Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Kỵ Sĩ Vương Quốc vô cùng kinh ngạc.

hắn lấy chiếc nồi sắt rồi gác lên trên đống lửa, tiện thể bày một cái kệ chuẩn bị làm đồ ăn.

- Không phải ngươi bảo Banda đến gọi ta à?

Teresa quấn chặt mình trong chiếc áo khoác trắng, chỉ để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành rồi ngồi đối diện với Ryan.

Mùa đông ở Nord thực sự rất lạnh, nếu như bình thường, nữ Thuật sĩ có thể sử dụng pháp thuật để đảm bảo rằng mình không bị ảnh hưởng bởi môi trường, nhưng bây giờ nàng đã rất yếu rồi.

- Banda à?

Ryan khó hiểu hỏi.

Hai người lại khó hiểu nhìn nhau khoảng chừng mười giây, sau đó vị Kỵ Sĩ Vương Quốc đã kịp phản ứng rồi mỉm cười nói.

- Chắc lại là một tên nhóc trẻ người non dạ thần phục dưới váy của Trovik nữ sĩ rồi.

Có lẽ chỉ cần ngươi nhìn một cái thì hắn sẽ sẵn sàng chết vì ngươi đó.

Ta chỉ có thể chúc mừng ngươi đã có thêm một người theo đuổi.

- Ta không muốn cãi nhau với ngươi đâu Ryan.

Nữ Thuật sĩ lạnh lùng nói.

- Được rồi được rồi, đúng là ngươi có vẻ đẹp rung động lòng người thật mà, điều này không có gì phải bàn cãi cả.

Ryan cắt thịt hươu thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi sắt.

Đồng thời hắn nêm nếm thêm các loại gia vị và bỏ rau dại vào trong.

hắn tính làm món canh thịt nai và rau rừng.


- Cuộc sống lang bạc nhiều năm đã dạy cho ngươi cách dỗ ngon dỗ ngọt với phụ nữ và kỹ năng nấu nướng tốt nhỉ?

Đối mặt với những lời nịnh nọt ngấm ngầm của Ryan, Teresa không thể không thừa nhận rằng, người đàn ông này thực sự rất biết cách nói chuyện, giọng điệu của nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Không phải, cuộc sống lang bạc những năm qua đã dạy cho ta rất nhiều thứ.

Nếu có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi nghe những gì ta đã trải qua trong những năm gần đây.

Ryan lấy chiếc thìa ra rồi khuấy đều các nguyên liệu trong nồi sắt.

Từng hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra ngoài khiến cho người ta thèm chảy nước miếng.

- Sao có nhiều người cứ tự cho mình là nhân vật chính trong truyện cổ tích vậy nhỉ? Chỉ là một tên dong binh cấp Phổ Thông mà dám?

Nữ Thuật sĩ ngửi thấy mùi thơm trong nồi sắt rồi ẩn ý nói.

- Bây giờ ngươi mới nói thế thôi.

Không phải khi trước ngươi cũng nói vậy à.

Ta nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta đâu.

Lúc đầu ngươi chỉ nghĩ ta là một tên nhóc may mắn mà thôi.

Ryan tự nói tự chế giễu.

Năm đó khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Teresa cũng đã nói chuyện với hắn bằng thái độ kiêu ngạo như vậy.

- Được rồi, chuyện cấp bách bây giờ đó là, phải làm gì với Belt đây? Ta đã dùng hết pháp lực rồi, không thể dùng ma pháp đuổi theo hắn nữa.

Nữ Thuật sĩ đỏ mặt trông vô cùng xinh đẹp, nàng chủ động đổi chủ đề.

- Ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi thì chúng ta sẽ trao đổi bàn bạc cụ thể xem nên làm gì.

- Được.

Ryan cho thịt hươu, rau rừng, hai thìa bột mì, hạt tiêu và các loại gia vị khác vào nồi sắt, một nồi súp thịt hươu đầy ắp thịt thơm đã sẵn sàng.

Ryan ngồi đối diện với nữ Thuật sĩ rồi thưởng thức món súp đậm vị thịt hươu thơm ngon này.

Kỵ Sĩ Vương Quốc lấy một cái thìa lớn và một cái bát nhỏ rồi múc một bát đầy cho Teresa trước.

- Nhường quý cô trước.

Nữ Thuật sĩ không hề do dự nhận lấy bát canh, nàng dùng thìa nếm thử rồi gật đầu.

- Tay nghề của ngươi tốt đấy chứ.

Nếu đi cùng với ngươi, thì ít nhất ta không phải chịu đựng những món ăn kinh tởm và kém cỏi đó nữa.

Động tác của Ryan dừng lại.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Teresa dưới ánh trăng, rồi nhìn đôi mắt bạc của nàng qua cặp kính gọng đen có hoa văn hình con bướm màu tím, hắn bỗng nhiên mỉm cười nói.

