Chiếm Hữu Không Kiểm Soát


Chẳng biết trong bồn tắm bao lâu, nhưng đến khi toàn thân thể của Lộ Tĩnh cảm nhận mệt mỏi rã rời, người đàn ông cũng không có ý định buông tha.

Cô luôn tự cho sức khỏe bản thân rất tốt, công việc làm thêm cũng tương đối nhiều.

Nhưng đến khi chứng kiến thể lực người trước mặt, mới hiểu rõ thế nào là bất lực muốn buông cũng chẳng thể.
Nước trong thành bồn chỉ vì động tác của cả hai mà dập dềnh, cứ thể trào ra liên tục.

Đau đớn rã rời là thứ cảm nhận cô phải trải nghiệm.

Lộ Tĩnh không hiểu, tại sao mấy người phụ nữ lại có thể làm những việc này mà chẳng thấy đau đớn như thế.
Với cô, không khác gì khối sắt đề nặng.
Chốc lát, người đàn ông liền đứng dậy rời khỏi bồn tắm.

Vẫn không quên bế bổng cơ thể nhỏ rời đi, giờ đây cô mềm nhũn trong vòng tay hắn như cá lên thớt, một tấm khăn được người đàn ông vớ lấy, lập tức choàng lên người cô gái nhỏ lẫn hắn để lau sơ ráo nước.
Lộ Tĩnh cứ tưởng đã thoát thân, nhưng không nghĩ lần nữa Mặc Kỳ Dực đem cô đặt lên giường.

Đối mắt là thân thể dũng mãnh của người đàn ông trần trụi chẳng hề che dấu, như thể tinh lực vẫn căng tràn.


Nhiêu đó đối với người đàn ông vẫn chưa đủ thỏa mãn dù chỉ một chút.
Cô gái nhỏ vùi vào chăn mềm, mái tóc vẫn ướt, chốc lát liền bị bao vây bởi cái hơi thở nam tính từ người đàn ông phủ lên.

Khiến cô cảm giác hít thở không thông.
"Tăm xong rồi, giờ thì vào việc."
Người đàn ông ngang nhiên nói, ánh mắt thâm thúy không tự chủ mà nhìn vào cơ thể nhỏ run lên.

Cũng chỉ là một nữ nhân nhát như thế này, vậy mà vẫn còn dám chống đối với hắn.
Cô gái nhỏ quả thật là sợ người đàn ông này.
Ngay khi Mặc Kỳ Dực cúi xuống, bàn tay bất giác chặn lên ngực người đàn ông, như thể muốn chặn lại, nhưng rõ ràng vô dụng.

Mặc Kỳ Dực nắm lấy bàn tay nhỏ, đưa lên miệng cắn lấy nơi ngón tay thanh mãnh, thích thú thu gọn biểu cảm của cô vào đáy mắt.
"Làm sao, sợ à?"
Vẫn cứ giọng điệu lạnh nhạt như thế, thoáng qua mang theo điệu bộ giểu cợt một nữ nhân gan bé như cô.

Nhưng mà, người đàn ông cũng không có hứng thú để tâm, đem lật cơ thể nhỏ nằm trên giường, thân thể trắng muốt đầy dấu vết ái muội cứ thế phô bày trước mặt.

Khiến tròng mắt người đàn ông đen nhánh, sâu thẳm tựa đáy đại dương hun hút.
Dứt khoát, cúi xuống gặm cắn lấy bầu ngực toả hương, thứ trước đó đã bị hành hình không ít nơi bồn tắm, khi đem lên giường, vẫn bị công phá.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông như có thứ ma lực, vuốt ve cơ thể nhỏ mềm mại như đang phác họa từng đường cong đổi mê người kia.
Dần dần, cũng tiến đến nơi hang động ẩm ướt.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn chằm chăm vào biểu cảm, không nói một lời, dứt khoát tiến vào.
Cơ thể nhỏ lần nữa cong lên vì đau đớn, nhưng ít nhất lần này cũng có tự chủ.

Không dám quặn thắt mà vô thức tuôn lệ.

Bàn tay nhỏ nắm chặt drap giường, chặt đến mức thấy rõ các khớp ngón tay nhô ra.

Đau đến mức chẳng thể tỉnh táo nữa.

Còn người đàn ông vẫn cứ thế, điên cuồng ra vào luận động.


Dứt khoát nắm lấy đôi chân thon dài, củi người nhìn cô, mãnh liệt sôi trào một mực dâng cao.
Không nghĩ cũng có ngày, lại thích thú với cơ thể non nớt này.
Trông Lộ Tĩnh quay nghiêng đầu sang hướng khác, Mặc Kỳ Dực không hài lòng liền cúi xuống, xoay gương mặt nhỏ lại.

Đặt lên môi nụ hôn như gặm lấy, đến lúc buông ra, cũng chẳng rõ đâu là thứ thuộc về hắn khi mà dư vị ngọt ngào của cô và hắn đều muốn hòa tan.
"Xem ra đến nay cũng có một chút ít tiến triển."
Ánh mắt người đàn ông sinh ra sự hài lòng.
Lộ Tĩnh đối diện với ánh mắt người đàn ông, cũng chẳng hề trốn tránh nữa.

Cô lên tiếng.
"Đến khi căn bệnh của cha tôi ổn định, cũng đến lúc kết thúc thứ giao dịch này."
Người đàn ông nhíu mày không hài lòng, vì thế ra vào càng mạnh bạo hơn như muốn trừng phạt người bên dưới.
Gương mặt vì thỏa mãn cũng sản sinh ra hài hòa.
"Ó đây, kẻ quyết định là tôi.

Cô nhóc như em nên biết không thể phản kháng.

Người bắt đầu là tôi, kết thúc cũng là tôi.

Đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Lộ Tĩnh nghiến răng nghiến lợi.
"Giao dịch phải đi song song với lợi ích, cha của tôi khỏi cũng là lúc không cần đến anh nữa.


Không có lý do gì để tiếp tục."
Đôi mày nhướng cao, sắc mặt tối sầm.

Trông như thể xong việc, cũng không cần đến hắn, hắn hết sự cần thiết.
Nhưng rồi, người đàn ông bật cười lạnh lẽo.
Cô nhóc này, căn bản vẫn còn quá non trẻ.
Đã do Mặc Kỳ Dực hắn bắt đầu, thì làm sao mà có thể kết thúc.

Trừ khi hắn chán thì thôi.

Còn về lý do ép bức đến đường cùng, hắn có vô vàn cách.
Mặc Kỳ Dực vẫn cứ thích dùng cách thức như thế, xem như dạy dỗ mùi đời cho cô gái nhỏ biết.

Hắn không phải người dễ dàng vướng vào.

Mà đã vướng, càng không dễ buông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận