Chiếm Hữu Cực Độ

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Đây chỉ là một vụ việc nhỏ nhanh chóng bị Trần Minh quên lãng. Chẳng qua sau khi hắn nói với Trần Túc, Trần Túc lập tức đè Hàn Diệc lên bệ cửa sổ rồi ** cậu đã đời.

"Ha… Không dám… Tôi không dám…… Thả tôi đi…"

Trần Minh ngồi một bên nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Hàn Diệc và nước dâm chảy lênh láng ra khắp sàn, dương v*t của hắn cũng cương cứng không chịu nổi.

Thường ngày Trần Túc trông rất dịu dàng, nhưng khi y tức giận thì ngay cả Trần Minh cũng không dám bén mảng tới gần. Hắn bâng quơ đưa tay véo đầu v* của Hàn Diệc, làm cậu run rẩy hét lên.

"A oa oa..."

Trần Minh cười nói: "Ngoan nào, mở ra hai chân để Trần Túc ***, anh ấy hiện tại rất tức giận."

"Hưm ưh..."

Hàn Diệc chẳng thể làm gì khác ngoài khóc nức nở. hoa huy*t đáng thương buộc phải ngấu nghiến dương v*t to lớn của người đàn ông, cả người cậu bị đè sát vào khung cửa sổ, nhìn ánh sáng mờ ảo đung đưa ở phía xa xa mà cảm thấy mọi thứ thật xa vời với mình.

Mất đi cơ hội trốn thoát và cũng không có khả năng cầu cứu, Hàn Diệc dần trở nên im lặng trong tình cảnh giam cầm. Những lần giao tiếp duy nhất là khi làm tình điên cuồng với bọn họ, như thể nhiệm vụ của cậu là dạng chân ra để bọn họ chiếm hữu.

Hàn Diệc biết những suy nghĩ này thật đáng sợ nhưng cậu quá cô đơn, không những không có ai để trút bầu tâm sự mà ngược lại còn luôn bị xâm phạm một cách thô bạo. Cậu thậm chí còn không dám khóc, bởi vì khóc chỉ khiến bọn họ thích thú giở trò đồi bại với cậu hơn mà thôi.

Thời gian trôi nhanh, những chiếc lá ngoài cửa sổ chuyển từ màu xanh ngọc bích sang màu vàng rực rỡ, sau khi rụng đi chỉ còn lại những cành cây trơ trụi. Một trận tuyết lớn ập đến phủ trắng toàn bộ khung cảnh, đông đi xuân tới làm cây cối đâm chồi báo hiệu một năm mới lại đến.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã sửa sang lại toàn bộ ký túc xá nên hiện tại đã có hệ thống sưởi và cách âm, trang thiết bị sinh hoạt đều có đầy đủ. Dường như bọn họ thực sự coi ký túc xá này là nhà của mình, thậm chí cả kỳ nghỉ đông cũng không về nhà mà cứ ở lại trong ký túc xá của trường.

Người nhà kêu người đến mời bọn họ về nhưng ban ngày đi thì ban đêm lại trở về đây, bọn họ say khướt ôm Hàn Diệc vào lòng rồi kẹp cậu ở giữa. Ba người cùng nhau nằm trên chiếc giường, điên cuồng làm tình dưới những tràng pháo hoa rực rỡ của năm mới.

Tử cung ấm áp luôn bao dung bọn họ đến mức tối đa, ngấu nghiến hết số tinh dịch bọn họ bắn ra.

Trần Minh còn trêu chọc cậu rằng ăn nhiều tinh dịch như vậy chắc đã có thai từ lâu, mỗi lần như vậy Hàn Diệc đều sợ hãi đến mức cả người run rẩy rồi khóc lóc moi tinh dịch ra ngoài.


Trần Túc đã tiêm cho Hàn Diệc thuốc tránh thai có hiệu lực trong một năm nên dù xuất tinh cả ngày lẫn đêm cũng không có thai, nhưng họ quá thích cảm giác xuất tinh vào tử cung và dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của cậu khi bị bắn vào trong.

Thời gian trôi qua Hàn Diệc dường như đã quên vùng vẫy, đôi khi chỉ cần xin người đàn ông ít ** mình hơn cũng có thể khiến cậu vui vẻ rất lâu.

Mặc dù hai người giam giữ cậu trong ký túc xá, ngăn cản cậu tiếp xúc với thế giới bên ngoài và không cho sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào, nhưng họ chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu về khoản ăn uống.

Vào ngày sinh nhật của Hàn Diệc, Trần Minh mua cho cậu một chiếc bánh dâu tây ăn mừng.

Lần đầu tiên trong đôi mắt xám xịt của Hàn Diệc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cậu biết mình nên la hét ném bánh xuống đất để trả đũa bọn họ. Nhưng khi nhìn chiếc bánh dâu tây đáng yêu và ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của kem trong không khí thì cậu lại không đành lòng làm thế, huống chi từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng được ăn bánh kem.

Cắn một miếng, chỉ một miếng thôi.

Trần Minh thắp nến rồi hát một bài hát chúc mừng sinh nhật, Trần Túc cầm tay cậu để bọn họ cùng nhau cắt bánh.

Cậu ăn chiếc bánh kem ngọt ngào mà cảm thấy những cơn đau nhức trong người dường như cũng được xoa dịu.

Thật ngọt ngào.

Trần Minh dùng ngón tay quệt một miếng bơ bỏ vào miệng, nheo mắt nhìn Hàn Diệc đang vui vẻ ăn bánh kem rồi nhỏ giọng nói: "Ngon lắm."

Chiếc bánh vốn đủ cho bốn người ăn vậy mà chỉ có một mình Hàn Diệc ăn, một lúc sau cậu không ăn nổi nữa nhưng hai mắt vẫn sáng ngời. Cậu liếm kem trên môi, nhìn phần bánh còn lại rồi khẽ nói: "Ngày mai tôi muốn ăn tiếp…"

Trần Minh mỉm cười nhìn cậu: "Ăn no chưa?"

Hàn Diệc khẽ ậm ừ.

Trần Minh nhìn khuôn mặt nhẵn nhụi non nớt của cậu rồi đột nhiên vươn tay quệt một vệt kem lên trên mặt cậu, Hàn Diệc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, sờ vệt kem dính trên gò má mà trong mắt tràn đầy vẻ ngây thơ.

Cổ họng Trần Minh cuộn lên cuộn xuống, cười híp mắt: "Mèo con."


Hàn Diệc không hiểu tại sao, lúc này Trần Túc lại rướn người về phía trước cúi đầu liếm vệt kem trên mặt cậu, liếm xong y trực tiếp ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào vừa ăn bánh kem.

"Ơ…"

Hàn Diệc bị hôn đến ngơ ngác, cằm bị y nắm chặt nên đành phải tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào này. Trần Minh cũng không thể chịu đựng được nữa, sau khi Trần Túc buông Hàn Diệc ra thì hắn trực tiếp bế cậu ngồi lên chiếc bàn dài.

Ngày hôm đó hai chân của cậu bị banh rộng ra, trên hoa huy*t dính rất nhiều kem bị người tùy tiện liếm láp, sau đó bị dương v*t của bọn họ nện liên hồi.

Hết quả dâu tây này đến quả dâu tây khác được nhét vào cơ thể, cậu dạng chân ngồi trên hai cây dương v*t thô to, cơ thể nhấp nhô lên xuống vì những cú thúc dồn dập.

"Ah... Đừng, đừng cho vào..."

"Em thích ăn mà, cho cái miệng nhỏ phía dưới cũng ăn thử đi."

Trần Minh mỉm cười xấu xa khi nhét một quả dâu tây khác vào hoa huy*t đã giàn giụa nước, quả dâu tây cọ xát vào hoa huy*t nhạy cảm làm Hàn Diệc thấy thật kỳ quái. Cậu nhìn quả dâu tây mọng nước đút vào trong cơ thể mình, rõ ràng là một loại trái cây ngon lành lại bị dùng vào những việc dâm ô như vậy, khiến cậu suy sụp khóc thút thít không ngừng.

Hai cây dương v*t cứ nện liên tục trong hoa huy*t, trong lúc *** mạnh bạo quả dâu tây bị va đập đến mức nước dâu đỏ tươi ứa ra dọc theo miệng huyệt mấp máy.

Trần Minh mỉm cười quệt nước trái cây tràn ra giữa đùi, sau đó đưa lên cái miệng đang thở hổn hển của Hàn Diệc.

"Nếm thử xem huyệt dâm của em có vị như thế nào?"

Hàn Diệc khóc lóc né tránh nhưng đổi lại càng bị Trần Túc ** thô bạo, y xâm nhập vào khoang tử cung mềm mại làm cậu khẽ kêu lên một tiếng và run rẩy mở miệng thở hổn hển. Thế là những ngón tay dính đầy thứ nước nhớp nháp của Trần Minh chui vào theo cái miệng nhỏ nhắn đang đóng mở, đảo một vòng khắp trong miệng Hàn Diệc.

"Thử đi."

Trần Minh vừa ** vừa ép thêm nước dâu ngọt ngào từ hoa huy*t, tiếng nước nhớp nháp vang vọng khắp căn phòng ký túc xá nhỏ.


Trong đêm sinh nhật Hàn Diệc bị hai người đàn ông ** hết lần này đến lần khác, mặt khác chiếc bánh ăn dở cũng đã được tận dụng triệt để. Khi Hàn Diệc đang chìm vào giấc ngủ, trên mũi còn vương vấn mùi dâu tây ngọt ngào thoang thoảng.

Kể từ đó Hàn Diệc không dám ăn bất cứ thứ gì mà Trần Minh đột nhiên mua về nữa, thậm chí còn run rẩy khi nhìn thấy bánh dâu tây.

Sau kỳ nghỉ hè oi ả cũng là lúc trường học bắt đầu một học kỳ mới, từng nhóm tân sinh viên lần lượt đến báo danh. Vào ngày này, Trần Túc kéo Hàn Diệc vào trong phòng tắm cắt tóc.

Không biết từ bao giờ tóc của cậu đã dài đến vai, đôi khi che khuất cả đôi mắt nên bọn họ không thể nhìn thấy được đôi mắt rưng rưng nước mắt lúc bị bọn họ **. Trần Túc cầm lấy dao phẫu thuật cắt tóc của cậu, những ngón tay mảnh khảnh của y lướt qua trước mắt làm cậu không khỏi bị mê hoặc trong một lúc.

Trần Minh còn cảm thán: "Nhanh thế..."

Hắn ngồi trên bồn cầu bên cạnh nhìn Hàn Diệc chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của Trần Túc, để lộ hai chân trắng nõn thẳng tắp không mặc quần bên dưới, mỗi khi cậu đi đường đều để lộ ra hoa huy*t to mọng mà đỏ tươi.

Hắn vuốt ve cặp đùi trần trụi của Hàn Diệc, trêu chọc: "Bạn học nhỏ, chớp mắt đã bị chúng tôi ** một năm rồi."

Tay hắn lướt dọc theo những đường cong mềm mại của đôi chân rồi chậm rãi chạm vào hoa huy*t, những ngón tay của hắn nán lại trên hai mép thịt múp míp.

"Ư…"

Hàn Diệc vặn mông tránh né.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói lạnh lùng của Trần Túc vang lên bên tai, con dao lạnh lẽo xẹt qua lỗ tai khiến Hàn Diệc căng thẳng ngồi sững ở đó. Ánh mắt cậu dán chặt vào con dao phẫu thuật đang lượn qua lượn lại, dù cậu sợ bị dao đâm trúng nhưng những ngón tay phía dưới càng lúc càng quá đáng rồi.

Trần Minh vuốt ve hai mép huyệt béo múp, vạch hai mép thịt ra tìm được âm vật tròn trịa rồi tiếp tục mân mê.

Hàn Diệc kẹp chân lại không cho hắn đụng vào mình, rên rỉ mà đung đưa eo.

"Uh...đừng, đừng chạm vào..."

Chỉ sau hai lần chạm hoa huy*t đã bắt đầu ươn ướt, nước dâm chảy ra ướt cả hai mép huyệt.

Trần Minh cười lớn một tiếng, vươn ngón tay đưa tới trước mặt Hàn Diệc: "Em xem nước dâm của mình đi, tôi còn chưa chạm vào mà em đã ướt sũng rồi."

Hàn Diệc vô cùng xấu hổ, cậu mím môi và đôi mắt ươn ướt, muốn phản bác điều gì đó nhưng hoa huy*t run rẩy phía dưới đã là bằng chứng tốt nhất.

hoa huy*t hiện tại đã ướt dầm dề, sau khi ngón tay rời đi lại khiến cậu cảm thấy trống rỗng không thể chịu nổi.


Hàn Diệc không biết tại sao gần đây thân thể của mình lại vô cùng mẫn cảm. Nhiều lúc cậu ngủ một chút thôi mà phía dưới đã ướt đẫm, cậu sợ quá chỉ biết lén lút vào phòng tắm rửa sạch, càng sợ bọn họ phát hiện ra sẽ lại hưng phấn đè cậu ra *** nữa.

Trần Minh hung hăng đút đầu ngón tay dính nước bóng loáng vào trong miệng Hàn Diệc, "Tự em liếm sạch nước của mình đi."

Hàn Diệc quay đầu trốn tránh không chịu ăn nước dâm của chính mình, nhưng Trần Minh vẫn bóp cằm cậu rồi chọc ngón tay vào cho bằng được. Ngón tay khiêu khích ấn vào đầu lưỡi mềm mại, Hàn Diệc không cách nào tránh né chỉ có thể mặc cho hắn chơi đùa. Đôi mắt cậu đỏ hoe trông có vẻ rất đáng thương.

Nhưng giây tiếp theo sắc mặt Hàn Diệc bỗng trở nên tái nhợt, không biết là tại ngón tay đâm vào cổ họng hay là bị nước dâm của chính mình kích thích, đột nhiên đẩy tay Trần Minh ra rồi dựa vào bồn rửa mặt bắt đầu nôn khan.

"Ọe..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xem ra cậu đang cực kỳ khó chịu, hai tay run rẩy kịch liệt. Trần Túc cau mày đặt dao xuống rồi liếc nhìn Trần Minh, Trần Minh xua tay liên tục, "Không phải tại em."

Trần Túc vỗ tấm lưng đang run lẩy bẩy của Hàn Diệc, giúp cậu súc miệng, "Về giường nằm đi."

Sau khi nôn xong, toàn thân Hàn Diệc mềm nhũn tùy ý để Trần Túc bế lên giường, cậu uể oải nằm một chỗ với sắc mặt tái nhợt.

Trần Túc sờ cái trán đầy mồ hôi của Hàn Diệc, nhíu mày nhìn Trần Minh: "Em ở lại đây trông chừng, anh đến giảng đường trước."

Hôm nay có một buổi lễ chào mừng tân sinh viên do đó Trần Túc với tư cách là chủ tịch hội sinh viên sẽ có một bài phát biểu, buổi lễ sắp bắt đầu nên y phải rời đi trước.

Trần Minh xua tay, "Mau đi đi, em ở lại ký túc xá nhìn xem bé dâm của chúng ta bị làm sao."

Trần Túc rời đi, Hàn Diệc choáng váng nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc của y, chợt nhớ lại hôm nay y sẽ tham dự buổi lễ chào đón tân sinh viên với tư cách là chủ tịch hội sinh viên.

Một nỗi đau nhức nhối trong tim.

Có thêm một lứa sinh viên mới nữa rồi sao...

Nếu cậu có thể đi học thì bây giờ cũng đã là sinh viên năm hai.

Trong lòng đầy ắp nỗi chua xót xen lẫn u sầu, Hàn Diệc mơ màng nhắm mắt lại.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận