Chiếm Núi Làm Vua FULL


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Độc Lập đoàn? Không chỉ có Chu Tôn kinh ngạc, Lý Ngụy cũng phăm phăm tiến lại, “Tên Vương Râu này cũng gan lì quá nhỉ, biết rõ chúng ta đang truy lùng hắn mà còn dám bén mảng đến đây xem kịch vui.

Này là muốn gì đây, nhân cơ hội hôi của à?” 
Ánh mắt Ngu Côn Sơn dần trở nên thâm trầm, y lạnh lùng nói, “Buông tay ra!” 
Chu Tôn rùng mình một cái, đành thả lỏng cánh tay. 
Ngu Côn Sơn đứng dậy, lần nữa giương súng trường, nghiêng đầu nhắm thẳng vào sườn núi đối diện cẩn thận tìm kiếm, chỉ chốc sau đôi mắt âm u đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Trái tim trong lồng ngực y đột nhiên hoảng loạn mất kiểm soát mà đập mạnh, đẩy một lượng lớn máu dồn lên não.

Cò súng động lên trong nháy mắt, thấy bóng người quen thuộc ấy hét lên rồi ngã gục, toàn thân y như bay lên trong khoái cảm trả thù.
Nhưng rất nhanh khoái cảm đã tan đi.

Ngu Côn Sơn thở ra một hơi dài, cảm thấy như mọi căm phẫn tích tụ gần một năm nay đã hoàn toàn biến mất, mất đến quá nhanh, làm y dâng lên một cảm giác hư hư thực thực.

Y mờ mịt nghĩ, suốt một năm không ngày nào thanh thản, hôm nay chỉ vừa động cò súng, lại có thể dễ dàng chấm dứt như vậy? 
Cơn mờ mịt qua đi, y bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao lại dễ dàng giết chết gã như vậy! Biết bao nhiêu khổ hình hành xác y từng nghĩ ra để hành hạ trên người gã, bắt gã la lét và xin tha đã không có cơ hội thực hiện rồi! 
Thấy trận đánh bắt đầu rối loạn, Chu Tôn bất đắc dĩ nói, “Tổng toạ, chúng ta lui quân đi, binh lính còn lại cũng không đủ chiến đấu, để cho bọn thổ phỉ đánh tiếp!”
Ngu Côn Sơn còn đang ảo não vì Vương Râu chết quá nhanh, thất thần nói, “Lui quân đi.”, người vẫn đứng tại chỗ không dịch một bước.

Chu Tôn nóng nảy cùng Lý Ngụy đỡ y vào trong chỗ ẩn nấp. 
Trận chiến cơ bản đã kết thúc, quân Quan Đông toàn bộ bị tiêu diệt.

Nhị sư đoàn của Cứu quốc quân chỉ còn lại hơn hai ngàn, trong đó có rất nhiều thương binh.


Chu Tôn lo sợ quân thổ phỉ vì mất người cầm đầu nên nổi điên làm loạn, cố gắng kéo Ngu Côn Sơn lên xe chạy đi nhưng đã muộn.

Quân thổ phỉ đã nhanh chóng tràn từ hai sườn núi uống bao vây Ngu Côn Sơn và Cảnh vệ quân thành vòng tròn, hai bên giương cung bạt kiếm, tiếng mắng chửi vang vọng cả vùng. 
Ngu Côn Sơn giằng ra khỏi bàn tay Chu Tôn đang kéo mình đi, khoanh tay thong dong đứng lại, bình tĩnh hỏi bọn thổ phỉ, “Hiện tại thủ lĩnh của các ngươi là ai, ta muốn nói chuyện.” 
Một bóng người cao lớn lực lưỡng bước ra từ đám người, bên hông giắt hai hộp lựu đạn, cánh tay trái quấn vài vòng vải trắng đã bị ướt đẫm máu tươi, nheo nheo mắt nhìn Ngu Côn Sơn, như mang một tâm tình sâu nặng nào đó, khoé miệng gã cong lên.

“Đã lâu không gặp, Ngu Sư trưởng, à không, giờ phải gọi là Ngu Tư lệnh.” 
Ngu Côn Sơn rất bất ngờ nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, giọng cứng nhắc, “Vương Râu, chưa chết à?”
Vương Râu cười rộ lên, “Này chẳng phải do tư lệnh đây thủ hạ lưu tình sao! Tài bắn súng của cậu nếu muốn thật sự giết ta, ta còn có thể đứng đây? Ta hay nói với các anh em Ngu Côn Sơn là người trọng tình nghĩa, tuy rằng lúc trước là ta tự tiện hành động, nhưng hôm nay cứu Tư lệnh ở khe núi này, coi như là lấy công chuộc tội đi.”
Ngu Côn Sơn cũng chỉ biết nuốt cục tức vào lại trong vụng, vô cùng mỉa mai nói, “Anh đến đây tranh công với ta, chẳng lẽ còn mơ tưởng quay về quân đội?”
“Sao lại không quay về cơ chứ, ta vẫn còn danh hiệu trưởng đoàn mà.

Tư lệnh, mới một năm không gặp mà cậu coi ta thành người dưng nước lã, không nhận Độc Lập đoàn làm người nhà nữa sao?” Vương Râu cười khoe đủ 32 cái răng, “Thật ra ta thích ở Cứu quốc quân lắm, chẳng thích đi lang bạt đâu, nhưng mà ta không dám liều mạng ở cạnh, chỉ có thể trốn ra ngoài chờ cậu nguôi giận mới dám quay về.

Tư lệnh à~ còn giận ta không?” 
Ngu Côn Sơn càng nghe càng thấy sai, sau đó lại bắt đầu hơi lo lắng.

Cái tên thổ phỉ lỗ mãng này nói không lựa lời, nhỡ đâu gã huỵch toẹt chân tướng cái hôm mất mặt ấy trước mọi người thì sao, y đành trước mắt phải kiềm chế gã lại trước. 
Ngu Côn Sơn chỉ tay vào những họng súng đang hướng về phía mình, “Cách anh làm ta nguôi giận đây sao? Ý gì, muốn tạo phản à?” 
Vương Râu nhìn qua nhìn lại vài lần mới nhận ra tình thế đúng là quá căng thẳng, liền quát thủ hạ, “Buông! Buông hết vũ khí cho ta.

Chúng bây có mắt không tròng à, đây là người của ta, nếu tên nào làm cậu ấy bị thương ta sẽ lột da sống!” 
Gương mặt Ngu Côn Sơn nhăn lại như vừa ăn phải một quả táo bị sâu, “Mẹ nó ai là người của anh?” 
Vương Râu cười hề hề, “Nói nhanh nên nhầm.


Cậu đừng để bụng, ông đây là người của cậu.”
Ngu Côn Sơn nghe xong vẫn cảm thấy sai sai, nhưng không thể bắt bẻ được nữa, vì trên lý thuyết phiên hiệu Độc Lập đoàn còn chưa bỏ, gã trên danh nghĩa đúng là người của y thật. 
Đồ thối tha! Dám lươn lẹo trước mặt ta! Y bực bội nghĩ, cũng tốt thôi, Vương Râu tự chui đầu vào lưới, chờ về đại bản doanh rồi gã tròn méo như nào còn không phải do y định đoạt sao! 
Ngu Côn Sơn trở nên thoải mái hơn được một chút, “Nếu Đoàn trưởng Vương muốn thành tâm thành ý quay lại, Cứu Quốc Quân sẽ không truy cứu chuyện cũ nữa.

Như vậy đi, trước mắt Độc lập đoàn cứ ở lại huyện Trùng Dương chờ Tam sư quay về rồi cùng nhau về tỉnh thành.”
Vương Râu gật đầu, “Được.

Mà đợi chút, ta phải dọn dẹp chỗ này, bọn lính Nhật trang bị xịn lắm, không thể lãng phí.” 
Ngu Côn Sơn làm sao mà không biết gã đang âm mưu gì, đời nào chịu cho gã ăn mảnh, lập tức nói, “Anh có thể thu súng ống đạn dược về trước, nhưng sau khi trở về phải nộp toàn bộ vào công quỹ.”.


Vương Râu lập tức trả lời, “Vậy không công bằng! Các anh em của ta đều chiến đấu hết mình, tốt xấu gì cũng phải được chia một chút quân lương!”
“Được thôi, cho anh một phần mười.” 
“Một phần mười? Như bố thí ăn mày vậy!” 
“Nhị Sư đoàn đánh đợt đầu, hy sinh rất nhiều để bên địch tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng Độc Lập đoàn mới ùa vào đánh đoạn cuối cùng.

Nhiều nhất là hai phần, còn không thì một viên đạn cũng đừng hòng!” 
Sau một hồi cò kè mặc cả, Vương Râu đành phải thỏa hiệp, “Hai phần thì hai phần, nhưng pháo bộ binh ta phải lấy một nửa.” 
Ba tháng trước Ngu Côn Sơn đã đánh một trận với Hứa Tấn, đuổi thẳng cẳng hắn và đám lính ra khỏi tỉnh, tịch thu được không ít sơn pháo dã pháo cùng với pháo nòng ngắn của Mỹ, cũng không đi so đo giành giật thêm pháo của quân Nhật, bèn hào phóng nói, “Được thôi, thoả thuận.” 
Y nghĩ thầm chờ tên thối tha này về lại dưới trướng, đồ vật tính ra cũng đều là của y. 
Vương Râu dĩ nhiên không có khả năng đọc ý nghĩ, chỉ thấy Ngu Côn Sơn có vẻ đã hết giận rồi.


Gã cảm thấy vừa nãy viên đạn chỉ xước qua cánh tay gã, có vẻ như cũng không quyết tâm phải lấy mạng cho bằng được, vậy xem ra y vẫn còn quan tâm đến gã lắm.

Nghĩ thế, Vương Râu hồ hởi hơn hẳn, hai mắt như toả ánh hào quang.

Gã nhịn không được tiến lại gần Ngu Côn Sơn, kích động ôn tồn gọi một tiếng, “Tư lệnh….”
“Tổng Toạ, nơi này gió rét lắm, chúng ta nên về Trùng Dương trước rồi nói sau, tôi sẽ đi báo tin cho Du sư trưởng.” 
Bao nhiêu lời ngon ý ngọt Vương Râu luyện tập thổ lộ bao nhiêu lần còn chưa ra khỏi miệng đã bị Lý Ngụy chen vào, gã đành hậm hực im lặng. 
Áo khoác của Ngu Côn Sơn đã ném ở đâu đó trong trận chiến rồi, lúc này được Lý Nguỵ nhắc nhở, y mới giật mình trong gió rét, cảm thấy cả người nổi lên từng đợt ớn lạnh, liền vội vàng dặn dò Chu Tôn vài câu rồi mở cửa xe chui vào. 
Vương Râu lại dính mắt vào bóng lưng Ngu Côn Sơn, thấy lúc y nâng một chân bước lên xe, quần tây căng lên làm lộ ra hình dáng cánh mông tròn đẫy đầy dụ hoặc, gã liền nhớ lại dư vị ngọt ngào một năm trước gã đã hưởng qua. 
Vương Râu vốn nghĩ rằng chỉ cần ngủ với y một lần, tâm nguyện sẽ chấm dứt.

Nhưng gã không ngờ rằng, trái cấm không chỉ thơm ngọt, mà còn có thể gây nghiện.

Lúc đầu chỉ là bất chợt nhớ lại, nhưng sau lại từng đợt dai dẳng hơn như thuốc phiện, mỗi lần ngủ gã đều nằm mơ thấy thân thể trắng nõn đó.

Tìm người khác làm tình gã cũng uể oải chán chường.

Cái cảm giác sung sướng đến cực điểm như lúc rong ruổi trên người Ngu Côn Sơn, gã không thể tìm lại trên bất cứ cơ thể nào khác. 
Vương Râu đã biết rằng, cả đời này gã chỉ có thể bên cạnh Ngu Côn Sơn thôi.

Gã cũng có hơi tiếc nuối, nhưng nhanh chóng tan mất, nếu là Ngu Côn Sơn, gã có thể ở cạnh cả đời mà không thấy chán.

Tục ngữ có câu “Liệt nữ sợ triền lang” (*), nhưng chỉ e là Ngu Côn Sơn còn khó nhằn hơn cả liệt nữ, nói là sát tinh cũng không quá, muốn y cam tâm tình nguyện chắc cũng phải bán nửa cái mạng!
(*) Liệt nữ sợ triền lang: Ý nghĩa nôm na là một người phụ nữ dù mạnh mẽ bướng bỉnh đến đâu bị theo đuổi mãi cũng sẽ xiêu lòng. 
Ngu Côn Sơn thật sự rất muốn mạng của Vương Râu, chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.

Lên xe không lâu, y bắt đầu mê man, dựa vào người Lý Ngụy ngủ gật.

Xe đến Trùng Dương, Lý Ngụy lay mãi vẫn không tỉnh, thấy y thở nặng nhọc, mặt đỏ lên, liền sờ thử trán thấy nóng phỏng cả tay.


Hắn bèn vội vàng sắp xếp chỗ nghỉ cho Ngu Côn Sơn rồi phái Tiểu Tôn tìm quân y.
Tiểu Tôn đi nửa giờ quay về, báo “Bác sĩ Hứa lúc nãy bị đạn lạc trúng bụng, tình hình đang nguy kịch.” 
Lý Ngụy bực bội nói, “Vậy ngươi không biết lên phố mời bác sĩ khác về à?”
Tiểu Tôn lanh lợi kéo một người nấp đằng sau ra, “Tôi đã lên rồi, nơi này nghèo, dọc đường chỉ có một hiệu thuốc, tôi tìm được một đại phu thảo dược, chắc cũng có thể bốc thuốc.”
Lý Ngụy nhác nhìn lên vị đại phu, là một ông già già đến hom hem, hai mắt không mở lên được, còn liên tục ho sù sụ như sắp tắt thở đến nơi, hắn chán ghét phẩy tay, “Như vậy còn bốc thuốc được sao? Lui ra nhanh đi, có khi trị không được sốt còn nhiễm thêm bệnh nào khác!” 
Vừa dứt lời đã thấy Vương Râu dẫn người tuỳ tiện xông vào sân, đằng sau còn vài cảnh vệ binh đuổi theo ngăn lại.

Gã vừa đến cửa đã lớn giọng, “Ta nghe nói Tư lệnh bị bệnh, có nặng không? Mời bác sĩ đến chữa gấp đi!” 
Chắc là vì cũng thuộc dạng người thô lỗ nóng nảy giống nhau mà Lý Ngụy cũng không khó chịu với xuất thân thổ phỉ của Vương Râu, hắn thấy gã rướn cổ nhìn vào buồng trong như rất quan tâm Ngu Côn Sơn, liền xả bực dọc, “Cái nơi chim không thèm ỉa này đào đâu ra bác sĩ, một đại phu còn không có! Tư lệnh vẫn còn sốt đến phỏng tay, môi cũng khô nứt lại, đang chườm khăn lạnh nhưng không hạ sốt được.” 
Vương Râu hoảng sợ, “Sốt cao sao!” Gã quay đầu nhìn Trần Lương Nghĩa, “Ông vào xem tình hình rồi khai dược hạ sốt đi.” 
Trần Lương Nghĩa ứng thanh, vén rèm bước vào trong. 
Lý Ngụy nhớ mang máng cái tên Trần Lương Nghĩa này xuất thân từ thầy phong thủy, vội cản tay lại, “Trần tham mưu, đừng có trị bậy bạ cho Tư lệnh đó!” 
Vương Râu cam đoan nói, “Yên tâm, trước kia anh em trong băng bị đau ốm nhức đầu gì cũng là do ông ta chữa khỏi.

Dù gì cũng không tìm thấy đại phu, cứ để ông ta thử, chứ để Tư lệnh sốt cao thế này không hạ được nhiệt sẽ nguy hiểm tính mạng mất.” 
Nghe gã nói thế, Lý Ngụy cũng không cản nữa, để Trần Lương Nghĩa bốc thuốc. 
Sau khi uống một chén thuốc lớn đen sì sì, Ngu Côn Sơn đã hạ sốt đi một chút thật, bắt đầu thoát khỏi hôn mê.

Lý Ngụy nhẹ nhàng thở hắt ra, cảm kích thân thiết bá cổ quàng vai Vương Râu.

Gã cũng anh anh em em nói chuyện một lúc với hắn rồi nói, “Mắt anh đầy tơ máu rồi, mau đi ngủ đi.

Ở đây có ta và Trần Lương Nghĩa trông rồi, anh yên tâm.” 
Lý Ngụy lăn lộn từ trận phục kích đến giờ đã một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi, cũng cảm thấy mệt mỏi, thấy Vương Râu nhiệt tình quan tâm Ngu Côn Sơn, hắn cũng an lòng cảm ơn rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi. 
Trần Lương Nghĩa đã sớm đánh hơi được chuyện mờ ám, cười cười ẩn ý, tống cổ Tiểu Tôn đi nấu thuốc rồi lấy cớ chuồn ra ngoài thành toàn cho “chuyện tốt” của Đại đương gia nhà mình. 
Vương Râu rốt cuộc cũng được cô nam quả nam ở chung phòng với Ngu Côn Sơn như ý nguyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận