Thời gian hơn một tháng kéo dài, vết sẹo trên người cha Lộ bắt đầu lành.
Sức khỏe ông theo đó dần hồi phục một cách nhanh chóng, việc đi lại và tự làm mọi thứ cũng bắt đầu ổn định.
Khu phòng trọ lụp xụp, đã một thời gian dài Lộ Tĩnh chưa hề trở lại.
Bởi phần lớn cô đều dành thời gian ở lại bệnh viện gian phòng của cha.
Trước dự định một ngày thu gom đồ cùng cha Lộ trở về, Lộ Tĩnh liền quyết định về khu nhà trọ dọn dẹp trước.
Chỉ là, khi thuê một chiếc xe taxi trở lại nơi đây.
Cô gái nhỏ đã vô cùng ngạc nhiên khi đứng đối diện với khung cảnh hiện tại.
Phía trước cả khu dãy trọ nhỏ đều đổ nát, vài chiếc xe máy xúc và lượng lớn công nhân đều ở đây.
Tất cả tiến hành trong trạng thái san bằng.
Bên ngoài đang được phong tỏa bởi một lượng lớn dải phân cách.
Lộ Tĩnh vội vàng muốn lao đến, lập tức người phụ trách thi công liền cản lại.
“Thưa cô, nơi đây hiện tại tiến hành san bằng để xây dựng công trình.
Phiền cô không được bước vào để tránh rủi ro đáng có.”
Cô gái nhỏ siết chặt nắm tay, giọng nói ngạc nhiên không tin vào những gì đang diễn ra trước mặt.
“Khu nhà của tôi trong đó, đồ đạc lẫn tiền đều bên trong.
Các người nói muốn san bằng liền làm, căn bản có thông báo đến hay không, đồ vật cứ như thế đều bị tùy tiện hủy bỏ?”
Người phụ trách cũng chẳng có động thái thương xót, tiếng đập phá đinh tai hiện lên rất rõ và ồn ào.
“Cách đây vài ngày lượng người dân khu trọ này được di tản đồ vật và nhận không ít tiền bồi thường.
Còn vấn đề cô có được thông báo hay không, nó nằm ở vấn đề của cô.
Hiện giờ nơi đây là công trình được thi công, muốn tiến vào cũng đều vô dụng.”
Lộ Tĩnh ngây người, đôi mắt lúc này đây dần ngập nước, cô đương nhiên vẫn còn muốn phản kháng xông vào.
Căn phòng trọ chứa biết bao nhiêu đồ vật cùng kỉ niệm, ngang nhiên bị phá đi.
Thông báo gì chứ, không hề có người truyền lại.
Như thể ai nơi đây cũng biết, chỉ có cô là không mà thôi.
“Tôi muốn báo lên công an việc các người tùy tiện phá hủy nhà dân như thế.”
Nghe thế, người phụ trách cảm thấy vô cùng phiền phức.
Ông ta đã làm việc từ sáng sớm, người đầy bụi bặm và mệt mỏi, giờ trông thấy một cô gái không biết nói lý lẽ tiến vào.
Đương nhiên là đang rất tức giận.
Cứ thế, liền sai người đuổi ra.
Lộ Tĩnh bị xua đuổi bởi một nhóm người lớn, cô không thể phản kháng.
Tiền, đồ vật chẳng phải vấn đề lớn, quan trọng là ngôi nhà trọ nhỏ chứa biết bao nhiêu kỉ niệm bị hủy đi.
Bỗng chốc, cô lại cảm giác như thể cả thế giới đang quay lưng lại và muốn chống đối với cô.
Vừa bị đuổi ra ngoài, Lộ Tĩnh vẫn còn muốn giữ lại cái suy nghĩ báo công an vì hành vi tự tiện này.
Nhưng cô hơi lùi người, đã đụng vào bóng người cao lớn từ phía sau.
Cô gái nhỏ gương mặt thấm đẫm nước, đôi mắt ửng hồng đáng thương nhìn người phía trước, trông chốc lát, cô đã nhận ra là ai.
Đây là người trợ lý bên cạnh Mặc Kỳ Dực!
Trợ lý Quang nhìn bộ dáng Lộ Tĩnh thảm hại như thế, chỉ cảm thấy tội nghiệp thay.
Đây là mệnh lệnh của ông chủ, cậu đến cũng chỉ là truyền lời.
Cuộc hội thoại ban nãy, cậu ta cũng đều nghe thấy hết.
“Báo công an cũng vô dụng, với thân phận nhỏ bé như cô, làm sao có thể mà chống đối với Mặc thiếu.
Đừng ngoan cố nữa, ý ngài đã rõ ràng như thế.
Cô phải kiếm đến ngài.”
Lộ Tĩnh ngạc nhiên ngẩng nhìn.
Sau những gì người đàn ông này làm, chung quy chính là muốn cô tự kiếm đến hắn.
Cũng phải thôi.
Với một kẻ kiêu ngạo đứng phía trên như hắn, làm sao lại bỏ thời gian kiếm một nữ nhân như cô.
Lộ Tĩnh cười tự giễu bản thân một tiếng.
Đem tính mạng cha Lộ ra để đánh cược, giờ thì đem cả ngôi nhà trọ từ khi cô mới hiện diện, cũng liền bị đem ra làm một thứ để uy hiếp.
Từ lúc người đàn ông này hiện diện, cuộc sống của Lộ Tĩnh chưa khi nào là yên ổn cả.
Bàn tay dần dần siết chặt, gương mặt cúi gằm xuống, nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Cô ghét hắn như thế, nhưng lại chẳng thể phản kháng dù một tí.
Rõ ràng cô đã vô dụng đến cái mức nào rồi.
Tùy tiện để người khác chà đạp.
Ống tay áo dài, cô liền đưa lên quẹt đại trên gương mặt ướt đẫm.
Rất lâu sau mới ngẩng lên, giọng nói đã dần bất lực.
“Vậy bây giờ, tôi cần phải kiếm ngài Mặc ở đâu?”.