trả lời y, "Rất tệ."

Đỗ Duẫn lập tức nôn nóng, "Sao vậy, cậu bị ảo giác hả?"

Tống Diêm không nói nữa.

Tiêm thuốc khiến hắn cảm thấy tồi tệ.

Giống như đang cố gắng áp chế tất cả dục vọng sâu nhất trong cơ thể, dục vọng không thể giải tỏa mà phải nhốt lại trong lồng giam. Nó đang gào thét, tràn đầy không cam lòng xen lẫn oán hận.

Hắn lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Duẫn làm cả người y căng thẳng.

Đôi mắt xanh lam dừng một chút, sau đó liếc về phía cửa, "Cậu ấy sao rồi?"

Đỗ Duẫn sửng sốt vài giây mới nhận ra người Tống Diêm đang nói đến là ai, nhướng mày cười nói: "Rất nghe lời, còn đang trốn trong phòng không dám ra ngoài kìa. Cậu nhặt đứa nhóc đáng yêu này ở đâu thế..."

Ngón tay trên thái dương hơi dừng lại, Tống Diêm liếc nhìn Đỗ Duẫn, ánh sáng xanh mờ trong mắt hắn khiến da đầu y ngứa ran.

"Ha ha, tôi tò mò xíu thôi..."

Đỗ Duẫn cười gượng rồi chuyển đề tài: "Chắc đầu óc của nhóc con này không được bình thường phải không, vừa rồi còn đòi tôi mua thuốc tránh thai."

Đỗ Duẫn nghĩ đến cảnh đi ra hiệu thuốc mua thuốc, đến bây giờ vẫn còn ngượng ngùng: "Làm rồi thì thôi, ăn sạch con nhà người ta sao còn nói dối hắn sẽ có thai? Nhóc con này cúp tiết học sinh lý à…"

Đỗ Duẫn còn chưa nói xong đã bị ném một cái khăn tắm vào mặt.

Vẻ mặt Tống Diêm không chút thay đổi nhìn y, nhưng hắn chỉ mới hơi nhướng mi cũng đủ khiến Đỗ Duẫn cảm thấy khó thở.

"Im lặng."

Đỗ Duẫn đơ mặt một hồi, y im lặng vài giây rồi hỏi mấy câu xác nhận Tống Diêm không bị tác dụng nghiêm trọng mới nhanh chóng chuồn đi. Trong tình huống này không nên khiêu khích hắn, y tốt nhất nên đi gặp nhóc con ngốc nghếch kia thôi.

Tống Diêm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đỗ Duẫn, mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và căn phòng trở lại yên tĩnh thì hắn mới nhắm mặt lại một lần nữa.


Cơn đau như làn sóng trong cơn bão dữ dội, kèm theo sấm sét điên cuồng hoành hành trong đầu, hắn phải dùng hết khả năng tự chủ mới kìm được cơn quặn đau.

Cả người như bị xẻ đôi và não đau đến mức làm hai mắt hắn sưng đỏ, nhưng trước mặt người ngoài hắn vẫn tỏ ra thờ ơ. Thể xác và linh hồn tách rời, một người đau đớn gào thét trong đầu, còn một người ngồi ở trước mặt Đỗ Duẫn vẫn là người đàn ông lạnh nhạt và kiềm chế.

Có lẽ tất cả sự điên cuồng bạo lực và mất trí của hắn cho đến nay đều đã bị Lâm Hiểu khống chế, cái người tự nguyện hiến thân và cho dù đau đớn đến bật khóc vẫn cố gắng mở rộng đôi chân của mình.

Tại sao lại ngoan ngoãn như vậy?

Tống Diêm lạnh lùng nghĩ, càng nhỏ yếu càng giỏi giả bộ hơn sao?

Một ngày nào đó hắn sẽ tự tay xé bỏ lớp ngụy trang này, để cậu lộ ra bộ dáng xấu xí thật sự của mình. Rõ ràng dùng một tay là có thể bóp chết, tại sao lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy.

Quấy nhiễu hắn, ngay cả trong lúc hưng cảm cũng khiến hắn nhớ nhung và khao khát được ăn luôn cậu.

***

Khi Đỗ Duẫn đến nhà bếp, Lâm Hiểu đã rửa sạch các món ăn và chuẩn bị xào chúng.

Trong phòng bếp bất ngờ xuất hiện thêm một người khiến Lâm Hiểu vô cùng kinh ngạc. Lúc trước khi cậu đang nấu ăn, Tống Diêm sẽ không bao giờ đứng sau lưng cậu.

Cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông đang cười, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, để tôi xem cậu định làm món gì ngon đây."

Lâm Hiểu đỏ mặt, có chút xấu hổ nói: "Không, chỉ là mấy món ngài ấy thích ăn thôi."

Đỗ Duẫn giật giật khóe miệng.

Sao y không biết Tống Diêm có món ăn yêu thích nhỉ?

Một tên không bao giờ tiết lộ sở thích của mình sẽ nói cho mọi người biết hắn thích ăn gì sao?

Đúng là không thể tin được.

Nhưng nhóc con hiển nhiên không nghĩ nhiều, cậu lo lắng sẽ nấu không kịp giờ ăn nên cho dù có bị người nhìn chằm chằm cậu cũng không thèm để ý, chỉ lo tập trung vào việc nấu nướng.

Đỗ Duẫn dựa vào cửa nhìn Lâm Hiểu vội vàng nấu ăn, ánh mắt có chút phức tạp, tựa như xuyên qua cậu nhìn thấy một bóng người bận rộn khác.

Nhưng y rất nhanh đã cười cợt một tiếng, Lâm Hiểu bối rối liếc y một cái với vẻ mặt rất dễ đoán.


Đỗ Duẫn cười nói: "Cậu sống ở chỗ này bao lâu rồi?"

Nếu Tống Diêm không nói thì y cũng không biết hắn đang nuôi một đứa trẻ ngoan như vậy.

Lâm Hiểu trả lời y trong khi nhìn chằm chằm vào món súp đang sôi trong nồi. Xem ra Đỗ Duẫn thật sự khá rảnh rỗi, hắn không vội rời đi mà chỉ đứng ở cửa nói chuyện phiếm với cậu.

Lâm Hiểu vốn là người vụng về, lúc tập trung nấu ăn đã không dễ vậy mà Đỗ Duẫn còn liên tục quấy rầy làm cậu vô ý bỏ thêm một thìa muối.

Lâm Hiểu đứng đó cầm thìa với vẻ mặt ngơ ngác.

Đỗ Duẫn đột nhiên cười phá lên, Lâm Hiểu mím môi nhìn nồi canh rồi nhìn lên đồng hồ, không thể không cắn môi thêm nước vào.

Sau một hồi Lâm Hiểu rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Duẫn đưa ly nước cho cậu và cười nói: "Đừng nóng vội quá, hiện tại hắn cũng không muốn ăn đâu."

Tác dụng phụ của thuốc sẽ khiến hắn không muốn ăn một chút nào, nhờ Lâm Hiểu nấu ăn cũng chỉ để thỏa mãn trí tò mò của Đỗ Duẫn mà thôi.

Từ khi biết được Tống Diêm đang sống với một người khác, rồi còn lên giường với người nọ thì trong lòng Đỗ Duẫn ngứa ngáy như bị mèo cào. Y muốn xem tên yêu tinh nào có thể khiến khúc xương cứng rắn này trở nên mềm nhũn.

Bây giờ nhìn tận mắt mới thấy cậu không phải là một tên yêu tinh mà là một đứa trẻ ngoan ngoãn, bảo đi đông không bao giờ đi tây. Hơn nữa bộ dạng vụng về nấu ăn cũng có chút đáng yêu, làm Đỗ Duẫn không khỏi tự hỏi liệu có phải Tống Diêm đã ép buộc cậu hay không.

Khi y đang suy nghĩ lung tung, Lâm Hiểu đã không khỏi cảm thấy sững sờ. Cậu cầm thìa trong tay, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngài ấy... Bị gì vậy?"

Đỗ Duẫn xoa xoa cằm, không biết nên miêu tả như thế nào nên chỉ có thể mơ hồ nói: "À thì... coi như bị bệnh đi."

Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn cổ tay mình, trên đó vẫn còn dấu vết do người đàn ông để lại tối hôm qua. Sức mạnh hung hãn dường như có thể xé nát cậu bất cứ lúc nào, khi hắn đè cậu xuống bàn ăn chỉ còn sự chiếm đoạt hung hãn.

Cậu khó có thể tưởng tượng mình có thể sống được bao lâu nếu chuyện này lại xảy ra thêm vài lần nữa.

"Ngài ấy sẽ bị thế này mãi sao?"

Đỗ Duẫn không trả lời được câu hỏi của cậu, y biết Lâm Hiểu đang lo lắng cái gì nhưng y lại không nói thêm gì cả. Y ngẩng đầu yên lặng thở dài một hơi, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Hắn sẽ không bị thế cả đồi, nhưng cậu có thể thử xoa dịu hắn."

Lâm Hiểu lấy lại tinh thần, khó hiểu nhìn y: "... Xoa dịu?"

Đỗ Duẫn sờ sờ trong túi muốn tìm thuốc hút nhưng lại không kiếm được gì, chỉ có thể đưa ngón tay đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc lá còn sót lại.

"Con hổ bị bệnh hẳn rất khó chịu, hắn cần được trút bỏ. Cậu sẽ trở thành đồ ăn của hắn hoặc bị hắn ăn luôn, hoặc cố gắng lấy lòng xoa dịu hắn thôi." Đỗ Duẫn híp mắt nhìn hư không, "Thà chủ động còn hơn bị ăn thịt mà."

Lâm Hiểu nhìn chằm chằm vào nắp nồi hấp, nghĩ thầm, xoa dịu?

Một người đàn ông mạnh mẽ như hắn cũng cần được người khác xoa dịu sao?

Như Đỗ Duẫn đã nói, Tống Diêm quả thật không ra ngoài ăn. Ngược lại y ngồi xuống ăn một bữa cơm no nê rồi mới rời đi.

Trước khi đi y còn nhắc nhở Lâm Hiểu nhớ mang ít đồ ăn cho Tống Diêm, thấy mình đã sắp xếp chu đáo và thỏa đáng rồi mới hài lòng rời đi.

Về phần Lâm Hiểu, cậu cầm khay thức ăn do dự đứng ở cửa phòng Tống Diêm.


Cậu đang băn khoăn một câu nói trong đầu - 'phải xoa dịu hắn.'

Nhưng làm thế nào để xoa dịu?

Lâm Hiểu lo lắng gõ cửa, cũng may người đàn ông không khóa cửa nên cậu dễ dàng đẩy cửa ra thấy một bóng người bất động ngồi bên cửa sổ trong ánh đèn lờ mờ.

Cậu nuốt nước bọt, khẽ gọi: "Ngài... ăn chút gì đi."

Người đàn ông không trả lời, Lâm Hiểu mạnh dạn bật đèn lên nhìn thấy hắn đang ngồi ngửa đầu ở bên cửa sổ. Sau khi nhận ra cậu bật đèn, hắn chậm rãi mở mắt ra yên lặng nhìn cậu mà không nói gì.

Lâm Hiểu nắm chặt ngón tay, từng bước nhỏ tới gần: "Ngài..."

Ánh mắt của người đàn ông nhìn theo cho đến khi Lâm Hiểu đứng trước mặt, cậu đặt khay đồ ăn xuống, cúi xuống và đặt thức ăn trước mặt hắn.

Cổ áo rộng không giấu được cảnh xuân bên trong, lộ ra một đôi vú non nớt non mềm giống như chủ nhân của nó.

Tống Diêm đã hoàn toàn kiểm soát được cơn hưng cảm của mình, tất cả những cảm xúc cuồng bạo đã lắng xuống khiến hắn lại trở thành người đàn ông lạnh lùng và ít nói như thường ngày.

Cho nên hắn chỉ liếc mắt nhìn Lâm Hiểu mang tới đồ ăn, nói: "Mang đi."

Lâm Hiểu có hơi bối rối, đứng đó bất lực nắm hai tay.

Cụm từ "lấy lòng hắn, xoa dịu hắn" không ngừng vang lên trong đầu, Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, thở gấp.

Cậu không muốn bản thân mất đi giá trị, càng không muốn lại bị người đàn ông phát điên kia đối xử tàn nhẫn, nếu như xoa dịu hắn có thể khiến tâm trạng hắn tốt hơn thì tại sao lại không làm?

Nó sẽ giúp cuộc sống của cậu thoải mái hơn trong tương lai.

Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng vải cọ xát vào nhau, Lâm Hiểu cởi quần và quần lót ném xuống đất.

Tim cậu sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại.

Đôi chân trần run rẩy trong không khí hơi lạnh, đôi mắt xanh lam của người đàn ông quét qua đôi chân thẳng tắp của cậu nhưng lại im lặng không hề ngăn cản.

Lâm Hiểu tiến lên một bước ngồi lên đùi hắn, chớp chớp đôi mắt to hoảng hốt mà trong lòng mừng rỡ không thôi.

"Ngài, ngài định làm gì?"

Đôi chân trần của cậu banh ra không hề do dự, mạnh dạn và tự tin ngồi trên đùi của người đàn ông lại còn kích thích hắn trong vô thức.

"Lần này tôi sẽ cố gắng không khóc, làm mạnh hơn nữa cũng không sao."

Tống Diêm vô thức vuốt ve vòng eo mảnh khảnh đến mức một tay có thể ôm trọn, thầm nghĩ.

Không, tôi muốn thấy cậu khóc.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận