Chiếm Hữu Cực Độ

Không còn phải bôn ba kiếm sống, lại được ở bên người thương nên thể chất và tinh thần của Lâm Hiểu dần dần được cải thiện, khuôn mặt gầy gò cũng trở nên trắng trẻo và tròn trịa hơn, mỗi ngày chỉ lo ăn ăn uống uống cuối cùng cũng giống với người đang mang thai rồi.

Lâm Hiểu uống sạch một bát súp gà lớn, mặt ủ mày ê xoa bụng.

"Em thực sự không uống nổi nữa..."

Tống Diêm cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói "Không được".

Đỗ Duẫn đeo tạp dề, như một bà mẹ già thò đầu ra khỏi bếp, tay cầm cái thìa vẫy vẫy từ phía xa.

"Không được mặc cả!" Y đứng ở trong bếp lẩm bẩm, sợ người khác không nghe được lời phàn nàn, "Tôi vất vả nấu canh gà cho cậu, cậu không uống chẳng phải muốn làm tôi buồn à?"

Một sát thủ chuyên nghiệp không chỉ trở thành bác sĩ sản khoa mà còn làm bảo mẫu bán thời gian, rốt cuộc là bản chất thay đổi hay là đánh mất đạo đức nghề nghiệp?

Lâm Hiểu rụt cổ, nhăn mặt đổ phần súp gà còn lại vào miệng trong khi bịt mũi.

Cậu cảm thấy mình giống như một con heo đang mang bầu, ngày nào cũng bị ép cho ăn nhiều đến nỗi sắp tròn xoe. Lâm Hiểu không dám tức giận cũng không dám lên tiếng, thỉnh thoảng chỉ thấp giọng oán trách Đỗ Duẫn nhưng lại không dám nói một lời trước mặt Tống Diêm, có khi người đàn ông này chỉ nhìn một cái là có thể khiến cậu ngoan ngoãn ngồi xuống uống canh.

Lúc đầu Lâm Hiểu cũng không ghét món canh bổ dưỡng này, so với mấy tháng trước chỉ có thể ăn cơm rang, thỉnh thoảng được uống canh bổ dưỡng khiến cậu còn cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng sau khi phát hiện ra món canh bổ này không chỉ thỉnh thoảng mới uống mà ngày nào cũng phải uống, uống được vài ngày cậu đã chán ngấy nó và khéo léo bày tỏ mình không muốn uống nữa.

Nhưng đúng như dự đoán đều bị hai người này đồng thời phản đối, đặc biệt là Đỗ Duẫn còn muốn chọc một lỗ vào cái đầu nhỏ bé của cậu.

"Thằng nhóc này biết cái gì chứ? Nhìn tay chân gầy guộc của cậu đi, bây giờ không bồi bổ thì làm sao sinh con được?"

Có lúc Lâm Hiểu thực sự sợ món canh bổ của Đỗ Duẫn, đến lúc uống canh sẽ tìm đủ cách trốn đi nhưng lần nào Tống Diêm cũng dễ dàng bắt được cậu, cầm bát canh ra bắt cậu uống xong mới thả đi.

Lần này ăn no đến mức lại ợ hơi, trong miệng tràn ngập mùi súp gà. Lâm Hiểu nhịn không được nữa đứng dậy vịn bàn chậm rãi thở ra.


Tống Diêm đang đếm súng, tiện tay bóc một viên kẹo táo gai đút vào miệng cậu.

"Ưm!"

Một viên kẹo đột nhiên được nhét vào miệng, vị vừa chua vừa ngọt khiến Lâm Hiểu ngậm một lúc lâu mới mỉm cười.

"Cảm ơn ngài."

Sau khi ăn xong Lâm Hiểu bắt đầu thời gian rảnh rỗi, ôm bụng no căng chậm rãi bước ra ngoài sân.

Mấy con chó cách đó không xa đã quen thuộc với mùi của cậu, thấy cậu đến liền hưng phấn vẫy đuôi. Lâm Hiểu không còn sợ những con chó nhìn như hung ác nhưng thực ra lại rất trung thành này, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi Đỗ Duẫn sẽ giao cho cậu công việc cho những con chó này ăn. Vì thế khi nhìn thấy cậu tới bọn nó đều chạy tới, tưởng cậu có đồ ăn nên nhiệt tình vây quanh khiến cậu không thể tiến lên một bước.

Mấy cái đuôi lớn cọ vào chân làm cậu thấy hơi đau, Lâm Hiểu nhăn mặt xua tụi nó đi.

"Đi đi, đi đi."

Cậu muốn đi dạo trong sân, chứ không muốn bị mắc kẹt ở đây với lũ chó không thể đi đâu được.

Có lẽ đã phát hiện trên người Lâm Hiểu không có thứ gì để ăn nên bầy chó náo loạn một lúc đã giải tán, xung quanh cậu chỉ còn lại một vài con, một trong số đó là một con chó đen khổng lồ với một mảng lông trắng trên trán, nó đột nhiên há to miệng ra định cắn vào mắt cá chân của cậu.

Lâm Hiểu giật mình, muốn trốn đi.

Sau đó cậu mới phát hiện con chó trông rất hung dữ nhưng nó chỉ ngậm mắt cá chân của cậu thôi, khi thả ra còn không thấy dấu vết gì để lại. Lâm Hiểu mở to hai mắt nhìn con chó không những dọa cắn mình còn liếm mình một cái, sau đó nó đi sang một bên nằm bất động, chỉ có cái đuôi lười biếng vung vẩy trông vừa bỉ ổi vừa ngạo nghễ.

Lâm Hiểu giật mình, nhìn thấy con chó nằm đó nheo mắt nhìn mình bèn tức giận chửi một câu.

"Chó hư!"


Mắt cá chân ướt đẫm nước dãi chó, Lâm Hiểu vướng cái bụng to nên không thể cúi xuống, đành phải chịu đựng cảm giác nhớp nháp khó chịu đi tới vòi nước rửa chân.

Đúng là chó cậy thế chủ, lũ chó này nghĩ cậu dễ bắt nạt chứ mỗi lần Tống Diêm đến tụi nó chưa bao giờ dám lại gần mà còn trốn ở rất xa. Đến lượt cậu thì tụi nó lại nhào vô ngay, lần nào chân cậu cũng bị giẫm đau!

Lâm Hiểu hậm hực đi dạo một lát mới vào nhà, hiện tại cuộc sống của cậu rất thoải mái, ngoài món canh bổ phải uống hàng ngày ra thì không còn điều gì lo lắng nữa.

Người ta nói tâm tình vui vẻ thì thân thể sẽ mập béo, cộng với món canh bổ dưỡng của Đỗ Duẫn thì Lâm Hiểu trở nên tròn trịa hơn rõ rệt, không chỉ khuôn mặt cũng tròn hơn mà bụng cũng lớn hơn nhiều.

Ban đầu cậu vẫn còn hơn suy dinh dưỡng, thai nhi chậm phát triển nên dáng vẻ không giống một người đang mang bầu bốn tháng, nhưng bây giờ dinh dưỡng đầy đủ nên bụng từ từ to ra như quả bóng bay.

Sự thay đổi của cơ thể khiến Lâm Hiểu khó thích ứng, có lúc nằm trên giường ngủ cậu cảm thấy như bị bụng bóp nghẹt, bắp chân cũng bắt đầu chuột rút làm cậu thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa phải ôm chân rên rỉ khe khẽ.

Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, từ khi đến đây cậu và hắn không ở cùng một phòng. Ban đầu, cậu tưởng hắn bận việc lúc nửa đêm nhưng sau khi ngủ một mình suốt vài ngày mới phát hiện hắn đang ngủ ở phòng khác.

Một dãy nhà kho trống đã được dọn dẹp thành nhiều phòng ngủ, phần không gian còn lại được dùng làm phòng khách và phòng ăn.

Chuyển đến một nơi xa lạ khiến Lâm Hiểu cảm thấy có chút khó ngủ, ngay cả khi ngủ cũng không yên tâm, lúc nửa tỉnh nửa mê cứ có cảm giác có người đang đứng cạnh giường.

Sau khi bị đánh thức bởi vài cơn chuột rút liên tiếp ở chân, cậu dụi mắt và mím môi trèo ra khỏi giường. Cậu bước đến cửa phòng Tống Diêm, hình như hắn vẫn chưa ngủ, cánh cửa mở hé khiến ánh sáng lờ mờ từ bên trong chiếu ra.

Lâm Hiểu nhẹ nhàng mở cửa, chưa kịp thò đầu vào đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông.

"Không lo ngủ mà chạy lung tung làm gì?"

Lâm Hiểu bĩu môi: "Không ngủ được..."


Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, lúc này hắn đang cúi người viết thứ gì đó, kế bên đã có mấy tờ giấy phác thảo.

Cậu ôm gối, mím môi thấp giọng hỏi: "Sao ngài chưa ngủ?"

Thật ra cậu muốn hỏi tại sao hắn không ngủ cùng phòng với mình, nhưng ngượng quá không dám hỏi nên chỉ có thể nói những chủ đề vô bổ.

Người đàn ông quay lưng về phía cậu thậm chí không quay đầu lại, cây bút chì lướt trên mặt giấy phát ra những tiếng xoạt xoạt.

"Anh nên hỏi em câu này mới đúng."

Lâm Hiểu ấp úng không trả lời mà đi đến bên cạnh người đàn ông, thò đầu xem hắn đang làm gì.

Lúc này Tống Diêm ngừng viết rồi ngẩng đầu nhìn cậu, nhướng mày liếc nhìn chiếc gối cậu đang ôm trong ngực. Lâm Hiểu cúi đầu, xấu hổ đến nỗi ngón chân quắp vào trong, dưới ánh mắt trầm lặng của người đàn ông cậu đành phải bất chấp nói: "Em muốn ngủ với ngài."

Nói xong vành tai cậu đỏ bừng, hai tay ôm gối vào ngực, chiếc cằm lún vào trong gối chỉ có đôi mắt ươn ướt thấp thỏm nhìn hắn.

Người đàn ông tựa lưng vào ghế, liếc nhìn cậu rồi đưa cằm về phía giường.

"Ngủ thôi."

Lâm Hiểu giật mình sau đó đôi mắt lập tức sáng lên lấp lánh, cậu ôm gối chạy đến bên giường, đặt chiếc gối nhỏ của mình ở bên cạnh gối của người đàn ông rồi ngoan ngoãn leo lên giường.

Phòng ngủ sạch sẽ đơn giản giống như phong cách thường ngày của hắn, ngoài một chiếc giường, một tủ quần áo và một bộ bàn ghế ra thì không có đồ đạc gì khác.

Giường và bàn được sắp xếp thành một hàng, nên khi Lâm Hiểu nằm trên giường chỉ cần ngước lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, thậm chí từ góc độ của cậu còn có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn cụp xuống.

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt họ chạm nhau.

Lâm Hiểu lặng lẽ quan sát một lúc, người đàn ông chuyên tâm vẽ lên tờ giấy nhưng thỉnh thoảng cũng lơ đãng liếc nhìn cậu như thay cho lời thúc giục.

Vì thế Lâm Hiểu ngoan ngoãn nhắm mắt nằm xuống ngủ, một lúc sau cậu cảm thấy không thoải mái nên xoay người nằm nghiêng. Mãi cho đến khi cậu không còn phát ra một động tĩnh nào nữa, người đàn ông mới quay người lại cẩn thận nhìn cậu một lúc.


Mái tóc mượt mà dính vào một bên mặt, cả khuôn mặt vùi vào chiếc gối mềm mại, đôi môi nhỏ hơi hé ra không một chút phòng bị.

Tống Diêm nhìn một lúc rồi lại đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay.

Chỉ vài nét phác họa nguệch ngoạc nhưng hình dáng của chiếc nôi đã hiện ra, hắn nhìn lại, chỉnh sửa thêm vài lần nữa trước khi dọn dẹp đồ đạc trên bàn và tắt đèn.

Lúc nằm trên giường, Tống Diêm mới phát hiện người trên giường có vẻ ngủ không ngon lắm.

Lông mày cậu hơi nhíu lại, trong cổ họng phát ra vài tiếng kêu chỉ khi đến gần mới nhận ra. Tống Diêm sửng sốt đưa tay nhẹ nhàng đẩy cậu, nhưng vừa mới đặt tay lên người thì Lâm Hiểu đã tỉnh lại.

Cậu thở hổn hển nhìn thẳng vào người trước mặt bằng đôi mắt to, phải một lúc sau mới có phản ứng.

"Gặp ác mộng à?"

Lâm Hiểu lắc đầu, có vẻ rất tủi thân khi dựa sát vào trong lòng ngực của người đàn ông. Cậu cuộn mình thành một quả bóng cọ xát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói rất nhỏ.

"Sao ngài không chịu ở chung phòng với em?"

Đêm khuya dễ dàng khơi dậy nhiều nỗi ấm ức và bất an nhất trong lòng người, nhất là khi nghĩ đến hành vi cố tình xa cách của người đàn ông lại khiến cậu cảm thấy chạnh lòng.

Người đàn ông im lặng một lúc, nhưng Lâm Hiểu lại tưởng hắn không muốn trả lời nên càng ủ rũ hơn.

Một cảm giác co rút quen thuộc lan ra ở bắp chân, Lâm Hiểu cố gắng không phát ra tiếng nhưng nước mắt vẫn tuôn trào.

"Không có ngài ở bên cạnh, em không ngủ được."

Càng nghĩ cậu càng tủi thân, chẳng màng đến cơn đau thấu ở bắp chân dần dần lan rộng, mà nép vào trong vòng tay của người đàn ông khóc lóc.

"Chân em bị chuột rút vào ban đêm, ngài đâu có biết..."

"Chân em đau quá..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận