Chiếm Hữu

Cơn gió lạnh thổi qua, Lê Tử Trung bước đến đóng lại cánh cửa sổ mở toang hoang. Anh quay người, nhìn về phía giường. Khương Hà Nhi đang say giấc, cô ngủ cũng không được thoải mái lắm.

Anh giơ tay muốn chạm vào cô, nhưng lại không đủ can đảm. Cánh tay đã giơ ra nhưng lại trơ trọi giữa không trung, rồi thu về. Bởi vì anh sợ...anh muốn ôm, muốn chạm vào làn da cô nhưng chỉ cần anh lại gần cô sẽ gào khóc như một đứa trẻ. Anh không có khả năng dỗ cô. Bây giờ khó khăn lắm cô mới chịu đi ngủ. Lê Tử Trung chưa bai giờ sợ hãi như thế. Cô như bong bóng mỏng manh, chạm nhẹ sẽ tan nát.

Kể từ khi Tiểu Hổ mất, Hà Nhi của anh cũng không còn vui vẻ nổi. Mới đầu anh nghĩ chỉ cần dỗ dành cô một chút, nhưng anh lại coi thường tình mẫu tử thiêng liêng. Anh đã quên Hà Nhi cũng là một người mẹ...

Kể từ hôm đó đến giờ Khương Hà Nhi không cười, không nói gì. Luôn mang theo ánh mắt vô hồn ngồi nép lại một góc, không muốn anh lại gần. Thật sự còn tệ hơn việc ép cô cầm dao đâm Quách Phong.

Lê Tử Trung chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử thế này, anh vò đầu suy nghĩ không ra:

"Lê Tử Trung, giờ mày nên làm sao mới phải?"

***

Ngày hôm sau, theo lời Lê Tử Trung, Cao Tuấn đã đưa Nhậm Tiểu Tinh đến biệt thự. Cô ấy chính là nữ bác sĩ tâm lý có tiếng trong nước. Trong ngành này, nếu so sánh Cao Tuấn với Nhậm Tiểu Tinh, tất nhiên cô ấy sẽ hơn một bậc.

Sau hơn 30 phút Nhậm Tiểu Tinh ở trong phòng cùng Khương Hà Nhi, cuối cùng cánh cửa cũng mở.

Người bước ra lại là Nhậm Tiểu Tinh!

"Thế nào?" Lê Tử Trung lên tiếng

Nữ bác sĩ chỉ thở dài, nhẹ lắc đầu. Lê Tử Trung cau mày, rốt cuộc có ý gì đây? Thấy ánh mắt của người đối diện, cô mới nói:


"Lê tổng, anh bình tĩnh. Anh cũng biết lúc đang mang thai phu nhân đã bị trầm cảm đúng chứ?"

Cao Tuấn lén liếc mắt nhìn vào cửa phòng, chỉ thấy Khương Hà Nhi giữ nguyên một tư thế ngồi, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước không rõ nhìn thứ gì. Trước đây, thiếu phu nhân là một cô gái vô cùng năng động, ánh mắt của cô ấy thật sự rất đẹp, giờ đây đôi mắt cô lại chỉ có một khoảng tối mờ.

"Tôi biết" Lê Tử Trung trả lời

"Bệnh của cô ấy đã trở nặng hơn rồi, trầm cảm sau sảy thai. Thân thể của cô ấy cũng không được tốt nữa, nhìn qua thấy yếu ớt, thật sự chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua, có thể ốm mất mấy ngày"

"Trầm cảm rất nguy hiểm, lâu ngày u uất thân thể cũng không tốt, có suy nghĩ quá tiêu cực có thể tự làm hại đến bản thân"

"Nếu bỏ qua vẻ ngoài suy nhược cùng sự im lặng có thể thấy phu nhân trước đây là người hay nói hay cười. Nhưng cô ấy lại từ chối điều trị, muốn cô ấy cười nói như xưa thật sự rất khó"

Đó là những gì Nhậm Tiểu Tinh nói. Lê Tử Trung nghe rõ từng câu từng chữ, từng câu chữ ấy lại khiến lòng người đàn ông như có thứ gì đâm vào, đau nhói.

"Cô ấy nói rằng không muốn chữa sao?" Lê Tử Trung vẻ mặt khó coi hỏi

"Không có, cô ấy không nói gì. Từ đầu đến cuối chỉ giữ im lặng. Tôi có dụ dỗ thế nào cũng không chịu mở miệng. Lê tổng, nếu muốn chữa bệnh đầu tiên phải gỡ bỏ nút thắt ràng buộc trước. Người làm được điều đó cũng chỉ có anh thôi"

Lê Tử Trung siết chặt tay, cô thích tự do nhưng anh lại trói buộc cô bên mình. Rốt cuộc nên làm sao anh là người hiểu rõ.

Nhậm Tiểu Tinh cũng ra về, cô ấy nói Khương Hà Nhi không muốn thoát ra, bản thân cô cũng bó tay.


Lê Tử Trung bỏ mặc Cao Tuấn, anh tiến vào phòng, ánh mắt tập trung trên người Khương Hà Nhi. Thời gian trôi qua, cô gầy đi nhiều, thân xác tiều tụy thấy rõ, Nhậm Tiểu Tinh nói không có sai. Chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua cơ thể cô, cô có thể ốm mất mấy ngày. Cô gái nhỏ đã không giống xưa.

Lê Tử Trung nhẹ nhàng tiến đến, quỳ một chân trước mặt Khương Hà Nhi, anh mỉm cười dịu dàng với cô:

"Hà Nhi, chúng ta ra ngoài dạo chơi vài ngày, được không? Lần này tùy em chọn, ngắm biển, hái hoa, leo núi chỗ nào cũng được"

Khương Hà Nhi không nhìn Lê Tử Trung, mắt vẫn chỉ nhìn chăm chăm một phía. Nhưng lúc anh giơ tay muốn nắm tay cô, cô lại tránh đi. Cô đứng dậy, khập khiễng bước đi. Một tay cô bó bột, chân bị đau, cổ chân trái có một vết sẹo bỏng lớn, vừa vặn kích thước của cái còng sắt lúc trước ở vị trí đó. Sau lần ngã sảy thai, cơ thể cô không những suy nhược mà tay trái và chân còn bị thương, vùng đầu cũng bị chấn thương.

Lê Tử Trung muốn cười cũng không nổi nữa, bây giờ cô ra ngoài cũng không muốn, cực kì ngoan ngoãn. Đó không phải thứ anh muốn sao? Rốt cuộc anh còn muốn thứ gì đây?

Đúng là...lúc cô cầu xin anh không cho. Khi anh hiểu ra thì cô cái gì cũng không cần rồi nữa.

Thấy Khương Hà Nhi bước qua, Cao Tuấn vội cúi người:

"Phu nhân..."

Nhưng Khương Hà Nhi không quan tâm, mục tiêu của cô là phòng ngủ. Chỉ ngủ say thì mới không phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, không cần nhìn Lê Tử Trung nữa, cô chịu đựng như thế quá đủ rồi.

***


Khương Hà Nhi lần nữa thức giấc, cô nhìn xung quanh, lại nhìn xuống tay mình. Vòng tay của cô...không thấy rồi. Cô hoảng hốt vội tìm xung quanh giường, chiếc vòng đó là thứ quý giá duy nhất mà cô có.

Vừa bước vào Lê Tử Trung đã thấy Khương Hà Nhi đang ở trên giường tìm kiếm thứ gì đó, trông dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh cũng lo lắng:

"Hà Nhi, em tìm gì thế?"

Khương Hà Nhi ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm, cô quay ra vừa nói vừa dùng tay mô tả hình dáng chiếc vòng:

"Anh có thấy vòng tay của tôi đâu không? Vòng tay...cái vòng đó..."

Thấy cô hoảng loạn chỉ vì một cái vòng, Lê Tử Trung tiến lại giữ chặt cô:

"Hà Nhi, em đừng tìm nữa"

"Không...vòng tay của tôi..." Cô giãy giụa muốn tiếp tục tìm kiếm

"Anh đã ném nó đi rồi!"

Câu nói của Lê Tử Trung thành công khiến Khương Hà Nhi im lặng. Cô không nói gì, cũng không di chuyển khiến anh sợ hãi.

"Hà Nhi..."

Khương Hà Nhi đẩy Lê Tử Trung ra, tay phải cô túm lấy cổ áo anh như đòi mạng, tiếc rằng tay kia của cô đang bị thương:

"Ném đi rồi? Anh đã ném nó đi đâu hả?!"


Khương Hà Nhi không chờ được đối phương trả lời, cô khó khăn rời khỏi giường. Lê Tử Trung hoàn toàn kinh ngạc trước cô, anh quan sát thấy chiếc vòng kia đối với cô còn quan trọng hơn bất cứ vật gì. Trong lúc cô ngủ, anh không kìm được nên đã mang nó đi:

"Anh đã ném nó vào thùng rác rồi, nhân viên vệ sinh đã đến, có lẽ giờ này nó đã bị nghiền ra cùng đống rác rồi. Em sẽ không tìm được đâu!"

Khương Hà Nhi bất lực ngồi phịch xuống giường. Bàn tay cô run rẩy, cô nhìn xuống, cổ tay đã trống trơn. Tức giận, phẫn uất, Khương Hà Nhi lớn tiếng:

"Lê Tử Trung, cái gì anh cũng có, cái gì của tôi cũng thuộc về anh! Tôi chẳng còn cái gì hết! Chỉ là một chiếc vòng, tại sao anh cũng không cho tôi? Tại sao hả?!"

Sau khi gào lên, cô đã rơi nước mắt, òa khóc như mưa. Lê Tử Trung nhận ra mình lại làm sai, nhưng lúc này không thể nghĩ gì khác chỉ có thể vội vàng dỗ dành cô:

"Hà Nhi, cái vòng đó không đẹp. Anh dẫn em đi mua cái khác, nhất định sẽ đẹp hơn, tốt hơn. Thành phố S này, tất cả các cửa hàng trang sức phần lớn đều là của Lê gia chúng ta"

Khương Hà Nhi không nghe, cô vớ lấy gối ném vào người Lê Tử Trung, nếu trong tay cô là bình hoa, cô cũng không do sự mà ném:

"Cút! Anh cút ra ngoài cho tôi! Cút đi!"

Đối với cô cái vòng tay kia chính là vật đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

"Được rồi, em bình tĩnh...anh ra ngoài"

Lê Tử Trung bị tác động, bị đuổi không những không tức giận mà còn theo ý cô, lập tức ra khỏi phòng. Cô đang kích động, ở lại chỉ sợ không thay đổi được cục diện mà còn khiến mọi việc tồi tệ hơn.

Cho đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới nghe được tiếng khóc của cô phát ra.

Chỉ là một cái vòng, sao cô lại phản ứng như thế? Quan trọng hơn cả anh, anh mới là chồng cô mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận