Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Đây là cách làm điển hình nhất của phe ác hợp pháp.

- Quán trọ còn mở cửa không?

Chuyện cãi vã ở cổng thành không liên quan gì đến Ryan, hắn cũng không muốn lội vào vũng nước đục.

- Có mở thưa đại nhân.

Bởi vì nguồn khách không nhiều nên nhiều quán trọ đã giảm giá.

Trong thành về cơ bản đã chật kín vì lệnh cấm đi biển, nếu ngài định ở lại thì có thể quán trọ Hoàng Du Ti Tửu ở trung tâm thành phố vẫn còn phòng, phòng riêng sang trọng chắc chắn phù hợp thân phận Kỵ Sĩ của đại nhân.

Tất nhiên ngài cũng có thể thông báo cho thành chủ...

"Xoẹt!" Một tiếng xé rách không khí vang lên, Ryan theo bản năng nhìn về phía cổng thành, thương đội và đội trưởng thủ vệ đang tranh cãi túi bụi, sau khi đội trưởng thủ vệ ra lệnh thì đám thủ vệ trên cổng thành trực tiếp dựng cung bắn tên, mũi tên cắm xuống bùn đất trước vị trí của thương đội.

Đội trưởng thủ vệ rất kiêu ngạo, nghĩ thầm những người các ngươi không biết bây giờ mình đang đứng ở đâu sao, nơi này há là nơi các ngươi có thể tùy tiện càn rỡ?

"Sưu!" Lúc này đột nhiên xảy ra dị biến, một người mặc áo choàng trong thương đội đột nhiên rút ra một mũi tên từ ống tên phía sau, giương cung lắp tên cực nhanh, gần như trong nháy mắt chiếc mũ sắt của thủ vệ bắn tên trên cổng thành cứ như vậy mà bay lên trời, còn bản thân thủ vệ thì không hề hấn gì nhưng vì sợ hãi mà ngồi phịch xuống tường thành.

Sức mạnh này! Đây là một Du Hiệp cấp Tinh Anh! Và rất có thể hắn ta là một Tinh Anh cao cấp! Lúc này Ryan mới bắt đầu có hứng thú, hắn lôi kéo ngựa của mình rồi cứ đứng đấy, vô cùng thích thú nhìn trò hề ở cổng thành.


Dưới tấm áo choàng, đôi tai hơi nhọn và khuôn mặt thon dài của Du Hiệp lộ ra, cũng lộ ta thân phận Bán Tinh Linh của hắn, trên mặt vị Du Hiệp này tràn đầy kiêu ngạo, thậm chí còn cười khinh thường với trưởng quan thủ vệ, còn trưởng quan thủ vệ thì vô thức lùi lại sau một bước, sắc mặt hắn rất khó coi, hắn chỉ là một người có thực lực Tinh Anh sơ cấp, đối mặt với vị Du Hiệp cường đại này thì hắn không chắc mình có thể giảm tổn thất đến mức tối thiểu.

Nếu hắn thực sự ra tay mà mất đi mạng sống của mình hoặc mất đi mạng sống của hàng chục thuộc hạ thì khi vị lãnh chúa đại nhân kia trách tội, chức trưởng quan thủ vệ này của hắn cũng đừng nghĩ nữa.

Việc thu thuế là chuyện nhỏ nhưng mạng sống và tương lai của ta lại là chuyện lớn.

Thủ vệ trưởng vô thức nhìn xung quanh, rất nhanh liền chú ý đến Ryan đang xem kịch bên cạnh.

Một vị Kỵ Sĩ Vương Quốc!

- Kỵ Sĩ đại nhân! Những gian thương này không tuân theo luật pháp của quốc gia chúng ta! Bọn hắn trắng trợn coi thường các quy củ của thành chủ đại nhân!

Đội trưởng thủ vệ ngay lập tức xác nhận rằng đây là Kỵ Sĩ đại nhân của quốc gia hắn, vì vậy hắn ta lập tức tiến tới xin giúp đỡ, hắn không chỉ cúi đầu thật sâu mà còn nịnh nọt lấy lòng Ryan, đồng thời nhìn người của thương đội kia với ánh mắt oán giận, nghe như thể hắn ta đã bị sỉ nhục.

Ryan nhướng mày, mọi người trong thương đội đang bận tranh luận lúc này mới chú ý đến hắn, rất nhiều hộ vệ đều tỏ ra cảnh giác và bất an khi nhìn thấy Kỵ Sĩ Vương Quốc xuất hiện ở đây.

Du Hiệp Bán Tinh Linh kia thì nắm chặt trường cung trong tay, ánh mắt tà ác nhìn Ryan, đám hộ vệ của thương nhân đều nắm chặt chuôi kiếm, dong binh đoàn thì nhìn có vẻ hơi do dự, dù sao cũng không có ai muốn đắc tội với một vị Kỵ Sĩ Vương Quốc.

Ryan thân là Kỵ Sĩ Vương Quốc, xác thực có nghĩa vụ phải tuân theo pháp lệnh của Vương quốc Nord, cho dù pháp lệnh này cũng không hợp lý như vậy, thấy sự việc cuối cùng cũng truyền đến mình, Ryan nhẹ nhàng nâng chiến chùy lên rồi dùng giọng điệu không tốt nói với trưởng quan thủ vệ:

- Ồ? Phí vào thành năm đồng bạc Dinar có phải là pháp luật của Nord quy định không? Thành chủ đại nhân của các ngươi thu thuế thật là tàn nhẫn, ngay cả một Kỵ Sĩ Vương Quốc như ta cũng gần như phải trả số tiền này.

- Thật xin lỗi đại nhân, nhưng đây là mệnh lệnh của thành chủ, chúng ta chỉ có thể tuân theo!

Trưởng quan thủ vệ vội vàng xin lỗi.

- Đúng vậy! Kỵ Sĩ đại nhân, chúng ta đến đây còn không phải vì thuế hàng hóa ở đây thấp hơn các cảng khác sao, nhưng bây giờ chúng ta lại bị thu thuế vào thành cao như vậy rồi lại nói với chúng ta rằng không thể ra biển! Ngài nói xem, điều này thật không công bằng chút nào!

Oliver cũng đứng lên tranh luận.

Cuối cùng, dưới sự hòa giải của Ryan, mọi người quyết định phí vào thành là ba đồng bạc Dinar, Teresa phải trả phí vào thành cho dong binh đoàn nhưng nữ Thuật Sĩ này thực sự không quan tâm đến mấy chục đồng bạc này, đám người lần lượt vào thành, Ryan thì chào mọi người một tiếng rồi nhanh chóng đi đến phủ lãnh chúa Calvin Haven.

Lãnh chúa Calvin Haven sống trong một ngôi nhà dài bằng gỗ lớn trong thành phố, tòa nhà này có ba tầng, tầng một dùng để tiếp khách và làm phòng ăn, hai tầng trên cùng là không gian cá nhân, hầu hết vật liệu kiến trúc đều bằng gỗ.

Ryan thông báo với vệ binh ở cửa thành một tiếng, rất nhanh liền tìm được thư ký thẩm tra ghi ghép ra biển.

- Đúng vậy, Ryan tiên sinh, ngày hôm qua quả thực có một người đàn ông cao gầy đi vào thị trấn ngay trước giờ đóng cửa.

Hắn ta không dừng lại mà lập tức đề nghị đi thuyền đến Marienburg.


Các chủ thuyền vốn dĩ không muốn làm thế nhưng là gia hỏa này lấy ra mười lăm đồng vàng Dinar yêu cầu ra biển.

Số tiền này đã gấp mấy lần giá bình thường đi đến Marienburg.

Vì vậy một chủ thuyền đã quyết định nhận số tiền này.

Thư kí lãnh chúa lật xem ghi chép ra biển và nói với Ryan.

- Chết tiệt, mất dấu rồi!

Ryan tức giận nói, kỳ thật trước đó hắn cũng có dự cảm mơ hồ, sau khi bị Dã Thú Nhân kéo chân thì hắn đã có linh cảm rằng mình có thể sẽ không đuổi kịp Belt.

- Vậy tại sao không thể ra biển?

Ryan hỏi.

- Là như thế này, sáng nay Đại Tế Ti của Hải Dương Giáo Hội đã nói với lãnh chúa đại nhân rằng có một số lượng lớn hải quái đang tụ tập ở vùng biển phụ cận, và hạm đội Man Tộc phương Bắc cũng không ngừng cướp bóc các thương đội.

Vì lý do an toàn nên lãnh chúa đại nhân đã ra lệnh trong khoảng thời gian này không được ra biển.

Thư ký tiếp tục nói.

- Được rồi, ta hiểu rồi.

Ryan biết mình không thể đuổi kịp Belt, cho dù có thể thuyết phục lãnh chúa sắp xếp một con thuyền đặc biệt để đoàn người của hắn ra khơi thì rủi ro cũng quá lớn, bây giờ kế sách chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn, đầu tiên là báo cáo với Đại Chủ Giáo Innocent rồi tính tiếp.

Khi ra khỏi lầu tháp thì đã là giữa trưa, mây đen hiếm khi tan đi, vài tia nắng ngoan cường xuyên qua mây mang lại chút hơi ấm cho mặt đất.


Hiện tại mới tháng 11 mà trời đã lạnh như thế, nếu đợi đến mùa đông thì thực sự không biết sẽ bao lâu không nhìn thấy mặt trời.

- Đại Chủ Giáo Innocent, ta đã mất dấu Belt.

Ryan ấn viên ngọc trên chiếc vòng tay và bất lực nói.

- Ta biết, hôm qua Belt đã nhân cơ hội rời khỏi Nord bằng thuyền.

Việc này ta không trách ngươi bởi khi ta thông báo cho người thì đã là hai ngày sau khi xảy ra sự việc, hơn nữa...

Giọng nói rất có uy nghiêm kia có vẻ hơi mệt mỏi:

- Bây giờ không phải là lúc để ý đến Belt, Man Tộc phía Bắc đang có những động thái lớn, ít nhất có hai vạn quân đội Man Tộc đang tập kết, chuyện này trước hết dừng ở đây đi.

Cái gì? Có phải Man Tộc phía Bắc lại muốn xuôi Nam rồi không?

Đây thực sự không phải là tin tốt.

Dịch: Ly

Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận