Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Lộ Tĩnh nhìn người đàn ông, gương mặt nhỏ hơi thất thần. Căn phòng hiện tại không còn lại ai, cô cũng nhận thấy xung quanh Mặc Kỳ Dực, nhiều người thân phận lớn càng không thể dây vào.

Nếu bây giờ cô không nghe lời người đàn ông này, kết quả nghĩ cũng chung quy một việc hắn sẽ lấy công việc, thậm chí là người thân của cô đe dọa.

Lộ Tĩnh hít sâu một hơi, liền chậm rãi di chuyển lại gần. Hôm nay chiếc váy xanh lam tô điểm, càng họa lên nét đơn thuần trên gương mặt sáng sủa.

Sâu trong thâm tâm, bỗng chốc cảm thấy bản thân cô thật thảm hại.

Nhìn thấy Lộ Tĩnh cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Mặc Kỳ Dực hài lòng. Trông bộ dáng sợ hãi của cô, hắn lại muốn trêu ghẹo.

“Ngồi xuống đi.”


Người đàn ông mở chiếc laptop lên, nhìn thẳng vào màn hình, ngón tay thon dài đẹp mắt gõ phím điêu luyện, một bộ dạng làm việc nghiêm nghị khác hoàn toàn với dáng vẻ thường ngày, góc nghiêng thần thái rất bắt mắt, có thể thu hút vô số người. Chỉ có cô gái nhỏ hiện giờ là không có hứng thú chú tâm.

Lộ Tĩnh không dám cãi lời, ngồi xuống, người đàn ông ngồi đầu bên này, cô lại ngồi đầu bên kia, tuy một cánh tay là có thể chạm vào đối phương, nhưng cô vẫn không thích ngồi gần hắn.

Rất lâu sau, trên màn hình hiện rất nhiều bảng đề mục. Phần lớn đều là các vai diễn trong một vài phân kịch bản.

Tập đoàn Đế Đô theo rất nhiều phần kinh doanh, đầu tư trong giới giải trí vốn cũng đã lâu, danh tiếng ảnh hưởng rất lớn. Mặc Kỳ Dực trước kia không quan tâm về mảng này. Chẳng qua hiện giờ Lộ Tĩnh là người của hắn, nên hắn lại muốn cho cô một vài thứ tốt. Nếu đã không thích những thứ lớn lao, thì hắn sẽ cho cô đi từ những thứ cơ bản.

Người đàn ông xoay chiếc laptop, tiếp tục nói.

“Lựa chọn một bộ phim hạng mục, tôi sẽ cho người chủ đích để em đóng.”

Lộ Tĩnh ngước nhìn Mặc Kỳ Dực, ánh mắt dao động nhìn vào hướng laptop, chữ rất nhỏ, vì thế cô chỉ có thể tiến lại gần. Hiện giờ quả thật cô muốn thử lấn chân vào sâu bên trong công việc diễn viên, nhưng nếu không có danh tiếng thì thử nhiều bộ phim xác suất được nhận chỉ nằm trong khoảng 6%. Cô muốn kiếm tiền từng bước, chỉ có thể thuận theo, ân huệ đối với Mặc Kỳ Dực sẽ không quá lớn.

Đến khi tiến lại gần, Mặc Kỳ Dực liền vươn tay kéo cô ngồi vào trong lòng, Lộ Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn, không giấu nổi sự sợ hãi với tiếp xúc này. Nhưng hiện giờ cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im, nắm tay bất động, nhìn về hướng màn hình laptop, như có như không muốn làm ngơ với những hành động của hắn.

Mặc Kỳ Dực lặng nhìn người con gái nhỏ trong lòng, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô, hắn lại chỉ muốn tiếp xúc thân mật. Hắn trước giờ không ăn quàng, bàn tay siết lấy eo mềm mại, tựa hồ không xương vậy. Tầm mắt cũng hướng về những kịch bản của một số đạo diễn lớn mà thu lợi khá nhiều.

Rất lâu sau, Lộ Tĩnh liền chỉ vào một kịch bản của đạo diễn Khải. Trước kia trong một vài phân cảnh đóng thế, cô đã gặp về người đạo diễn này không ít lần. Hầu như những bộ phim do vị đạo diễn này đảm nhận, chất lượng thành công rất cao. Để lại trong lòng cô ấn tượng cùng sự ngưỡng mộ không nhỏ.


“Tôi muốn vai diễn trong bộ phim này.”

Mặc Kỳ Dực theo hướng bàn tay trắng nõn, người đàn ông nhìn vào. Đạo diễn Khải rất có tiếng trong giới, cũng là người hắn tương đối hài lòng về chất lượng làm việc. Xem ra cái nhìn của cô gái nhỏ không tồi, không hề ngốc như những gì hắn nghĩ.

“Được thôi, nhưng mà theo em nghĩ tôi có nên đòi một chút lợi không?”

“Lợi?” Lộ Tĩnh thì nghèo vô cùng, làm gì mà có lợi cho hắn để đòi chứ.

Trong lúc còn chưa kịp định thần, người đàn ông đã xoay gương mặt nhỏ lại, một nụ hôn nhàn nhạt đặt lên môi cô, dường như lần này không hề mạnh bạo nữa, mà đang rất tận hưởng mút mát lấy hai cánh môi một cách nhẹ nhàng, như thể đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.

Hai bàn tay nắm chặt, theo quán tính đặt trước lồng ngực vững chắc của người đàn ông để phản kháng. Cô có thể cảm nhận rõ bàn tay hắn đang đặt nơi eo nhỏ mà mân mê, khiến cơ thể cô bất lực mềm nhũn.


Nụ hôn kéo dài rất lâu, đến khi Lộ Tĩnh không hề hay biết mà ngã lên ghế sofa, nhưng bàn tay hắn vẫn đặt nơi mái tóc mềm mại để giữ lấy. Đến khi buông ra, gò má Lộ Tĩnh một màu ửng đỏ. Hơi thở dồn dập ngước nhìn hắn một cách bất lực.

Mặc Kỳ Dực để mặc cô nằm, vai áo hơi loạn xạ, tầm mắt đầy sự dịu dàng mà người đàn ông không hề nhận ra. Ngày mai là bước vào một cuộc công tác với dự án bên nước ngoài, thời gian là hai ngày mới trở về, đồng nghĩa với việc khoảng thời gian này cũng không thấy cô.

Người đàn ông vươn tay lấy trong chiếc túi nhỏ bên eo của cô một chiếc điện thoại. Cứ thế nhập lên, lưu số điện thoại của hắn vào.

Điện thoại của Lộ Tĩnh là dạng cảm ứng, nhưng lại rất cũ. Mặc Kỳ Dực nhíu mày, dẫu sao xung quanh hắn toàn tiếp xúc mấy thứ xa xỉ, nên giờ chạm vào một món đồ lỗi thời như thế thì cũng phát bực, nhưng rồi bỏ qua vấn đề đó. Đặt điện thoại vào bàn tay cô.

“Số điện thoại của tôi, khi nào bộ phim tiến hành sẽ có người báo cáo.”

Lộ Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, không dám chối cãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận