Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Cuộc sống bỗng trở nên thật êm đềm và nhẹ nhàng, mọi thứ trước đó chỉ như một bước đệm nhỏ không thể ngăn cuộc sống tiếp diễn.
Để chứng minh mình thật sự hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện tại và không có ý nghĩ chạy trốn, Lâm Hiểu đã cố gắng động viên bản thân không được sợ hắn mà phải cố gắng sống hòa thuận với hắn.
Công việc cơ bản của cậu là nấu ba bữa ăn một ngày, Lâm Hiểu hiện đã sử dụng thành thạo tất cả các dụng cụ nhà bếp nên nấu ăn cũng trở nên dễ hơn. Cậu thậm chí còn cố gắng nấu thêm nhiều món ăn phong phú, hy vọng mỗi ngày sẽ nấu được những món ăn khác nhau nên việc kiếm công thức nấu ăn đã chiếm phần lớn thời gian của cậu.
Gần đây cậu đang nghiên cứu cách sử dụng máy pha cà phê.
Tống Diêm đôi khi sẽ uống một tách cà phê vào buổi sáng, Lâm Hiểu thấy cũng thích nhưng không biết cách sử dụng máy pha cà phê nên chỉ đành nhờ hắn giúp đỡ. Cậu thường quan sát động tác của hắn, sau đó âm thầm ghi nhớ trong đầu và dự định lần sau sẽ tự mình làm thử.
Sau khi lãng phí rất nhiều hạt cà phê và xem nhiều video hướng dẫn, cuối cùng cậu cũng pha được một tách cà phê có mùi thơm nồng nàn. Nhưng Lâm Hiểu không nỡ uống một mình, vì thế cậu cẩn thận bưng ly cà phê đến cho Tống Diêm vừa mới thức dậy.
Mùi thơm nồng đậm trong không khí vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Tống Diêm cúi đầu nhìn ly cà phê màu nâu nhạt trong tách sứ trắng rồi cầm lên nhấp một ngụm.
Lâm Hiểu mong ngóng nhìn hắn với vẻ mặt căng thẳng.
Người đàn ông cụp đôi mắt xanh xuống, nuốt ngụm cà phê hơi đắng trong miệng rồi khẽ ậm ừ, tuy không phải là câu trả lời khẳng định nhưng vẫn khiến Lâm Hiểu vui vẻ trong chốc lát.
Hắn thấy hết tất cả những biểu cảm của cậu nhưng cũng chỉ im lặng quan sát và không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào. Giống như một con sư tử lười biếng cho phép Lâm Hiểu làm những gì cậu muốn trong lãnh thổ của mình, sau cùng câu trả lời lạnh nhạt duy nhất mà hắn có thể nói cũng chỉ là: Ừ, tôi biết rồi.
Tống Diêm đã cho cậu một mức độ tự do cao, đó là một hình thức giam cầm khác.
Cuộc sống của Lâm Hiểu dần trở nên có quy tắc hơn kể từ khi gặp hắn.
Lý do duy nhất là bởi vì cậu không thể đi ra ngoài, nên hầu như mọi hoạt động của cậu đều xoay quanh Tống Diêm. Một lý do khác chính là bởi vì Lâm Hiểu có một loại ảo giác khiến cậu vô cùng mong đợi vào tương lai, cậu nguyện ý sắp xếp cuộc sống mỗi ngày sao cho thật chu đáo.
Cậu tận hưởng cảm giác thỏa mãn này, nó khiến cậu cảm thấy mình đang sống một cuộc sống thực sự. Không giống như trước đây chỉ sống cho qua ngày, không có hy vọng về tương lai và có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể chết ở một nơi xó xỉnh nào đó.
Cậu giống như một con quay hạnh phúc, tổn thương mà người đàn ông vô tình gây ra không thực sự làm tổn thương trái tim cậu mà khiến cậu trở nên ngoan cường hơn, bận rộn mỗi ngày và phát huy giá trị của mình đến triệt để.
Cậu nín thở trong lồng ngực, phần vì trào phúng kẻ phản bội, phần vì xót xa và tủi thân mà chính cậu cũng không hiểu vì sao.
Cậu chỉ muốn làm điều gì đó để hắn biết rằng không phải ai cũng giống như nhau, cậu càng không phải loại người ăn cây táo rồi đi rào cây sung. Cho nên hắn đừng thử cậu nữa, cũng đối xử lạnh nhạt với cậu mãi.
Buổi chiều yên tĩnh, Lâm Hiểu ngồi trên bàn tập viết chữ, còn người đàn ông ngồi ở bên kia lau súng.
Khẩu súng lạnh lẽo toát ra một luồng khí đáng sợ, nhưng đặt cạnh chiếc bàn trải đầy sách vở và cái đầu nhỏ đang điên cuồng viết lách lại tạo thành một bức tranh đối lập kỳ quái.
Trong khi Tống Diêm đang điều chỉnh súng, hắn liếc nhìn người đang nghiêm túc luyện viết chữ. Cảm xúc dâng trào trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, ẩn chứa một suy nghĩ sâu xa khó có thể giải thích được.
Lâm Hiểu tập trung luyện viết đến nỗi không nhận thấy ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình, cậu lật sang một trang khác và vô tình chạm vào nòng súng.
Nhiệt độ lạnh cóng khiến cậu giật mình, nhưng chỉ trong vài giây cậu gạt nòng súng sang một bên rồi cúi đầu viết tiếp.
Ban đầu Lâm Hiểu vẫn còn sợ hãi khi thấy những khẩu súng mà cậu tưởng chỉ có thể thấy trên TV, nhưng xem nhiều rồi cũng thành quen. Dù sao với thân phận đặc biệt của Tống Diêm thì mấy thứ này có lẽ sẽ còn xuất hiện dài dài, cậu cũng đâu thể mỗi lần nhìn thấy đều sợ hãi.
Những người thấp bé luôn nhạy cảm hơn bình thường, cậu muốn cư xử bình thường để không làm hắn thấy phiền chán.
Bây giờ cậu đang sống rất nghiêm túc, chăm chỉ học tập và nghiêm túc đối mặt với mọi ác ý mà thế giới dành cho mình. Giống như một ngọn cỏ mọc trong bùn nhưng vẫn cố gắng vươn lên bất chấp gió mưa, sau cùng vẫn mọc ra những chiếc lá rậm rạp.
Cuộc sống hài hòa và đời sống tình dục cũng không tệ.
Lâm Hiểu nhận thức rõ tầm quan trọng của việc chủ động, cậu cũng cảm thấy việc giải tỏa ham muốn cho hắn là một điều rất quan trọng, dù sao thì cậu cũng không muốn mình luôn bị đối xử thô bạo.
Cậu không thể nắm rõ được ham muốn của hắn, vì vậy mỗi ngày cậu đều chủ động gõ cửa phòng người đàn ông.
Cậu sẽ tắm rửa sạch sẽ thơm tho trước, sau đó sẽ gõ cửa phòng của hắn.
Dâng hiến cơ thể rất trọn vẹn.
Và Tống Diêm cũng sẽ không bao giờ từ chối mọi lần chủ động của cậu, hắn không phải người đàn ông sẽ để bản thân chịu thiệt thòi, đặc biệt là khi Lâm Hiểu trần truồng nằm trên giường và ngoan ngoãn dạng rộng chân trước mặt hắn.
Mặc dù làm chuyện dâm đãng như vậy nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng, thấp giọng gọi hắn.
"Tôi đã rửa sạch rồi, bên dưới ướt lắm..."
Tư thế mở rộng thân thể nghênh đón hắn tiến vào không chút e dè thật đúng là không chịu nổi.
Vì vậy, Tống Diêm tận hưởng nó một cách triệt để.
Hắn nhấp dương v*t nóng hổi của mình vào hoa huy*t ẩm ướt, nhìn hoa huy*t mỏng manh đang run rẩy co rút mà muốn giết chết người bên dưới.
Thuần khiết và dâm đãng, rốt cuộc cái nào mới là thật.
Cái lỗ đó lúc nào cũng khít khao một cách hoàn hảo, mỗi khi hắn vừa tiến vào đều sẽ nóng lòng muốn liếm mút lấy dương v*t. dương v*t nổi gân xanh được bao phủ bởi một lớp màng mỏng dính nước dâm nhễ nhại, qua một lớp bao cao su hắn vẫn có thể cảm nhận được độ ẩm ướt và nhớp nháp.
Chiếc bao cao su mà Lâm Hiểu mang tới bị bỏ xó, bởi Tống Diêm đã chọn dùng chiếc bao cao su mà mình mới mua.
Nhìn chiếc bao cao su mà mình đưa đã bị người đàn ông ném đi mà Lâm Hiểu bỗng thấy hơi bối rối, khi hắn nhét một chiếc bao cao su khác vào tay và bảo cậu đeo vào thì cậu mới chậm rãi di chuyển. Cậu thực sự không hiểu ý của người đàn ông cho đến khi nhìn vào chiếc bao cao su có kích thước lớn hơn, lập tức cả người cậu đều trở nên đỏ bừng.
Tất nhiên người đàn ông không để tâm đến sự ngại ngùng và khó xử của cậu, ngay khi đeo bao xong hắn liền kề sát vào hoa huy*t rồi hăng hái đút vào.
"A... Ưm... ừm..."
Lâm Hiểu vẫn luôn cắn môi khe khẽ kêu lên, mặc cho thân dưới đang dâm đãng co bóp, thậm chí vì để hắn thuận lợi tiến vào mà cậu còn ngoan ngoãn banh chân ra rộng hơn.
Nhưng tiếng gọi giường của cậu lúc nào cũng nhẹ nhàng như mèo kêu, làm lòng người nhột nhạt.
Tống Diêm híp mắt hung hăng nhấp về phía trước, dọc theo cổ tử cung mở ra trực tiếp đút vào tử cung chật hẹp. Lâm Hiểu nức nở ưỡn thẳng eo lên, mở to hai mắt mông lung có chút đáng thương nhìn về phía người đàn ông.
"Ngài…"
"Đâm vào trong... nó sâu quá..."
Hai tay của người đàn ông đang đặt ở hai bên mặt của Lâm Hiểu, chỉ cần cậu quay đầu lại là có thể chạm vào cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của hắn. Và cậu đã thực sự làm như vậy, cậu quay đầu lại áp nửa khuôn mặt vào đó cảm nhận gân xanh run lên, rên rỉ nhẹ nhàng.
"Nhẹ chút...a...ngài...nhẹ chút..."
Một bao cao su là không đủ, hắn thường sử dụng nhiều bao cao su trong một đêm.
Hắn nện hoa huy*t nhỏ hẹp tinh xảo đó làm nước dâm bắn ra tung tóe, Lâm Hiểu không chịu nổi nữa bắt đầu rên rỉ lớn tiếng, sau đó xuất tinh cùng lúc với hắn.
Cảm giác khi đeo bao cao su rất kỳ lạ, dương v*t nóng như lửa rõ ràng đang ra vào trong cơ thể nhưng khi xuất tinh lại chẳng cảm nhận được gì. Lâm Hiểu cảm thấy hơi thất vọng, dường như thân thể đã chờ mong một cái gì đó, nhưng cuối cùng ngoại trừ hoa huy*t không ngừng run rẩy thì lại không nhận được gì cả.
Cho đến khi nhìn thấy người đàn ông cởi bỏ bao cao su đã đầy ắp tinh dịch đặc sệt ra, và hoa huy*t phía dưới vẫn đang co rút khát khao thì cậu như đã hiểu ra điều gì đó, ngay lập tức mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng.
Cậu rất muốn hắn bắn vào trong.
Tinh dịch nên được bắn vào trong cơ thể của cậu, nơi đó rất trống rỗng....
Lâm Hiểu bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, ngày hôm sau còn không dám nhìn mặt người đàn ông này.
Nhưng cậu không phải người duy nhất có suy nghĩ này.
Một hộp tay bao cao su dùng mấy ngày cuối cùng cũng hết, trong nhà không còn cái nào thích hợp nhưng người đàn ông cũng không có ý định dùng loại bao nhỏ hơn sai và càng không muốn bỏ miếng thịt đã đến bên miệng, vì vậy hắn trực tiếp nhấp dương v*t vào thôi.
Cảm giác không đeo bao cao su có khác, bên trong hoa huy*t mang lại cảm giác thật nóng bỏng và kích thước, hoa huy*t vốn đã đủ ẩm lại càng ướt lênh láng.
"Phốc..."
Người đàn ông đâm sâu vào dương v*t của mình, âm thanh của tiếng nước nhớp nháp làm cho lỗ tai của Lâm Hiểu trở nên nóng ran.
Cậu cúi người quỳ ở trên giường, vòng eo mềm mại bị bàn tay to của nắm lấy. Theo từng cú nhấp của hắn mà cơ thể của cậu cũng đong đưa qua lại, Lâm Hiểu mệt mỏi dần dần nằm nhoài xuống giường, đầu v* cọ xát với ga trải giường khiến cậu càng thêm nhạy cảm, dục vọng nơi thân dưới dường như đã sắp đạt đến cực hạn.
Từ góc nhìn của cậu chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy nơi kết hợp của cả hai.
Người đàn ông đứng giữa hai mông cậu, dương v*t thô to màu tím nện giữa hai cánh mông, mỗi cú đánh như thổi bay linh hồn cậu.
Trứng dái nặng trĩu rung lên khi dương v*t nhấp vào hoa huy*t. Còn dương v*t và trứng dái của cậu cũng lắc lư qua lại vì chuyển động mãnh liệt của người đàn ông.
dương v*t nhỏ tràn ra nước dâm trong suốt, run lẩy bẩy như thể một giây sau sẽ bắn ra.
Lâm Hiểu chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng gợi tình, đôi mắt đỏ hoe vì xấu hổ. Dưới từng cú thúc càng lúc càng nhanh của người đàn ông, cậu cảm thấy một công tắc nào đó đã bị bật lên rồi bụng dưới bắt đầu co rút mất kiểm soát.
"Ahhh... Xót quá..."
"A... Ngài... không được..."
Cậu bắt đầu hét lên khi sự kích thích của cơn cực khoái khiến cậu mất kiểm soát. Mà hoa huy*t vẫn dính chặt vào dương v*t nóng bỏng, bị đâm vào điểm nhạy cảm không chút thương tiếc.
Sau vài cú nắc kịch liệt, Lâm Hiểu run rẩy đạt đến cực khoái. Tinh dịch tí tách bắn lên ga trải giường và ngực, hoa huy*t phía dưới mút chặt lấy dương v*t khiến Tống Diêm khó có thể thâm nhập sâu hơn. Sau đó hoa huy*t chảy ra một nước dâm trút xối xả lên quy đầu.
Tống Diêm không nhịn được nắc dương v*t vào sâu hơn một chút, đâm vào cổ tử cung nhạy cảm nện vài lần. Sau đó bất ngờ rút nó ra trong tiếng rên rỉ khóc lóc của Lâm Hiểu, áp sát vào hoa huy*t mấp máy rồi bắn ra tinh dịch.
Tinh dịch nóng hổi lần lượt phun ra dính đầy trên hoa huy*t, mang đến một tác động thị giác mạnh mẽ. Nước dâm trong hoa huy*t cũng dần dần chảy ra hòa vào tinh dịch trắng đục, rất nhanh đã tạo thành một vũng nước nhớp nháp dưới mông.
Lâm Hiểu sững sờ nhìn phía trước, cơ thể dính mồ hôi nhớp nháp nằm trên chiếc giường ẩm ướt, cậu thở hổn hển rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.