Chiếm Không Được Nam Chính Ta Quyết Làm Cá Mặn


"emmmm," Tần Thư vuốt cằm tự hỏi, "Đây là một người tình ngoài sáng, một người để trong lòng nhớ nhung? Vậy hẳn người ta sẽ thích người đặt trong lòng kia hơn, chỉ là người còn lại chắc không thể tiếp tục làm bạn."
Tạ Lan Chi ý vị thâm trường mà "Nga" một tiếng, "Nếu vậy, người kia có phải nên cảm thấy may mắn không, mình là người mà hải vương yêu nhất."
Tần Thư trừng Tạ Lan Chi, khó có thể tin nói: "Bị tra nam thích còn may mắn? Người này mất trí rồi à."
"Đúng vậy," Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, nói, "Anh cũng cảm thấy đầu óc người đó chắc là bị úng nước." Biết rõ đối phương là hải vương, còn khống chế không được mà để ý, ngoài trừ đầu óc úng nước hắn cũng không tìm thấy cách giải thích hợp lý nào khác.
di động Tần Thư liên tục rung vài lần, hắn nhìn nhìn, đều là Sở Thành gửi ảnh cho hắn.

Kĩ thuật chụp sứt sẹo hơn nữa thiết bị còn không chuyên nghiệp, mặt trời mọc bị Sở Thành chụp ra làm Tần Thư cảm thấy mình với Tạ Lan Chi ở lại khách sạn ngủ nướng thật là cơ trí hơn người.
Tần Thư tiện tay chụp một tấm ảnh gửi qua đi.
【 nhãi con thúi ~: Đây là gì? 】
【 chú Tần: cháo trứng vịt bắc thảo, ăn ngon.

( một quyển thỏa mãn.jpg) 】
【 nhãi con thúi ~: Thảo, ông đây còn chưa ăn sáng.


【 chú Tần: ( đáng thương ghê, nhưng liên quan gì đến tôi.jpg) 】
【 nhãi con thúi ~: Cút!!! 】
【 nhãi con thúi ~: Tụi tao chuẩn bị ngồi xe buýt về nội thành.

Mày với anh Lan tính làm sao? 】
Tần Thư ngẩng đầu hỏi Tạ Lan Chi: "Đàn anh, chúng ta trở về như thế nào?"
Tạ Lan Chi nói: "Lái xe."
【chú Tần: Đàn anh của tao nói lái xe.


【 nhãi con thúi ~: Đã biết, quỳ an đi.


Tần Thư rất muốn hỏi thăm một chút tình huống của "Thành Ninh" CP tối hôm qua.

Cô nam quả nam ở chung một phòng, trước đó còn tặng cây búa- một lễ vật "Lãng mạn" như vậy, con trai ngốc "Một đêm trưởng thành" hắn không dám trông cậy vào, nhưng chắc vẫn có thể nhận ra tâm ý của mình.
Hắn mới vừa đánh mấy chữ, liền nghe được Tạ Lan Chi nói: "Ăn cho hết cháo đi, chúng ta trở về sớm một chút."
Tần Thư buông di động, "Được thôi."
Ăn xong cơm trưa sớm, Tạ Lan Chi trả phòng, giống tối hôm qua, để Tần Thư lái xe trở lại chỗ thuê, lấy xe của hắn.

Hai người hai chiếc xe, một người lái một chiếc, không có gì đáng nói.
Tần Thư trông mong mà nhìn Tạ Lan Chi cởi đai an toàn, "Đàn anh ơi."
"Ơi."
"Nếu không em gọi người lái thay nha." Tần Thư lấp bấp nói, "Từ nơi này về trường học hơn một giờ lận, còn phải lên cao tốc."
Tạ Lan Chi chịu đựng không vạch trần gương mặt thật của Tần Thư, nói: "Vừa nãy không phải em lái rất tốt sao."
"Đó là bởi vì đàn anh ở ghế phụ mà." Tần Thư nói, "Có đàn anh ở một bên nhìn, em mới dám lái."
Tạ Lan Chi lạnh lạnh nói: "anh nhìn rất giống thầy dạy lái xe sao?"
Tần Thư ghé vào tay lái nở nụ cười: "Nếu đàn anh nhận dạy, khẳng định làm ăn đến giàu luôn."
"Cảm ơn em cho anh lời khuyên khởi nghiệp." Tạ Lan Chi nói, "Nhưng trên ghế phụ của em không thể nào mãi mãi là anh.

Chẳng lẽ không có anh, em không lái xe?"
Tần Thư yếu ớt nói: "Về sau em sẽ từ từ luyện......"
"Luyện từ bây giờ luôn đi."
Tần Thư cau mày, nắm ngón tay, rối rắm, sợ hãi, khẩn trương lại nóng lòng muốn thử.

Trong nháy mắt, Tạ Lan Chi thậm chí nghĩ hắn hiểu lầm Tần Thư.
"Thôi được," Tạ Lan Chi không thể chịu nổi bộ dáng đàn em nhỏ đáng thương hề hề, "anh bồi em lái."
Tần Thư hỏi: "Vậy xe anh thì sao?"
"Trễ chút anh gọi người lái về."
Tần Thư ở trên ghế điều khiển đã phát ngốc trong chốc lát, hạ quyết tâm, "Hay vẫn là tự em lái trở về đi." Kỹ thuật lái xe, luyện nhiều mới có thể tốt lên, hắn sớm hay muộn cũng phải một mình lái xe lên đường.
Tạ Lan Chi hỏi: "em chắc chắn?"
Tần Thư gật gật đầu, "anh dẫn đường ở phía trước, em đi theo anh là được."
"Được." Tạ Lan Chi mở cửa muốn xuống xe, Tần Thư lại gọi lại hắn: "Nếu không hay là chúng ta dùng giọng nói lái xe đi?" Có thể nghe được thanh âm của Tạ Lan Chi, hắn phỏng chừng có thể bình tĩnh chút.
Tạ Lan Chi nói: "Có thể."
Hai người một trước một sau lái ra khỏi chỗ thuê.

Tốc độ lái xe của Tạ Lan Chi chỉ có thể coi là bình thường, nhưng đối với Tần Thư mà nói là quá nhanh.
Tần Thư: "Đàn anh có thể chậm một chút hay không."
Tạ Lan Chi: "rất nhanh sao?"
Tần Thư: "em cảm thấy có chút."
Tạ Lan Chi: "Nếu ở trên đường quá chậm, sẽ chắn chiếc xe khác tạo thành sự cố, đặc biệt là ở đoạn đường không thể vượt qua."
Tần Thư: "Được thui."*
* chỗ này Tình Thư nhõng nhẽo, thay vì là "好吧 "-hǎo ba thì ẻm nâng âm cuối lên thành hǎo bá.

Nên mình edit từ " thôi" thành " thui".
Vừa lên cao tốc, Tạ Lan Chi lập tức bắt đầu tăng tốc, Tần Thư nghe tiếng động cơ rít, nhìn đồng hồ đo tốc độ xe lên đến 120, chân nhũn ra một chút.

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện trên cao tốc không có đèn xanh đèn đỏ, cũng không có người đi đường, con đường thông suốt, tuy rằng tốc độ xe nhanh chút, vẫn dễ lái hơn phố xá sầm uất.
Tần Thư đi theo sau xe Tạ Lan Chi, dọc theo đường đi đều rất thuận lợi, thẳng đến lúc rời cao tốc trở lại nội thành, liền bắt đầu kẹt xe.
Tạ Lan Chi nhìn bảng hướng dẫn, một mảng màu đỏ lớn.
Tần Thư hỏi: "Là xảy ra sự cố gì sao?"
Tạ Lan Chi nói: "Hết ngày nghỉ, đường về thành phố lớn thường như vậy, quen là được."
Xe từng chiếc chậm rãi dịch lên, Tần Thư nhớ kỹ phải duy trì khoảng cách với xe phía trước, chờ xe Tạ Lan Chi đi một khoảng mới dẫm chân ga, không nghĩ tới một chiếc xe con màu trắng bên cạnh bỗng nhiên chuyển hướng chen vào, hắn đã đạp thắng, nhưng vẫn không kịp.
Một tiếng va chạm, đầu xe thể thao đụng phải thân xe trắng, thân thể Tần Thư đột nhiên nghiêng về phía trước, một ý niệm từ trong đầu hiện lên —— hắn còn chưa có nhìn thấy "Thành Ninh" kết hôn, hắn không thể chết được!
Tạ Lan Chi từ kính chiếu hậu nhìn thấy hết thảy, quyết đoán dừng xe sang bên, chạy về phía Tần Thư.

"Tần Thư!"
Tần Thư ngẩn đầu từ vô lăng, nghe được tiếng đánh vào cửa xe mới lấy lại tinh thần, run run rẩy rẩy mở cửa sổ xe, trắng bệch mặt, nói: "Đàn anh, em chết rồi sao?"
Tạ Lan Chi sắc mặt cũng rất kém, "Không có."
"Em làm cho người khác chết rồi?"
"Chỉ với tốc độ này, không có ai bị thương."
"Vậy là tốt rồi." Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ tới cái gì, vội vội vàng vàng mà giải thích, "Chiếc xe kia bỗng nhiên chen vào, em nghe đàn anh dạy, thắng xe không thể gấp, nhưng người đó vẫn đâm qua đây."
"Ừ, anh biết tiểu Tình Thư rất nghe lời." Tiếng của Tạ Lan Chi vừa thấp vừa trầm, như là đang dỗ người, "Có thể tiếp tục nghe lời anh không?"
Ở trong ánh mắt Tạ Lan Chi, Tần Thư nhanh chóng bình tĩnh lại, "Có thể.

Em nên làm như thế nào?"
"sự cố rất nhỏ không thể gây trở ngại giao thông, dịch xe sang một bên trước."
Tần Thư gật gật đầu, "Được."
Trấn an xong Tần Thư, Tạ Lan Chi đi nói chuyện với chủ chiếc xe trắng, để đối phương cũng dịch xe tới không ảnh hưởng giao thông địa phương.

Hai chiếc xe bị đâm không nghiêm trọng, đầu xe thể thao cùng thân xe trắng đều chỉ có một chút vết tróc và xíu vết lõm.
Chủ xe trắng là một người đàn ông, có vẻ là trên dưới 25, hẳn là tốt nghiệp chưa đến một năm.

Sắc mặt của hắn còn khó coi hơn Tần Thư, hắn ở trên mạng search giá cả chiếc xe thể thao màu đỏ này, nếu xe hắn không có mua bảo hiểm, phỏng chừng liền phải bán nhà đền.
Khi hắn nhìn thấy từ xe thể thao bước tới là một nam sinh, trong lòng càng thêm hụt hẫng, không chờ đối phương mở miệng, liền nói: "cậu thành niên chưa?"
Tần Thư không nghĩ tới người làm sai còn có thể kiêu ngạo, lòng hữu nghị trong lòng của hắn chết tại chỗ, "Thành niên đã hơn một năm, làm sao?"
"Cậu không thấy tôi muốn chuyển hướng sao?"
Tần Thư sợ ngây người, đây là chuyện lạ nghìn năm gì vậy, "Anh có xi nhan chưa?"
"Không xi nhan thì cậu không biết?"
Tạ Lan Chi lạnh lùng nói: "Chen lấn cũng giỏi thật."
Người đàn ông không có lý lẽ nhưng cậy vào khí thế: "Không muốn bị chen vào thì theo sát xe phía trước, không biết lái xe thì đừng có lên đường."
Tần Thư nói: "Không được, đường cũng đâu phải do nhà anh mở."
"Đừng nhiều lời," Tạ Lan Chi nói, "Lỗi của anh, kêu công ty bảo hiểm đến đây đi."
Người đàn ông trong lòng tuy tức, cũng biết loại tình huống này quả thật là lỗi của hắn.

Hắn gọi cho công ty bảo hiểm nói chuyện điện thoại xong, hùng hùng hổ hổ nói: "Phú nhị đại cũng thật ghê gớm, không thể trêu vào không thể trêu vào."
Xe thể thao của Tần Thư quá mức gây chú ý, bản thân hắn lại là một anh đẹp trai, một xe một người ở ven đường cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người qua đường, càng đừng nói bên cạnh hắn còn đứng một Tạ Lan Chi.

Chỉ trong chốc lát, liền có không ít quần chúng ăn dưa vây quanh, Tần Thư có loại dự cảm mình sẽ lên hot search, tiêu đề hắn đều nghĩ kỹ rồi —— bi thôi: Camry đụng phải Porsche, chủ xe rưng rưng bán nhà.
Chênh lệch giàu nghèo từ trước đến nay luôn là đề tài gây chú ý, quần chúng ăn dưa nghị luận sôi nổi, còn có một ít người cầm lấy di động chụp quay video.

Người đàn ông thấy thế thanh âm còn lớn hơn nữa, "Thật khổ quá mà, liều sống liều chết vào một đại học tốt, tìm một công việc tốt, chọc phải phú nhị đại một chút là trở về thời chưa giải phóng liền, cái gì cũng chẳng có."
Một bác gái xem náo nhiệt hỏi: "Cậu trai trẻ, cậu phải bồi thường bao nhiêu vậy."
Người đàn ông cười khổ nói: "Ai biết được, ít thì mười mấy vạn đi.

Với bọn họ chỉ là chuyện một cái túi, đối với cháu lại là lương cả một năm đó."
"......" Tần Thư kéo kéo góc áo Tạ Lan Chi, "Đàn anh, chúng ta có phải đang bị đạo đức bắt cóc hay không."
Tạ Lan Chi nghiêng mặt thấp xuống, ở bên tai hắn nói: "Chỉ cần chúng ta không có đạo đức, bọn họ sẽ không bắt cóc được."
Tần Thư phốc cười thành tiếng, tâm tình hoàn toàn thư giãn.
Không bao lâu, công ty bảo hiểm tới, bắt đầu một loạt thao tác.

Tần Thư muốn đem xe chạy đến cửa hàng 4S để giám định tổn hại, rồi mới có tính tới các việc bồi thường sau đó.
Xe Tần Thư để lại tại cửa hàng 4S, Tạ Lan Chi lái xe đưa hắn về trường học.

Nhìn thấy ký túc xá quen thuộc, hắn có loại cảm giác "Ông đây rốt cuộc đã trở lại".
Tần Thư cởi bỏ đai an toàn, "Em lên đây."
Tạ Lan Chi nói: "chuyện chiếc xe đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết ổn thoả."
"Nga, em vốn cũng không lo lắm." Tần Thư mở cửa xe, "Hai ngày này cảm ơn đàn anh."
"Tần Thư."
Tần Thư quay đầu lại, "vâng?"
Tạ Lan Chi hỏi: "em thật sự không biết lái xe?"
Tần Thư không thể hiểu được, đây không phải lời vô nghĩa sao.

"Chẳng lẽ em nhìn không giống tay mơ?"
"Giống," Tạ Lan Chi cười nói, "Quá giống."
Tần Thư trở lại phòng ngủ, Sở Thành mới vừa tắm rửa xong đi ra.

"Mày với anh Lan không phải lái xe sao, sao về trễ hơn tụi tao vậy."
"Đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Tần Thư thẳng tắp mà nhìn chằm chằm thân trên trần trụi của Sở Thành, dáng người nhãi con vẫn là rất cường tráng, nhưng mà thiếu chút dấu hôn với vết cào.

"hôm qua tắm xong mày không mặc gì liền ra ngoài? Phải không phải không?"
"Mày mù à, tao không mặc gì sao?" Sở Thành vỗ vỗ quần của mình, "Vậy cái này là gì, tã sao?"
Tần Thư ngữ khí ái muội: "tao hỏi là ở trước mặt Ninh Ninh mày không mặc gì sao."
Sở Thành hừ hừ nói: "Không liên quan đến mày."
Tần Thư nói: "Không nói thì thôi." Hắn có thể não bổ.
Sở Thành muốn nói lại thôi mà nhìn hắn, "mày......!mày còn đang theo đuổi ảnh?"
Tần Thư nhất thời không phản ứng kịp, "theo đuổi ai?"
"Còn có thể là ai," Sở Thành nói, "Từ Ninh a."
Tần Thư chấn động não bộ.

Nhãi con đột nhiên hỏi cái này, hay là......? Hắn áp xuống nội tâm kích động, hỏi lại: "Mày hy vọng tao tiếp tục theo đuổi sao?"
Sở Thành đờ người trong chốc lát, bực bội nói: "Mày thích thì theo không thì thôi."
"Nga, vậy tao đi toilet."
Toilet vừa đóng lại, Tần Thư nắm đôi tay, dậm chân, không tiếng động mà ngửa mặt lên trời thét dài —— nhanh nhanh, hắn có dự cảm, nhãi con sắp thông suốt, hắn nhiều năm vất vả rốt cuộc sắp nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi!
*
Dự cảm của Tần Thư trở thành sự thật một nửa, chuyện xe hắn bị đâm không lên hot search, ngược lại xuất hiện ở diễn đàn trường bọn họ, hot mạnh ở trang đầu.
Sự cố phát sinh cách trường học không xa, có bạn cùng trường nhận ra Tạ Lan Chi, chụp mấy tấm ảnh phát lên trên diễn đàn.

Tần Thư học xong cùng Sở Thành đi ăn cơm, vừa ăn vừa xem tiêu đề.
【 tiêu đề: xe Tạ Lan Chi bị đụng phải? 】
【1L: Có dưa? 】
【5L: Bị đâm là xe Porsche màu đỏ, đó không phải là xe của Tạ Lan Chi, chiếc Audi màu đen gần đó kia mới là của ảnh.


【7L: Porsche chắc là của Tần Thư, lúc trước ở diễn đàn thấy hắn đăng.


【10L: Tạ Lan Chi chơi chung với Tần Thư hồi nào vậy? Tui còn tưởng rằng ảnh là phú nhị đại trường phái thanh đạm.


【12L: Đau lòng chủ xe Camry.


【13L: chủ xe Camry là người sai, mày đau lòng mả mẹ gì, đúng là mẹ nó ai yếu người đó có lý à.


13L Tần Thư rep lầu 12 xong, còn cảm thấy chưa hết giận, nói với Sở Thành bên cạnh: "Đưa acc của mày cho tao mượn, tao chửi chết bọn họ."
"Vì sao phải dùng của tao?"
" Để trông có vẻ người đông thế mạnh chứ sao."
"Không cần để ý những thằng ngu đó, mày không cảm thấy mất giá sao."
"Không cảm thấy," Tần Thư nói, "Chửi thắng tao thấy rất sướng."
Sở Thành ngại phiền, trực tiếp đưa điện thoại cho hắn, "Tự mày lên diễn đàn đi."
Tần Thư bắt đầu dùng acc của Sở Thành điên cuồng comment: 【to10L, Tạ Lan Chi không chỉ chơi với Tần Thư, Tạ Lan Chi còn mời Tần Thư ăn cổ vịt, có tức hay không? 】 hắn vốn muốn nói chuyện ngủ cùng nhau, nghĩ lại vẫn là thôi đi, danh dự thẳng nam của Tạ Lan Chi rất quan trọng, sẽ do hắn bảo vệ.
Sở Thành chế nhạo nói: "Vụ ăn cổ vịt mày định ca cả đời có phải không.

Bây giờ quan hệ của mày và anh Lan tốt lắm à?"
"Còn được, tạm coi là vậy." Hắn vốn dĩ cũng không muốn cùng Tạ Lan Chi làm bạn, bất đắc dĩ là giáo thảo vừa ngọt vừa đẹp quá phận, hắn cho dù nhịn lại nhịn, vẫn là nhịn không nổi.
"Vậy mày còn lừa người ta làm tài xế cho mày."
Tần Thư rơi vào mơ hồ không thể thoát ra, cũng không hiểu Sở Thành đang nói cái gì "Tài xế?"
"Năm nhất không phải mày tự phong Tần · cưỡi mây đạp sóng · Thư sao?" Đối với Sở Thành mà nói, kể lại quá khứ đen tối của bạn cùng phòng là chuyện vui nhất thế giới, "Trên diễn đàn bây giờ còn video ngắn mày lết bánh, mày còn không biết xấu hổ ở trước mặt anh Lan tự xưng tay mơ —— còn có mặt mũi sao?"
Lạch cạch một tiếng, Tần Thư rớt chiếc đũa trên tay, cằm hắn cũng rớt, trong miệng như bị người ta chặn một cái bóng đèn.
"Đàn anh, ảnh, ảnh nhìn thấy những video đó chưa?" Tần Thư nghe được mình hỏi.

Tạ Lan Chi năm ngoái cả năm đều ở nước ngoài, hắn cũng không giống người thích lội diễn đàn, lỡ như thì sao!
"Vốn là không."
Tần Thư sợ tới mức thanh âm đều nghẹn, "Vốn dĩ?"
Sở Thành dám làm dám chịu, trực tiếp thừa nhận: "Nhưng sau đó tao gửi cho ảnh."
Tần Thư cảm xúc dần dần mất khống chế, "......!Tao thật đội ơn mày a."
Nhìn thấy trên mặt Tần Thư viết hoa mấy chữ "sống không còn gì luyến tiếc", Sở Thành cũng hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Ai bảo mày gạt người ta."
Tần Thư đang tự hỏi cách tự tử sảng khoái nhất, lại nhận được tin WeChat của Tạ Lan Chi.
【 Tạ Lan Chi: Buổi tối có thời gian không.


Tần Thư: "......" Không có! Cả đời này đều không có!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui