Cùng thời điểm.
Phòng tổng thống xa hoa, mười một giờ đêm.
Người đàn ông trong bộ thân trang đắt tiền, bàn tay nhàn tản nâng ly rượu thủy tinh óng ánh.
Tầm mắt hướng về khung cảnh trời đêm, toàn bộ sự xa hoa của thành phố bậc nhất, dưới ánh đèn phố mờ ảo đều hiện gọn qua khung cửa kính trong suốt tái hiện nơi đáy mắt.
Nơi bàn tay hắn còn đeo chiếc đồng hồ xa xỉ đắt tiền.
Thoạt nhìn chỉ biết, thứ đồ này không phải thứ mà dùng tiền đã dễ dàng mua được.
Đôi mắt chim ưng sâu thằm, không mang chút hơi ấm nào.
Tâm trạng người đàn ông hiện giờ không khác gì đang lắng đọng xuống, hưởng thụ sự xa hoa, nhưng lại ảm đạm nhạt nhẽo.
Không lâu sau, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Người đàn ông liền ra lệnh, cho phép bước vào.
Thân ảnh nữ nhân nhỏ nhắn, vận trên người bộ phục trang đắt tiền màu đỏ, ôm trọn lấy đường nét cơ thể mờ ảo đẹp đẽ.
Vừa bước vào, đã lập tức nhìn về hướng người đàn ông cúi người chào.
"Ngài Mặc."
Người đàn ông khẽ xoay đầu, đôi mày hắn hơi nhếch lên, không có quá nhiều biếu cảm gì.
Mà Nhậm An đối diện với người đàn ông, nhất thời bị sắc vóc thu hút, bày ra trạng thái bẽn lẽn lại gần.
Chiếc váy với cổ áo lỏng lẻo, thấy rõ mập mờ cảnh xuân phía bên trong.
Nhậm An chỉ là dựa vào sắc vóc xinh đẹp, đi dự sự kiện lớn cùng Mặc Kỳ Dực, kết quả liền có khả năng mà để người đàn ông đặt vào mắt.
Phải nói đến việc, cho dù chỉ là thân phận nhỏ bé bên cạnh, cũng sẽ được nuông chiều hết mực.
Đồng thời, người chống lưng cho Nhậm An cũng chính là người đàn ông này.
Cho dù chỉ là tình nhân nhưng mà vớ được cành cao, hơn thế còn là một người hoàn hảo như thế, khiến bao kẻ cầu cũng không được.
Huống hồ chi, người đàn ông này có thể cho người phụ nữ đó mọi thứ, tiền, tài, quyền, chỉ duy thứ tình là không thể.
Chỉ có điều, từ lúc trở thành tình nhân đến tận bây giờ vẫn chưa tròn một tháng, lại không thể chạm vào.
Nhậm An đã nghe nói qua, người đàn ông này đối với nữ nhân chung quy đều như nhau, nhưng cô ả lại muốn bén mạng, lớn gan để trở thành người duy nhất.
Nghe thì nực cười, nhưng ai mà lại chả muốn được Mặc Kỳ Dực đặt vào mắt chứ.
Nhậm An lại gần, không kiêng nể nũng nịu ngồi vào lòng Mặc Kỳ Dực, hai chân dạng hai bên, cố ý ngồi với tư thế quyến rũ nhất, để nơi mềm mại bí ẩn cạ sát vào nơi tràn đầy dục vọng của người đàn ông.
Đôi môi được son một cách tỉ mỉ, gương mặt trang điểm đẹp đến tinh xảo áp lại gần, chủ động đưa ngón tay vuốt ve yết hầu tạo kích thích.
"Ngài Mặc, đêm nay để em phục vụ ngài nhé.
Một lần thôi cũng được."
Người đàn ông không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, bàn tay vuốt lọn tóc người con gái trong lòng hắn, hướng tầm mắt xuống nơi rãnh áo là bầu ngực mềm mại hiện rõ.
Thứ mùi nước hoa đắt tiền của cô ả tỏa ra, khiến gương mặt hắn khẽ nhăn lại vì quá khó ngửi.
Nụ hôn của cô ả không kiêng nể, dần dần hướng lên phía cằm, ánh mắt Nhậm An tràn đầy sự si mê với người trước mặt.
Từng ngón tay thanh mảnh mân mê lớp áo vest đắt tiền.
Có những thứ, biết là không bao giờ đạt được nhưng cô ả vẫn cố chấp.
Chí ít chỉ là thuộc về người đàn ông này trong một khoảnh khắc cũng được.
Chỉ là, khi đôi môi cô ả vừa chạm đến đôi môi kiêu bạc kia, Mặc Kỳ Dực đưa tay xoay người cô ả lại.
Vết son trên môi đã bị ngón tay người đàn ông lau đi, đối diện là một đôi mắt đen nhánh chẳng thể rõ tâm tư.
"Tôi không thích người phụ nữ không hiểu chuyện."
Nhậm An hơi chột dạ, cô ả thừa nhận quá trớn.
Bởi chung quy bất kỳ kẻ nào cũng đều đố rạp trước cơ thể tràn đầy sự khiêu khích kia.
Nên cô ả muốn lợi dụng cơ thể này, để trèo lên giường.
"Ngài không muốn em sao?"
Người con gái hơi nhướng người, để nơi mềm mại nhô ra cọ vào khuôn ngực rắn chắc, cố ý nói với một giọng quyến rũ, hàng lông mi dài chớp chớp, đôi mắt đeo len phảng phất dưới ánh sáng mờ ảo càng phô rõ sự xinh đẹp.
Thật sự đó là một sự kích thích chí mạng với đám nam nhân.
Nhưng Mặc Kỳ Dực lại là một trường hợp khác.
Chính người đàn ông cũng không hiểu, dạo gần đây sự tự chủ quản chế nghiêm khắc với cơ thể hắn càng lúc càng dâng cao.
Đối diện với một lũ nữ nhân như thế này, càng khiến chính bản thân chán ghét.
Như thể khi lạm dụng thuốc quá nhiều, chính cơ thể lại sinh ra hệ miễn dịch.
Bất giác, lại nghĩ về cô nhóc kia cách đây hơn hai ngày đã ở trên giường hắn.
Chủ động cho lên giường, đến giờ cũng không thấy cô nhóc đó kiếm đến yêu cầu gì.
Người đàn ông ngồi dậy đẩy Nhậm An rời khỏi một cách thô bạo, lần nữa lấy trong túi ra một gói thuốc đắt tiền, tiếng bật lửa vang lên trong đêm đen tĩnh lặng.
"Trở về đi.
Không có lệnh thì đừng tự tiện xuất hiện trước mặt tôi."
Ngón tay cầm điếu thuốc, làn khói vất vưởng trong căn phòng chẳng thể tan ra.
Người đàn ông nghiêng đầu, đôi mắt lạnh buốt chẳng hề thấy sự ấm áp, bất giác khiến kẻ khác không tự chủ được mà sợ hãi.
"Đừng cho rằng chính bản thân quá quan trọng."
Nhậm An rơi vào trạng thái sợ hãi, nhưng nghe lời cảnh cáo, bản thân cũng không dám khiêu khích sự kiên nhẫn của người đàn ông.
Hiện giờ cô ả vẫn còn giá trị, cô ả không muốn ngu ngốc mà bưng đá đập vào chân mình như thế.
"Em xin lỗi."
Thế là vội vàng rời khỏi, bóng dáng khuất cứ thế rời đi.
Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế salon đắt tiền, gương mặt nhạt nhẽo càng phô rõ.
Tâm trạng bực dọc không
the giau noi.
Doi long may cuong nghi nhan lai, sau tham anh mat ban ra tia am tram.
Cô nhóc kia bất giác xuất hiện trong tâm trí.
Có lẽ để yên ổn vài ngày cũng quá đủ rồi.