"Triệu Tĩnh An, ngươi sẽ không chết tử tế đâu!" Lục Bá Giai nhào lên muốn liều mạng với hắn: "Ngươi dám khi dễ nữ nhi ta, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!"
"Ký Nô!" Triệu Tĩnh An mất kiên nhẫn phất tay, ý bảo Nguyên Tử Triều đến giáo huấn Lục Bá Giai.
Nguyên Tử Triều đứng chắn trước mặt Triệu Tĩnh An, vẻ mặt lạnh lùng Lục Bá Giai, dù ông đánh đập lên người y thế nào y cũng đứng im như tảng đá.
Triệu Ngọc Nhi đang nóng lòng đi xem diễn, nói thẳng với Lục Bá Giai: "Vị này là con rể của ngươi đó, đúng có mà hắt nước bẩn lên Thuỵ vương phủ ta nữa, ca ca ta là kim tôn ngọc quý, mấy tháng nữa sẽ thành hôn với tiểu thư Chu thái phó, không thèm để nữ nhi con nhà quan lục phẩm nhỏ nhoi vào mắt!"
"Ca ca, chúng ta đi, để cho chàng rể của lão tiếp đón nhạc phụ đi.
" Triệu Ngọc Nhi gọi Triệu Tĩnh An lên xe ngựa, giục xa phu đánh xe nhanh lên kẻo bỏ lỡ màn biểu diễn mất.
Trước cửa vương phủ, chỉ còn lại hai người Lục Bá Giai và Nguyên Tử Triều.
Lục Bá Giai run run vì tức giận, chỉ vào Nguyên Tử Triều hỏi dồn: "Họ, họ nói đúng không?"
Nguyên Tử Triều mím chặt môi, ngày mai Triệu Tĩnh An sẽ cho y nhập ngũ, hiện tại y vẫn mang nô tịch trên người, không thể thốt ra lời thề hay cam đoan nào để Lục Bá Giai tin tưởng, y im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc nói: "Ta sẽ không phụ nàng.
"
Không ngờ những gì Triệu Ngọc Nhi nói lại là thật, Vân Tích thực sự bị nô lệ của Thuỵ vương phủ khi dễ, Lục Bá Giai oán hận mắng Triệu Tĩnh An là quân đê tiện, Nguyên Tử Triều là thứ vô liêm sỉ.
Cuối cùng ông giận dữ bỏ đi.
Nữ tử thất trinh là chuyện lớn, còn chưa kể kẻ cưỡng đoạt lại là nô bộc trong Thuỵ vương phủ, sau khi về nhà, cả đêm Lục Bá Giai trằn trọc không ngủ được, từ lúc mặt trời lặn đến khi ánh ban mai chiếu rọi, ông ngây người đứng ngoài cửa phòng con gái cả đêm, muốn bước vào nhưng sau lưng như có thứ gì đó kéo lại khiến ông không nhấc nổi bước chân.