Tạ Lan Chi đến phòng thí nghiệm mới lấy di động ra xem tin nhắn, Sở Thành cùng Lữ Nho Luật đã điên cuồng thảo luận một đợt rồi.
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa: Đậu mé, không phải đâu, thật sự tới a.
】
【 Sở bá vương: Em đã nói nó muốn giết em, các anh còn không tin!!! 】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa: Thành, mày trước đừng hoảng hốt,nghe lời anh.
mày làm bộ cái gì cũng không biết trước, đừng rút dây động rừng, bị hắn trực tiếp diệt khẩu.
】
【 Sở bá vương: Em đây nên làm cái gì bây giờ? 】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa: Âm thầm quan sát, đừng ăn đồ gì của nó đưa, sau đó thu thập chứng cứ —— nước trong bể cá còn giữ không? 】
【 Sở bá vương: Còn.
】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa: Đây là chứng cứ! 】
......
Đàn chị đi àng qua thấy biểu tình của Tạ Lan Chi rất là vi diệu, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy Lan Chi?"
"Không có gì," Tạ Lan Chi nói, "Tò mò cấu thành mạch não người nào đó mà thôi."
"A?" Đàn chị nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng Tạ Lan Chi không có dấu hiệu muốn giải thích nhiều, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
"Vậy thì, chị bữa sáng nhiều mua một phần, em muốn hay không?"
Tạ Lan Chi khách khí mà cười cười, "Em đã ăn rồi, cảm ơn."
Đàn chị thất vọng nói: "À, được thôi."
Đàn chị trở lại chỗ ngồi, ở trong nhóm chat với các chị em oán giận: 【 hôm nay công cuộc theo đuổi giáo thảo lại thất bại ┰ω┰】
chị em an ủi nàng: 【 không sao đâu chị em, tui làm fan Tạ Lan Chi ba năm rồi, còn chưa gặp qua ai theo đuổi ảnh thành công đâu.
Hoa khôi lớp bên mỗi lần đều đưa nước cho ảnh lúc chơi bóng, có chai nào ảnh nhận đâu? Ở trước mặt Tạ Lan Chi, vô luận là hoa khôi lớp hay là cô em mũm mĩm, đều là chúng sinh bình đẳng —— Amen.
】
Tạ Lan Chi tiếp tục coi trong nhóm WeChat đang chém gió, hai người đã lên kế hoạch trong vụ bể cá để bắt người, dụ dỗ Tần Thư ra tay, sau đó trở tay bắt cả người lẫn tang vật.
Tạ Lan Chi tham gia trò chuyện.
【 Thủy Môn Giản: Mạo muội hỏi một chút, các cậu tổng cộng nuôi mấy con cá? 】
【 Sở bá vương: Ba con.
】
【 Thủy Môn Giản: Đã chết mấy con.
】
【 Sở bá vương: Hai con a.
】
【 Thủy Môn Giản: Hiện tại còn cảm thấy trong nước có độc sao? ( mỉm cười.jpg) 】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa:......】
【 Sở bá vương:......!Có thể con còn lại kia có sức sống kiên cường? 】
【 Thủy Môn Giản: Tần Thư không có ác ý với cậu, đừng nghĩ quá nhiều.
】
Tạ Lan Chi mới vừa nhắn đi, lại nhớ tới hành vi giống hệt paparazzi của Tần Thư, lại thu hồi tin nhắn.
【 Thủy Môn Giản: Ít nhất sẽ không mưu sát cậu.
】
Sở Thành nhìn thấy tin nhắn của Tạ Lan Chi, cảm thấy thập phần có đạo lý, nằm trở về tiếp tục chơi trò chơi.
Tần Thư đối với cá vàng nhỏ còn sót lại thở ngắn than dài, "Nó một người —— một con cá nhìn qua thật cô đơn a.
Sở Thành, chờ tan học chúng ta đi chợ đêm lại mua mấy con về để làm bạn với nó đi."
Sở Thành đang trong team đánh trận, tốc độ tay siêu nhanh.
"Muốn đi mày đi, tao không rảnh như vậy."
Tần Thư thấy nhãi con một chút đều không để bụng đột nhiên cảm thấy mệt tâm, "Không phải mày nói muốn đưa cá vàng nhỏ cho Ninh Ninh sao."
"Tao cũng chưa nói." Sở Thành khinh miệt nói, "Đưa cá vàng nhỏ gì đó quá ngu, tao muốn đưa cái khác."
"À?!" Tần Thư cực kỳ khiếp sợ, "mày muốn đưa cái gì?"
Sở Thành sắc mặt có chút không được tự nhiên, "Tao mắc gì phải nói cho mày."
Tần Thư mơ hồ có loại dự cảm không lành.
Với hiểu biết của hắn về Sở Thành, cái lễ vật này chỉ sợ tương đối đặc thù, không phải lễ vật bình thường người ta sẽ tặng để theo đuổi người khác.
Vạn nhất đưa tầm bậy, hảo cảm của Từ Ninh với hắn chẳng những không tăng ngược lại sẽ càng giảm.
"Rốt cuộc thứ gì a thần thần bí bí," Tần Thư theo đuổi nói, "Tao nói với mày rồi, đưa rùa đen nhỏ cá vàng nhỏ lựa chọn tốt nhất."
Sở Thành không cam lòng yếu thế: "Của tao còn tốt hơn."
"Tao không tin."
"Không tin kệ mọe mày."
Tần Thư cạn lời thực bất đắc dĩ, "Vậy mày tính khi nào tặng Ninh Ninh?"
"Liên quan cái rắm gì đến mày."
"Chúng ta có thể cùng đưa." Tần Thư nói, "Tao đưa cá vàng nhỏ, mày đưa lễ vật của mày.
Mày không phải cảm thấy của mày tốt hơn sao, có thể để Ninh Ninh chọn, rốt cuộc cái nào càng tốt."
Sở Thành khinh thường: "So cái này có trẻ trâu không, mày là thằng nhóc tiểu học sao?"
"......" Rốt cuộc ai mới là thằng nhóc tiểu học nhãi con, trong lòng mày không rõ sao.
"Tao không muốn đưa cùng mày," Sở Thành ở trong trò chơi giết ra một chiêu lớn, cả khuôn mặt tuấn tú đều dữ tợn lên, "Tao phải để con mực Vương kia đưa, dọa sợ hắn, cho hắn cảnh cáo!"
Tần Thư trong lòng dựng ngược.
Rốt cuộc là lễ vật kì dị gì, còn có thể dọa sợ đến Vương Du Dư? Chắc sẽ không phải là song tiết côn, ám ảnh chiến phủ linh tinh đi.
Xong đời con bê rồi, tại sao hắn lại cảm thấy rất có khả năng?
Tần Thư có chút hối hận dụ dỗ nhãi con tặng lễ vật.
"Sở Thành, mày đừng tặng đồ bậy bạ, thật sự.
Nếu muốn đưa, cũng nên đưa những thứ bình thường chút.
mày không thích cá vàng nhỏ, còn có thể đưa hoa tươi, chocolate a......"
"Tao mắc gì phải đưa ảnh mấy cái đó." Sở Thành một chiêu giết ba mạng, thể xác và tinh thần thoải mái, lười biếng nói, "Tao cũng đâu muốn theo đuổi ảnh."
Dựa, miệng cứng thật.
Tần Thư sầu đến buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không được, sợ một đợt thao tác này của nhãi con làm độ hảo cảm vốn dĩ bằng không trực tiếp rớt đến số âm.
Ngày hôm sau có môn tự chọn, cũng là một trong số những môn hiếm hoi Tần Thư có thể nghe hiểu.
Nghe tiếng người giảng, nhìn PPT cùng sách giáo khoa dễ hiểu, khóe mắt Tần Thư có chút ướt át.
Hắn say mê ở đại dương tri thức, tan học còn có chút chưa đã thèm, chậm rì rì mà đi về phía nhà ăn, thình lình mà nghe thấy có người kêu mình: "Tần Thư?"
Tần Thư xoay người —— thế nhưng lại là Vương Du Dư.
Vương Du Dư như cũ vẫn là hình tượng ôn hòa văn nhã kia, nếu chỉ nhìn mặt hắn, thật sự rất khó liên tưởng đến "Bệnh kiều".
"Là ông a." uy hiếp lớn nhất của nhãi con không phải Vương Du Dư, cho nên Tần Thư đối hắn cũng không có địch ý lớn lắm.
"Có chuyện gì sao?"
Vương Du Dư đẩy đẩy mắt kính, cười nói: "Muốn cùng ông tâm sự, có thời gian không?"
Tần Thư cảnh giác lên, "Nói cái gì?"
"Chuyện mà hai ta có thể nói, đại khái chỉ có chuyện liên quan đến A Ninh thôi nhỉ."
......!Lão tam à, ông muốn một chọi một solo, ông tìm đứng nhất đếm ngược như tui làm gì, có bản lĩnh vậy thì đi tìm họ Tạ đi.
"Tôi muốn đi ăn cơm."
Vương Du Dư nói: "Tôi sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của ông."
"Nhưng mà tôi đói bụng, bây giờ tôi phải ăn cơm liền."
Vương Du Dư do dự trong chốc lát, "Vậy cùng đi đi."
Nghe ngữ khí của hắn như là không vui, Tần Thư quản hắn vui hay không, ăn cơm mới quan trọng.
Hai người cùng đi nhà ăn, xếp hàng lấy cơm, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Vương Du Dư không động đũa, nhìn Tần Thư ăn thật sự vui vẻ, cười nói: "tôi trước đây nghe kể về ông rồi."
Tần Thư nuốt xuống đồ ăn trong miệng, "À?"
" chạy chiếc siêu xe màu đỏ đỗ ở khu C là ông đi."
Tần Thư sửng sốt —— thì ra hắn còn có xe thể thao a.
"ông trước trước đây đều là hẹn hò với nữ sinh, như thế nào đột nhiên theo đuổi A Ninh." Vương Du Dư ngữ khí bằng phẳng, đôi mắt giấu ở sau mắt kính lại có chút âm trầm, "Cảm thấy mới mẻ, thú vị?"
Tần Thư mượn một câu nhãi con thường nói: "Liên quan đếch gì đến ông."
Vương Du Dư bị dỗi cũng không tức giận, một bộ tốt tính, "tôi cùng A Ninh là bạn học cấp ba, tôi đã hứa với mẹ cậu ấy ở đại học chiếu cố cậu ấy."
Đến mẹ của Từ Ninh cũng kéo tới, lão tam này thật có sức chiến a.
Nếu có thể để đối tượng chiến đấu của hắn biến thành họ Tạ, chẳng phải là là có thể hóa thù thành bạn —— đây gọi là chiến thuật.
"tôi theo đuổi Ninh Ninh là thật," Tần Thư bắt đầu biểu diễn, "Cậu ấy xinh đẹp như vậy, cho dù tôi thẳng như xi măng cốt thép, nhìn thấy cậu ấy cũng có thể cong thành nhang muỗi.
Hơn nữa người nghĩ như vậy khẳng định không chỉ có mình tôi."
Vương Du Dư gật gật đầu, "Người theo đuổi cậu ấy quả thật rất nhiều."
"Vậy ông mắc gì chỉ tìm tôi, không tìm người khác."
Vương Du Dư khí định thần nhàn nói: "tôi không có đặc biệt tìm ông.
Chúng ta là ở khu dạy học ngẫu nhiên gặp phải, ông không nhớ rõ?"
"Được thôi," Tần Thư nhún nhún vai, "Thấy ông như vậy, ông cũng muốn đuổi theo cậu ấy?"
Vương Du Dư đạm đạm cười, không tỏ ý kiến.
"Không nói tôi coi như ông nhận." Tần Thư nói, "Thứ cho tôi nói thẳng trở ngại lớn nhất của ông không phải tôi, đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian."
"Vậy thì là ai?" Vương Du Dư hỏi, "Sở Thành?"
"No, no, no——" Tần Thư phe phẩy ngón tay, thần thần bí bí nói, "ông biết Tạ Lan Chi không?"
Vương Du Dư có chút kinh ngạc, "Biết.
Ý của ông là, Tạ Lan Chi cùng A Ninh......?"
Tần Thư vứt cho hắn một cái ánh mắt "ông hiểu rồi đó", "Bọn họ một người là giáo thảo, một người là hoa khôi, không phải tuyệt phối sao?"
Vương Du Dư trầm mặc một lát, "Bọn họ đúng là quen biết, nhưng gần như chỉ là quan hệ quen biết."
"ông ngu à, có quan hệ nào không từ ' nhận thức ' bắt đầu."
"Tạ Lan Chi là thẳng." Vương Du Dư tuy rằng cùng Tạ Lan Chi không thân, nhưng một đàn em hắn chơi thân đã từng tỏ tình với Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi lấy nguyên nhân không thích nam sinh mà dứt khoát cự tuyệt người ta.
Tần Thư khẳng định nói: "Đó chỉ là cái cớ."
Vương Du Dư cười, " sao ông lại biết? ông rất thân với Tạ Lan Chi?"
Không thân, hắn đến mặt củaTạ Lan Chi cũng chưa thấy qua, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại việc hắn nắm giữ cốt truyện.
"Dù sao lời tôi nói đều là thật, tin hay không tùy ông." Tần Thư nói, "Chúng ta thêm WeChat đi, vạn nhất về sau muốn liên thủ kháng địch thì sao."
Vương Du Dư mỉm cười nói: "Được thôi." Theo suy nghĩ của hắn, Tần Thư nói một đống chuyện hắn không hiểu được, nhưng thật ra có một câu nói không sai.
Hắn không nên ở trên người Tần Thư lãng phí thời gian, A Ninh của hắn tuyệt đối chướng mắt loại ngu xuẩn này.
Cơm nước xong, Tần Thư về kí túc xá.
Khi lên lầu đụng phải Lữ Nho Luật đang xách theo hộp cơm, chủ động chào hỏi: "Luật ca, mang cơm cho bạn cùng phòng sao?"
Lữ Nho Luật nhìn thấy hắn, sắc mặt có chút cổ quái, "Mang cho bạn cùng phòng của em."
" bạn cùng phòng của em —— Sở Thành? Vì sao nó không kêu em, lại đi làm phiền anh."
Lữ Nho Luật cười gượng hai tiếng: "Có thể là sợ em hạ độc."
"em hạ độc? Ha ha ha ha cách ——" Tần Thư cười đến nấc lên, Lữ Nho Luật nhìn đến một lời khó nói hết.
"Đúng rồi Luật ca," Tần Thư cười đủ rồi, nói, "em muốn hỏi thăm anh."
"em nói."
"Tạ Lan Chi cũng là năm ba công nghệ thông tin, anh hẳn là biết ảnh?"
Lữ Nho Luật một chân thiếu chút nữa bước hụt, "A?"
"Anh không biết sao?" Tần Thư kỳ quái nói, "Nó không phải là giáo thảo cả trường công nhận sao sao?"
Lữ Nho Luật dường như thấy quỷ mà nhìn Tần Thư, "Biết, biết thì biết."
"Ảnh đẹp trai không?"
Lữ Nho Luật thanh âm run thành sóng điện: "......!Đẹp."
Tần Thư thở dài, "Quả nhiên." Kẻ địch quá mức cường đại, con đường về sau không dễ đi a.
Lữ Nho Luật muốn nói lại thôi, "Vậy thì Tần Thư a."
"Vậy thì làm sao?"
Lữ Nho Luật chỉ chỉ đầu mình, " nơi này của em không phải là có......" Lữ Nho Luật đem hai chữ "Vấn đề" sắp nói ra nuốt trở vào.
Đối phương không rõ chi tiết, vẫn là đừng nên nói chuyện lung tung, nếu không lần sau chết liền không phải cá vàng nhỏ.
Đi đến cửa phòng 419, Tần Thư mở cửa, Lữ Nho Luật theo hắn đi vào.
"Sở Thành, cơm của mày nè."
Sở Thành xoay người xuống giường, "Cảm ơn anh Luật."
Lữ Nho Luật giao cơm cho Sở Thành, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý vị thâm trường nói: "Người anh em, sống cho tốt." Nói xong liền đi, giống như ở lâu thêm một giây liền sẽ rớt mất nhân sinh quan.
Tần Thư đột nhiên không kịp phòng ngừa hỏi một câu: "mày đưa cho Ninh Ninh cái gì?" Hắn muốn nhân lúc nhãi con không chú ý nói lời khách sáo, đáng tiếc nhãi con cũng không có mắc mưu.
"Còn hỏi nữa tao nghiền mày thành bột." Sở Thành nói.
Lữ Nho Luật vừa rời phòng 419, hoả tốc gửi voice chat cho bạn cùng phòng tận 60 giây, đem đoạn đối thoại quỷ dị với Tần Thư mới vừa rồi toàn bộ kể lại cho Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi qua nửa giờ mới rep hắn.
【 Thủy Môn Giản:? 】
【 Thủy Môn Giản: Quá dài không nghe.
】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa:!!!!! 】
Lữ Nho Luật nhận mệnh mà đánh một chuỗi dài qua.
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa: mày nói việc này kì lạ hay không? đầu óc Tần Thư có phải hay không có vấn đề?! 】
Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình tựa hồ chưa nói với Tần Thư tên của hắn, không nhịn được bật cười.
Tần Thư luôn gọi đàn anh đàn anh, khiến hắn cũng quên mất.
【 Thủy Môn Giản: Đầu óc ẻm không có vấn đề.
】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa:??? 】
【 Thủy Môn Giản: Tao thấy mày mới có vấn đề lớn, cần tao đưa mày đi bệnh viện tâm thần không? 】
【 cá chép đỏ cá chép xanh cùng lừa: ( ánh mắt dại ra.jpg) 】
Tiết buổi chiều đầu tiên của thứ sáu, Tần Thư ngồi cùng Sở Thành.
Sở Thành mơ màng sắp ngủ, đầu đang gật gù như câu cá; Tần Thư ngồi nghiêm chỉnh, ngoài mặt nhìn rất nghiêm túc, trên thực tế ánh mắt đều tan rã.
Chuông tan học vừa vang, vừa nghe thầy nó một tiếng "Tan học", Sở Thành như được nạp full máu mà sống dậy, đem sách vở nhé vào trong lòng ngực Tần Thư, "Giúp tao mang về phòng ngủ."
"Mày muốn đi đâu?" Tần Thư khẩn trương lên, "Đi tặng quà cho Ninh Ninh?"
"Mày muốn thành tro cốt phải không." Sở Thành cong hạ thân buộc dây giày, "Tao cùng phòng ngủ đối diện hẹn chơi bóng rổ."
"À, đàn anh kia cũng sẽ đi?"
"Mày nói đàn anh nào, đối diện hai người không phải đều là đàn anh sao."
Tần Thư lộ ra nụ cười, "Người trông rất đẹp đó."
"Đương nhiên a, hắn chơi bóng rất lợi hại."
"Tao đi cùng mày."
Sở Thành dùng ước lượng ánh mắt nhìn về phía Tần Thư, "Lúc mới khai giảng, tụi tao rủ mày đi chơi bóng, mày nói như thế nào?" Sở Thành cố ý tiêm thanh tiêm cả giận, "' ngại quá, vận động tao chỉ chơi golf với đấu kiếm '."
Tần Thư: "......"
"Từ đó về sau, mày ở lớp học liền có thêm một cái ngoại hiệu —— bức vương."
Tuy rằng lời này không phải Tần Thư nói, nhưng nghe cũng làm hắn đỏ mặt.
"Kỳ thật tao không quá biết chơi bóng rổ......"
"Vậy mày đi làm gì? Làm cổ động viên sao?"
Tần Thư giải thích nói: "Lần trước đàn anh giúp tao một chuyện, tao thiếu ảnh một ly trà sữa, hôm nay tiện đường mua cho ảnh."
Sở Thành nói: "Chơi bóng rổ uống trà sữa cái gì, mua nước ion khoáng không tốt hơn sao."
Tần Thư thật lòng thật dạ nói: "Tao cảm thấy vẫn là trà sữa tương đối tốt."
Tần Thư cố ý chọn một quán trà sữa danh tiếng khá tốt, mua một ly, lắc lư đến sân bóng rổ.
Lúc này người rất nhiều, hơn hai mươi cái sân bóng rổ tất cả đều đầy.
Tần Thư tìm được sân bóng chung quanh nhiều nữ sinh nhất, quả nhiên thấy được Sở Thành với đàn anh.
Sở Thành đang ở nhìn chằm chằm canh chừng đối thủ, cong eo, hai tay mở ra, cẳng chân cơ bắp căng thẳng.
Liền ở lúc đối thủ đang do dự chuyền bóng hay đột vào trong, hắn tìm được cơ hội giành lại bóng, hô to một tiếng: "Lan ca!"
Tạ Lan Chi tiếp được bóng từ Sở Thành, cả người nhảy lên lấy đà, làm một cú ba điểm tuyệt đẹp.
Nữ sinh đang xem đều xao động lên.
Cho dù là vận động kịch liệt, trên người Tạ Lan Chi vẫn là không thiếu một chút thanh lãnh.
Ở trong một đám nam sinh, hắn làn da coi là trắng, tóc mái thường thường mà bị gió thổi ra, lộ ra cái trán trơn bóng; hai chân hắn thẳng tắp thon dài, cùng Sở Thành bắn ra sức sống bốn phía bất đồng, đó là một loại cảm giác khác, trong cấm dục mang theo gợi cảm khó có thể miêu tả.
Bóng vào rổ, cũng là thời gian nghỉ giữa hiệp.
Tạ Lan Chi đập tay với Sở Thành, Sở Thành ngó thấy thân ảnh Tần Thư, cười nhạo: "Nó thật đúng là mua trà sữa tới."
Tạ Lan Chi nhìn về biên sân bóng, Tần Thư cũng nhìn hắn, thoải mái hào phóng mà hướng hắn vẫy tay, trên mặt lại cười thành một đóa hoa.
"Nó nói thiếu anh một ly trà sữa," Sở Thành nói, "Liền mua đưa tới."
Tạ Lan Chi "ừ" một tiếng, đi về phía biên.
Tần Thư cười tủm tỉm mà nhìn đàn anh cách chính mình càng ngày càng gần, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một chị gái cầm đồ uống dành cho người vận động.
"Tạ Lan Chi!"
Tần Thư trừng lớn đôi mắt —— đây là tình huống gì, họ Tạ cũng ở đây?
Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, tiểu tỷ tỷ chạy chậm đến trước mặt đàn anh, e thẹn mà đưa đồ uống ra, "Đây là cho anh."
Tần Thư cúi đầu nhìn nhìn trà sữa trong tay, im lặng ba giây, bang một tiếng bưng kín mặt mình.
Tác giả có lời muốn nói: Về sau không còn tiểu Tình Thư xán lạn tươi cười, đồng tình đàn anh một giây đồng hồ ( châm nến).