- Không có nhiều Kỵ Sĩ Vương Quốc có tay nghề giống ta đâu.

Dù sao thì chỉ có một nhà ở vương quốc Nord thôi, không còn chi nhánh khác.

- ...Muốn ăn chút bánh mì không?


Teresa lấy ra một chiếc hộp sắt ra, bên trong có vài miếng bánh mì đen.

Nó trông giống như loại mà mấy tên dong binh ngoài kia đã ăn.

Nhưng Ryan biết, làm sao nữ Thuật sĩ có thể ăn mấy loại bánh mì đen bình thường được chứ?

Loại thực phẩm phổ biến, cơ bản và có cấp thấp nhất trên lục địa này là bánh mì đen.

Nhưng đây không phải là loại bánh mì đen được bán trong các cửa hàng mà Ryan nhìn thấy trên Trái đất.

Thứ màu đen dài này được làm từ lúa mì là chính.

Vỏ, mầm, lớp aleurone và một lượng nhỏ nội nhũ được nghiền nát trong quá trình nghiền, thậm chí còn có một ít mùn cưa và một ít bùn được nướng.

Nếu nướng lâu hơn một chút, những chiếc bánh mì đen này sẽ trông giống như những hòn đá cứng ngắc vậy, cắn một miếng là gãy răng.

Cách làm đúng là luộc nó trong nước nóng rồi pha với nước để ăn.

Đương nhiên điều khiến người ta ghê tởm nhất đó là tỷ lệ giữa bùn và mùn cưa có màu đen rất lớn.

Còn có rất nhiều thứ dơ bẩn lẫn lộn trong đó nữa.

Hơn nữa do men rất hiếm nên hầu hết bánh mì đen sẽ được lên men bằng phân và nước tiểu của Kiếm Xỉ Hổ.

Chỉ cần có một chút phân và nước tiểu của loại dã thú này là đã có thể làm được một giỏ bánh mì đen lớn rồi.

Xưa có câu chuyện kể về một tên trộm đột nhập vào nhà một người nông dân.

Kết quả là bà chủ nhà hoảng sợ đã nhặt một ít bánh mì đen đập vào đầu tên kia khiến hắn chảy máu đầy đất.

Ryan không có quá nhiều trải nghiệm trong việc ăn bánh mì đen này.

Bình thường lúc ở nhà, thứ mà hắn ăn nhiều nhất là bánh mì lúa mạch đen do người hầu nướng cho mình.

Quá trình làm ra loại bánh mì này sẽ không có dăm gỗ, bùn đất, phân hay nước tiểu gì cả.

Nó được làm bằng cách trộn lẫn bột lúa mạch đen và bột mì.

Người hầu còn thêm một thìa đường, vài thìa bơ và một ít cặn sữa, mới ăn vào thì cảm thấy cũng khá ngon..

Nhưng so với chiếc bánh mì đen mà Teresa đang cầm thì nó chỉ là rác rưởi mà thôi.

Chiếc bánh mì đen trên tay Teresa được làm từ mật mía nhập khẩu từ Brittany, nơi được mệnh danh là ngọt nhất đại lục này và lúa mì chất lượng cao được nhập khẩu từ đại bình nguyên Lunsen gần Brunswick - thủ đô của đế quốc.


Những miếng bánh mì đen Gloria trong tay Teresa có giá trị hơn năm mươi đồng bạc.

Loại bánh mì này vừa mềm lại vừa thơm, có thể ăn trực tiếp mà không cần bất cứ thứ gì khác.

- Nếu không phải chiều nay ta mới đánh trận trở về thì ta còn tưởng rằng chúng ta đang đi dã ngoại ở nông thôn đấy, đại tiểu thư của ta à.

Ryan bất lực nói rồi dùng nĩa gắp miếng thịt hươu trong bát lên.

Hắn ăn miếng thịt rồi nhổ xương sang một bên.

- Ta để ở đây, ngươi muốn ăn thì có thể tự mình lấy.

Nữ Thuật sĩ thấy vậy thì có chút xấu hổ.

- Đây là lần đầu tiên ta ra ngoài một mình, sợ không ăn đồ ăn bên ngoài được nên mới mang theo thôi.

- Cất kỹ đi.

Ở nơi hoang dã, nếu có thể ăn đồ tự nấu được thì nên ăn đồ tự nấu trước.

Nếu không muốn ăn lương khô hoài.

Ryan xua tay từ chối rồi gỡ đùi hươu nướng trên kệ xuống.

- Có muốn ăn chút thịt hươu nướng không?

- Được.

Nữ Thuật sĩ không hề từ chối, nàng rất tin tưởng vào tài nấu nướng của Ryan.

Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận