- Cái gì ?
Lý Tống Khiêm ngỡ ngàng , hắn tránh người chạy vào phòng Ngụy Thương . Khắp người cậu ướt mồ hôi , bờ môi khô khốc tím tái . Thấy hắn , cậu lảng tránh xoay đầu .
- Không sao nữa rồi , may quá em không sao . - Hắn run rẩy nói với cậu , bàn tay nắm chặt lấy tay cậu đưa lên môi .
Ngụy Thương nhắm mắt , kết quả đã như ý nhưng đầu cậu trở nên hỗn loạn . Không thể tin nổi mình đã tự tay sát hại đứa con trong bụng .
Lý Tống Khiêm thấy cậu đau buồn , hắn xoa tay cậu an ủi :
- Chúng ta còn có thể sinh đứa trẻ khác mà ....
- Cậu nghĩ còn có thể à ? - Bên ngoài , Thái Tước cười nhạt - Câu ta không muốn thì có ép đằng trời .
Lý Tống Khiêm nghe giọng anh ta giận run người , hắn đứng dậy cau mày hỏi :
- Không phải là do thuốc của cậu có vấn đề sao ? trước đó cậu đã đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho em ấy và con tôi .
- Đúng là tôi đã đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho cậu ta và con . - Thái Tước tiến đến , anh ta lạnh lùng xoáy sâu vào mắt của Ngụy Thương .
Cậu có cảm giác một giây đó , đôi mắt hạnh nhân kia như nhìn thấu được hết tội lỗi của mình .
Thái Tước quay lại nhìn Lý Tống Khiêm :
- Thai chết kia có tác động của thuốc tránh thai .
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt Lý Tống Khiêm , hắn nắm lấy cổ áo của Thái Tước hung hăng hỏi :
- Ngươi nói sao ?
- Tôi nói thai nhi chết kia chịu sự tác động không hề nhỏ của thuốc tránh thai .
Lý Tống Khiêm quay mặt nhìn Ngụy Thương nãy giờ lén nhìn hắn , thấy ánh mắt như tàn phá cơ thể mình , cậu rời ánh mắt sang hướng khác .
Thái Tước lại tiếp tục nói :
- Cậu có thể điều tra được ai là người cho cậu ta uống thuốc tránh thai mà .
Ngụy Thương nắm chặt tấm chăn trên người . Nước mắt đã trực trào rơi xuống . Nếu người kia tiến đến , đánh chết hay lăng nhục cậu , cậu sẽ để yên cho hắn làm vậy .
Nhưng Lý Tống Khiêm chỉ xoay người ra phía cửa , dặn dò vệ binh coi chừng cậu cẩn thận . Ánh mắt của hắn hiện lên tia thất vọng rõ rệt . Hắn không nhìn cậu lấy một giây .
Khi Ngụy Thương được đón về biệt thự , bóng dáng của Lý Tống Khiêm vẫn không thấy đâu . Vệ sĩ của hắn canh chừng cậu rất nghiêm ngặt , ngoại trừ phòng ngủ , thi thoảng có người đem đồ ăn đến cho cậu , Ngụy Thương chẳng được phép đi đâu cả .
Cậu đoán có lẽ hắn đã biết hết mọi chuyện , vì vỉ thuốc còn sót lại dưới đệm đã biến mất.
Một tuần sau đó , khi Ngụy Thương tưởng chừng người kia đã bỏ mặc mình , thì nửa đêm hắn về nhà .
Nước mưa ướt từ người hắn rơi xuống sàn nhà. Lý Tống Khiêm mở cửa phòng ngủ , đứng bên cạnh giường của cậu .
Ngụy Thương cảm nhận đôi mắt rực lửa ở phía sau mình , không dám động đậy .
Nhưng hắn hoàn toàn nhận ra cậu chưa ngủ , cũng đúng , đã ở bên nhau đến mức quen thuộc cả hơi thở của đối phương , cậu thở nhẹ , hay thở mạnh , hắn đều biết , vậy nên kể cả thức , hay ngủ , hắn cũng biết .
Lý Tống Khiêm bật đèn sáng , kéo chăn của Ngụy Thương ra . Hắn thô bạo kéo áo cậu , cúi xuống thả những nụ hôn phẫn nộ lên cơ thể cậu .
- Làm cái gì vậy ?
Ngụy Thương run rẩy , hắn uống rượu , còn là rất nhiều rượu .
- Em nói xem .
Lý Tống Khiêm nắm lấy cằm cậu , định cúi xuống liền bị cậu đẩy ra :
- Em nghĩ hôm nay không thích hợp ...
- Vậy thì là bao giờ ... - Hắn gầm lên - Ngụy Thương , em giết chết con của tôi , giết chết con trai chúng ta rồi .
Nghe hắn nói vậy , cậu giật thót tim . Lần đầu tiên chứng kiến nước mắt của hắn lăn dài , trượt xuống khuôn mặt cậu , chỉ mấy ngày không gặp , hắn trở nên hốc hác đi rất nhiều .
Lý Tống Khiêm gục xuống hõm vai cậu , hung hăng cắn xuống . Mùi máu cùng mùi rượu hòa quyện vào nhau như khiêu gợi hắn . Hắn mặc kệ cậu run rẩy , một tay xé rách quần áo cậu , vừa hành động vừa lẩm bẩm :
- Một đứa không được thì hai đứa , em ở yên đấy cho tôi .
Ngụy Thương cố đẩy hắn ra trong sự sợ hãi , liền bị người kia đem cà vạt buộc chặt tay cậu lên đầu giường . Hắn bỗng trở nên dịu dàng hôn lấy cậu :
- Chỉ cần sinh một đứa con thôi được không , tôi sẽ không bắt buộc em thêm nữa .
Cậu tuyệt vọng nhìn hắn :
- Chỉ cần tình yêu thì không đủ à ?
- Trước đây tôi rất bài xích chuyện này vì sự ép buộc của cha tôi cược lên tính mạng của em , nhưng từ ngày em mang thai , tôi liền nhận ra mình cần có kết quả chứng minh .
Ngụy Thương nhắm mắt , nước mắt cậu thầm lặng rơi xuống thấm ướt gối nằm , mặc người kia hung hăng cắn xé .
....
Từ sau hôm đó , Lý Tống Khiêm vẫn tiếp tục cho Thái Tước đến tiêm thứ thuốc kia vào người cậu mỗi ngày . Hàng đêm vẫn chèn ép Ngụy Thương trên giường một cách thô bạo , sau đó liền biệt tăm cả ngày không thấy mặt .
Hắn còn giam cậu tại chính căn biệt thự của mình , cửa sổ bốn phía chốt chặt , phòng nào cũng có vệ sĩ canh .
Người duy nhất gặp cậu bây giờ là Thái Tước .
Chưa đầy hai tuần sau , Lý Tống Khiêm trở về , hắn sai người thu dọn hành lý của Ngụy Thương . Cậu thấy lạ , liền hỏi hắn :
- Thu dọn đi đâu vậy ?
- Tôi quyết định sẽ đem quân đến chiếm đóng hành tinh LEO , vì quá trình khiến em mang thai còn 3 tuần nữa nên quyết định đưa em đi cùng .
- Cái gì ?
- Mọi sự an toàn của em đối với tôi là trên hết , hơn nữa nếu để em ở nhà , tôi sợ sẽ tái diễn việc kia một lần nữa .
Lý Tống Khiêm căn bản không biết nãy giờ những gì mà hắn nói , Ngụy Thương chỉ để tai vào bốn chữ xâm chiếm hành tinh LEO :
- Không phải trước đó anh đã nói không động đến LEO mà ?
- Nguồn tài nguyên phục vụ chiến tranh ở đó rất phong phú , nếu không chiếm , sau này nơi đó sẽ có tiềm năng trở thành mối đe dọa cho loài người .
- Sẽ không , LEO sẽ an phận , không đe dọa ai cả đâu Tống Khiêm ... - Ngụy Thương bật dậy níu lấy tay hắn , sự sợ hãi khiến cậu mất bình tĩnh . Nhưng người đàn ông bên cạnh cậu đã mất đi một phần niềm tin đối với cậu , hắn lạnh lùng thoát tay cậu :
- Đây không phải việc em nên bàn luận , nghỉ ngơi cho sớm , ngày mai lên đường cho đỡ mệt .
Hắn bước ra khỏi phòng , như cũ khóa cửa ngoài .
Ngụy Thương lặng lẽ ngồi xuống giường , trái tim trở nên đau đớn , đây có phải cái giá cậu phải trả khi đã tự tay giết con trai mình không ?