Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Ngày hôm sau khi trời còn tối, khoảng tầm bảy giờ sáng, đám dong binh lần lượt đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Ryan đã thức dậy từ sớm, cầm chiến chùy đứng trước cửa lều của Teresa, nhìn đám dong binh thu dọn đồ đạc mà thầm lắc đầu: Hôm qua dong binh đoàn đã bị tổn thất quá nhiều.

Hơn nữa tất cả mọi người đều bị thương, dưới tình huống như vậy Ryan thì hắn không có cách nào ép bọn họ hành quân, nếu không thân thể của bọn họ căn bản không chịu đựng nổi.

Nhưng hắn không thể bỏ nhóm dong binh này lại rồi một mình đuổi theo Belt được.
Tình hình của Teresa rất tệ, nữ Thuật Sĩ chỉ đang cố gắng cầm cự, mọi người đều biết nàng bây giờ yếu ớt đến mức nào.

Nếu sức mạnh ma lực của nữ Thuật Sĩ vẫn còn thì dong binh sẽ không dám lỗ mãng.

Bây giờ trong trường hợp này, nếu như trong dong binh đoàn có người thực sự có ác ý, Teresa có thể sẽ thực sự bị đám dong binh này đạt được mục đích, Ryan cảm thấy đám dong binh này không phải đối tượng để tin tưởng tuyệt đối được, ít nhất không phải là dong binh đoàn Huyết Phù.

Vẫn là câu nói kia, chỉ cần có đủ lợi ích, dong binh có thể làm mọi thứ.

Vậy thì bỏ lại đám dong binh, chính mình mang theo Teresa cùng đuổi theo thì sao?
Cũng không được, Belt là Liệp Ma Nhân xảo quyệt cỡ nào, nếu thật sự gặp được loại tình huống này, Liệp Ma Nhân sa đọa đánh trả lại muốn trực tiếp quyết chiến với hắn.


Như vậy nữ Thuật Sĩ yếu ớt sẽ trở thành vật ngáng chân, Ryan không chỉ phải chiến đấu mà còn phải bảo vệ nàng.

dưới tình huống này thì Ryan không chắc có thể chiến thắng Belt.

Belt nổi danh đã vài chục năm, tiêu diệt vô số ma vật và đã được trao tặng danh hiệu Liệp Ma Đại Sư, trước khi hắn phản bội, Ryan đã khó nắm chắc bắt được hắn, có trời mới biết sau khi đầu quân cho Hỗn Độn rồi thì hắn đã mạnh lên bao nhiêu?

Tổng hợp lại thì Teresa có quá ít kinh nghiệm chiến đấu, nữ Thuật Sĩ đã không phân phối ma lực của mình một cách hợp lý, cũng không xem xét đến lòng trung thành của dong binh đoàn được thuê này, có lẽ trong suy nghĩ của nàng, dong binh đoàn này chỉ giống như những người hầu, nhất định phải khuất phục trước uy lực của ma pháp, nhưng Ryan lại không nghĩ như vậy, có không ít nữ Vu Sư bị chính hộ vệ của mình phản bội, cuối cùng chết thảm thương, thậm chí còn bị bán làm nô lệ.

Marienburg là "thị trường nô lệ" lớn nhất trên đại lục.

Đây cũng chính là lý do tại sao nữ sĩ Aurora giao phó Teresa cho hắn bảo vệ, nữ Thuật Sĩ có ít kinh nghiệm chiến đấu đang rất cần một người bảo vệ cận chiến mạnh mẽ và giàu kinh nghiệm, Ryan là lựa chọn tốt nhất.

Nàng học tập rất nhanh mà không phải sao? Hầu hết những Thi Pháp Giả đều có trí tuệ, bọn họ sẽ mắc sai lầm vì chưa quen, nhưng sẽ không ngu ngốc phạm sai lầm lần thứ hai.

Thời tiết hôm nay không còn tuyết rơi nữa mà là một ngày nhiều mây, mây trên trời không dày, xuyên qua mây có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời xám xịt, gió lạnh buốt không ngừng thổi qua tai Ryan, áo choàng Kỵ Sĩ tung bay phấp phới sau lưng hắn, kết hợp với chiều cao một mét tám lăm, dáng người oai hùng và khuôn mặt tuấn tú, trông hắn giống như một lão tướng đang canh giữ cửa ải nơi sa trường, luôn sẵn sàng đối phó với kẻ địch sắp tới.

Nhưng thực ra chỉ đang canh chừng cho một nữ nhân mà thôi...!Nghe tiếng thay quần áo trong lều, Ryan thầm nghĩ ngợi lung tung.

Cảm giác thật tệ.


Ryan cuối cùng cũng hiểu tại sao rất nhiều cường giả cấp truyền kỳ đều không muốn cùng đi làm việc chung với các nữ Thi Pháp Giả của nghị hội Gloria, đây mà là bạn đồng hành à? Rõ là đang làm bảo mẫu!

Banda đã thu dọn đồ đạc, đang nhìn ngó xung quanh, Ryan biết hắn muốn làm gì.

Tên dong binh đó đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với nữ thần.

Một bàn tay mảnh khảnh đeo găng tay ren trắng vén rèm lều lên.

- Chào buổi sáng, Ryan.

Khuôn mặt xinh đẹp của Teresa hiện lên trong gió lạnh, xinh đẹp thuần khiết, một đôi mắt màu bạc linh động như biết nói chuyện, nàng vẫn mặc chiếc áo khoác lông chồn màu xanh nước biển tối qua, nhưng chiếc vòng cổ ngọc trai trên ngực đã được thay thế bằng một sợi dây chuyền mảnh mai ngọc thạch nạm vàng, đôi khuyên tai bằng vàng hình tam giác có khắc chữ phù văn ma pháp rủ xuống hai bên, Ryan đều cảm nhận được những dao động ma pháp từ những món trang sức này.

“Thật giàu có.” Ryan đã nhiều lần nghe nói về sự giàu có và tính khí thất thường của thành viên hội Gloria, nghe bảo rằng một lãnh chúa của vương quốc Nord đã từng đích thân đến gặp mẫu thân của Aurora của Teresa vì có Dã Thú Nhân hoành hành trong lãnh địa.

Lãnh chúa nghiện rượu nghiện sắc đã lâu, thực lực yếu kém, tiếng xấu vang xa, Aurora đúng lúc đang đến bước quan trọng của thí nghiệm, kết quả là lãnh chúa tội nghiệp chưa kịp nói chuyện đã bị đại Thuật Sĩ Gloria tức giận mà truyền tống đến hồ lớn gần Thiên Khung Bảo, trực tiếp chìm xuống hồ suýt mất mạng.


Vì thế đối với con người, sức mạnh là tài sản quan trọng nhất.

- Chuẩn bị xuất phát, cơ thể cảm thấy đỡ hơn… Rồi sao?

Ryan nhận thấy trạng thái của Teresa đã tốt hơn nhiều, đang định hỏi nhưng sau đó hắn phát hiện ra đôi chân dưới lớp lông chồn của nữ Thuật Sĩ vẫn còn run rẩy, thật ra trong lòng nàng tự biết mình vẫn chưa khôi phục lại, chẳng qua là không muốn để người khác nhìn ra mà thôi.

- Ta đi dẫn ngựa, ngươi ở đây đợi một chút.

Khóe miệng nữ Thuật Sĩ nhếch lên: “Người nam nhân này biết cách giữ thể diện cho mình, hắn thực sự khác biệt với những kẻ thô tục chỉ biết đánh và giết ngoài kia, mẫu thân chọn hắn làm đồng bạn cho ta quả là quyết định đúng đắn.”

Hầu hết các nữ Thi Pháp Giả đều có học thức uyên bác và hiểu biết rộng rãi, điều này cũng khiến bọn họ có tầm mắt cao hơn, phải đến giờ phút này, Teresa mới hiểu và chấp nhận Ryan làm bạn đồng hành.

Nhóm người thu dọn đồ đạc xong rồi lên đường, Ryan không có hứng thú với chủ đề rượu chè, đoạt nữ nhân của đám dong binh đoàn kia, hắn chủ động trò chuyện cùng Oliver đến từ đế quốc.

- Oliver tiên sinh, trang phục của ngươi… Hừm… Khá thời trang đấy, có phải gần đây đang phổ biến kiểu này không?
Trang phục của thương nhân mặc vào hôm nay rất lạ, thương nhân đế quốc này đội mũ giáp, mặc một chiếc áo khoác da chồn màu trắng, nhưng bên ngoài áo khoác lại có thêm mấy tấm giáp ngực, quần dài và ủng dày thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng hắn lại đeo xà cạp (chính là miếng giáp che ống chân) ở bên ngoài ủng, trông dở dở ương ương mà cũng có chút khôi hài.

- À, Ryan tiên sinh ngươi phải hiểu rằng sau khi trải qua những chuyện như vậy, việc thêm một số biện pháp bảo vệ thích hợp luôn có thể khiến ta cảm thấy yên lòng hơn.

Oliver có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt của thương nhân vẫn rất tự nhiên, hắn khôi phục lại trạng thái cực nhanh.

- Sinh mạng quý giá hơn bất cứ điều gì khác.


Nếu ta chết, nương tử kia của ta có lẽ sẽ rất hạnh phúc, nàng có thể hưởng được số tiền tài của cải lớn.

- Nhưng tình nhân của ngươi sẽ rất đau lòng, còn con của ngươi sẽ bị dưỡng phụ ăn hiếp mà đúng không? Bọn họ trèo lên cây đại thụ là ngươi đây, một khi ngươi ngã xuống thì chẳng còn gì cả.

Ryan phàn nàn.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Lần này cho dù là các dong binh là đám hộ vệ của thương nhân đều cười to, ngay cả Boris đang có vết thương không tiện hành động cũng cười ngặt nghèo, cười xong rồi bảo đau quá.

Chỉ có Teresa đang cưỡi ngựa "hừ” một tiếng, cho rằng người này thế mà cũng biết rõ mấy chuyện này, nghĩ kỹ lại thì cũng không khỏi bật cười, nụ cười quyến rũ lộng lẫy khiến Banda đi theo bên cạnh nàng nhìn đến ngây dại.

Nữ Thi Pháp Giả tuy không có kinh nghiệm bằng những Kỵ Sĩ suốt ngày tác chiến, nhưng bọn họ lại rành rỏi các câu chuyện của đám cung đình và xã hội thượng lưu.

Ryan còn trẻ tuổi, lại chưa lập gia đình, thậm chí cả thị nữ và tình nhân đều không có, thế mà lại biết nhiều về những thứ trong giới thượng lưu này đến vậy, quả thật khiến người ta bất ngờ.

- Nói đến thì Oliver tiên sinh, ngươi đến từ đế quốc kia, có thể cho ta biết ngươi đến Nord để kinh doanh gì không? 
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận