Chiếm Lấy Ánh Trăng


*Có tình tiết gây khó chịu, cân nhắc trước khi đọc.


Nhận được tín hiệu từ ánh mắt y, người hầu ném nàng ta vào một chậu gỗ đầy lươn, gọi thêm hai thái giám đến, một trái một phải nhấc hai chân ả lên, để lộ âm hộ mở rộng trước mặt ca ca mình.


Con lươn trơn trượt cọ vào người ả, dù miệng bị nhét vải bố nhưng Triệu Ngọc Nhi vẫn phát ra tiếng chửi quát tháo, Nguyên Tử Triều chặc lưỡi: "Tiểu quận chúa, con lươn này không cắn người, nhưng ngươi cứ giãy giụa ép chúng đau thì Cô cũng không thể đảm bảo có chuyện gì xảy ra.

"

Lời đe doạ này rất hiệu quả, Triệu Ngọc Nhi khóc nấc lên, cũng không dám cử động nữa, bầy lươn bắt đầu bơi xung quanh, cố gắng len lỏi vào bất cứ lỗ nào mà chúng tìm được, hai thái giám banh rộng chân ả ra, cửa động bên dưới liền hé mở.



Con lươn lạnh lẽo trơn trượt vặn vẹo thân mình len vào động, nơi vũng bùn ẩm ướt ấm áp chính là chốn yêu thích của chúng, mắt Triệu Ngọc Nhi trừng lớn, hoảng sợ giãy giụa muốn đuổi con lươn ra khỏi cơ thể.


Nhưng người ả căng ra, bên trong cũng siết lại làm con lươn khó chịu càng muốn đi vào sâu hơn, muốn nới lỏng lớp đất bùn này để thoải mái hơn.


Lươn tiến vào càng ngày càng sâu, Triệu Ngọc Nhi liều mạng giãy giụa muốn cản lại, nhưng con lươn mềm mại không xương, có thể vặn vẹo tuỳ thích ở bên trong, cuối cùng lối vào thoáng hơn chút làm con lươn thoải mái lùi về sau rồi ẩn mình trong vũng bùn ấm áp.


Bên ngoài không có chỗ để luồn lách nên đám lươn còn lại bơi qua bơi lại trong bồn tiếp tục tìm kiếm!

"Tiểu quận chúa, ngươi thích chơi súc sinh, súc sinh cũng thích chơi ngươi.


" Nguyên Tử Triều nâng chén rượu, tiếp tục uống ăn mừng cùng các tướng lĩnh.


Triệu Tĩnh An không đành lòng nhìn muội muội mình bị tra tấn, nhăn mặt quật cường không chịu nhìn, hắn đã mắng đến khàn giọng, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.

Nguyên Tử Triều từ trên đài cao bước xuống, đi từng bước một đến cạnh hắn, vặn đầu hắn lại ép buộc hắn đối mặt với Triệu Ngọc Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Triệu thế tử, không phải ngươi thích xem súc sinh giao phối nhất sao? Sao lại không nhìn?"

Cả người Triệu Tĩnh An rùng mình, nhìn Nguyên Tử Triều đầy căm hận: "Đồ điên, ngươi này kẻ điên!"

"Đồ điên à?" Nguyên Tử Triều lùi một bước, từ trên cao nhìn xuống Triệu Tĩnh An: "Thì ra lúc Thuỵ vương phủ ta đều gặp phải kẻ điên, đáng tiếc ngày đó ngươi không ở phủ, nếu không ta đã mời người xem để trả lễ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận