Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Cuối cùng, Ryan cũng không đến gặp lãnh chúa, lúc đi ra ngoài tình cờ gặp Oliver nên ở nhờ chỗ Oliver một đêm, không đi thì không biết quy mô thương đội của Oliver thật sự rất lớn, có hơn chục toa xe, hàng chục người, xe chất đầy hàng hóa, thương nhân đế quốc giúp hắn dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ rồi đi ra, Ryan ở lại đó qua đêm.

Sáng sớm hôm sau, như đã thỏa thuận trước, Ryan và Teresa gặp nhau ở cửa quán trọ, hai người đến Chính Nghĩa giáo hội trước.

Gió tuyết quét qua đường phố, người người qua lại trên đường, tiếng rao của người bán hàng và tiếng mặc cả của lữ nhân nối tiếp nhau, nhà nhà đều có người đang quét tuyết trước cửa, mọi người đều đội mũ lông và mặc quần áo vải lanh dày, người Nord phải chịu cái lạnh quanh năm, nên người dân có khả năng chống chọi với cái lạnh ở một mức độ nhất định.

Tuy nhiên, một số thương nhân ngoại lai đã mặc áo bông lớn nhưng đang run lên vì lạnh, không tránh khỏi bị dân địa phương chế giễu, người ngoại lai thì mắng sao thời tiết phương Bắc lại lạnh thế.

Những con đường ở Calvin Haven chẳng được xây dựng đặc biệt, nói chung vẫn là những con đường bùn, lớp tuyết đọng lại trên mặt đất bị quét đi lộ ra lớp đất đen.

Đất bị đóng băng khá cứng, bước đi trên đó khá thoải mái, vì Ryan đang đi phía trước nên người dân và lữ nhân trên đường đều tránh xa hắn.

Ở thời đại này, quý tộc vẫn giữ vị trí thống trị trong xã hội, ngay cả những thương nhân giàu có cũng chỉ là những quân cờ hữu dụng trong mắt quý tộc, một khi không còn cần nữa thì việc bọn họ có thể bị giết hoặc bị thay thế đều do giới quý tộc nắm quyền lực quân sự quyết định.

Chỉ có ở Marienburg thì địa vị của thương nhân mới được cao hơn chút, nhưng đó chỉ là do đại công tước Marienburg là thương nhân giàu có nhất.

Hôm nay, Teresa Trovik thay mặc chiếc áo khoác lông cáo đỏ, bên trong là áo len trắng và quần bó sát, bốt da nhung đen bóng, mái tóc dài được buộc cao thành tóc đuôi ngựa ở phía sau.

So với vẻ kiêu ngạo thường ngày, hôm nay nữ Ma Pháp Sư ăn mặc khiêm tốn hơn, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt vẫn cho thấy bản tính kiêu ngạo của nàng chưa từng thay đổi.

Ryan cũng thay quần áo, vì đã vào thành trấn nên không cần phải mặc đầy đủ một bộ áo giáp, hôm nay hắn mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu lam tiêu chuẩn quý tộc Nord, với một khăn quàng lụa gấm lớn, khoác vest dài nêm trong theo thứ tự là áo gile, áo sơ mi trắng và quần xanh.


Khác với loại quần bó sát phổ biến trong cung đình, quần Ryan mặc tương đối rộng rãi, một phần quần tây được nhét vào bên trong giày ủng.

Tuy nhiên, kể từ khi Luwig lên ngôi hoàng đế của tân đế quốc, quần bó sát đã trở nên ít phổ biến hơn, ngược lại vì Luwig thích mặc đồ đi săn hoặc quần áo rộng để tham dự các bữa tiệc, một số quý tộc của đế quốc cũ cảm thấy rằng Luwig mang theo thói quen của nông thôn vào cung đình đế quốc cao quy, khiến các quý tộc mới cũng nhao nhao bắt chước làm theo.

Người thanh niên này vốn đã có dáng vẻ anh tuấn rồi, tay cầm một chiến chùy màu vàng.

Đầu chiến chùy có hình lăng trụ hình tam giác uốn lượn, trông giống như một con Griffin đang dùng móng vuốt giữ đầu búa, khoe ra đôi cánh dang rộng, cộng với khí thế kinh người và khuôn mặt điềm tĩnh, Teresa cứ tưởng tượng ra hình ảnh người anh hùng trẻ tuổi của vương quốc.

Chỉ là thái độ của người này không được tốt lắm.

- Chào buổi sáng, Teresa.

Nói xong, Ryan đi thẳng về hướng Chính Nghĩa giáo hội.

Nữ Thuật Sĩ vội vàng bước vài bước đuổi kịp.

- Đêm qua ngươi…

- Ngủ trong chuồng chó à, haha, ta cũng đã kết thành tình bạn sâu sắc với một con chó vàng… Nhưng điều này không liên quan gì đến ngài, sau khi giải quyết xong công việc của Chính Nghĩa giáo hội, khi nào xuất phát ta sẽ thông báo cho ngài. 

Ryan nhẹ nhàng nói, với thể chất phi thường không sợ lạnh nên hắn chỉ chú ý đến phép lịch sự và quy tắc trong cách ăn mặc mà không chú trọng đến việc giữ ấm.

- …

Giữa hai người dường như có một khoảng cách nhỏ, đối với Teres mà nói, việc nàng chủ động nói chuyện đã là cực hạn, dù thế nào thì nàng cũng sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, cứ trầm mặc như thế suốt dọc đường đi đến Chính Nghĩa giáo hội.
Màu sơn trắng, một tòa nhà cao lớn, cánh cửa của Chính Nghĩa giáo hội cao hơn hai mét, trên cửa có khắc thánh huy của Thần Chính Nghĩa - một tấm khiên khổng lồ màu lam, một chiến chùy đặt trên một cán cân đang tỏa sáng rực rỡ, có hai Kỵ Sĩ mặc áo giáp nguyên bộ, đầu đội mũ sắt đứng ở cửa.

Bọn họ cầm kiếm cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng một trong hai Kỵ Sĩ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Ryan, hơi giật mình hỏi.

- Hả? Đây không phải là “Đại Chùy” Ryan tiên sinh sao? Có phải lại đến nhận tiền thưởng nữa không?"

- Làm gì có nhiều tiền thưởng để nhận như vậy?

Ryan thuận miệng nói, biểu thị bản thân mình tới bắt người.

Khi nhìn thấy điều này, hai Kỵ Sĩ mở cửa giáo hội.


- Ryan tiên sinh thật sự là kẻ thù của kẻ ác, cũng là bạn cũ của giáo hội chúng ta, không cần phải khách khí, mời vào.

Vì quanh năm đến Chính Nghĩa giáo hội nhận tiền thưởng nên sự xuất hiện của Ryan đã được truyền bá rộng rãi trong khắp Chính Nghĩa giáo hội, hơn nữa, các Kỵ Sĩ  từ nhiều nơi khác nhau thường di chuyển nên rất nhiều Kỵ Sĩ nhận ra hắn.

Hai Kỵ Sĩ đứng trước mặt này mặc dù Ryan nhớ tên nhưng nhìn rất quen mắt.

- Nếu ta là bạn cũ của các ngươi, vậy có phải các ngươi nên chuẩn bị tiệc thánh cho ta hay không đây?

Ryan thản nhiên nói đùa, các Kỵ Sĩ cũng cười.

- Ryan tiên sinh muốn ăn cơm chẳng phải rất dễ sao, chỉ cần nói một tiếng là chúng sẽ chuẩn bị ngay, nhưng ta chỉ sợ là Ryan tiên sinh không xem trọng cơm nước chúng ta chuẩn bị đấy chứ.

- Vậy thì ngược lại.

Ryan theo một Kỵ Sĩ vào Chính Nghĩa giáo hội

- Những người này ngươi quá quen thuộc.
Teresa theo Ryan tiến vào Chính Nghĩa giáo hội, Kỵ Sĩ ở cổng thánh chú ý tới người nữ nhân xinh đẹp lại nguy hiểm này, do dự một lát rồi cũng không có ngăn cản nàng.

- Quả thật rất quen, bởi vì bọn họ là cơm ăn áo mặc của ta.

Với mức bổng lộc hàng năm ta nhận được thì cùng lắm cũng chỉ đủ nuôi sống bản thân mình.

Ngươi cũng thấy đấy, ta ngay cả tùy tùng cũng không có, rất nghèo đấy.


Ryan dang tay ra, nữ Thuật Sĩ liếc nhìn hắn một cái nhưng không nói gì.

Trong tin tình báo, Ryan quả thật luôn đi một mình.

Thực tế có rất ít Kỵ Sĩ đi một mình như Ryan, thông thường, các Kỵ Sĩ sẽ được đi cùng với ít nhất hai tùy tùng, một người chịu trách nhiệm chăm lo ngựa và một người phụ trách việc vũ khí trang bị.

Ví dụ, Ryan không bao giờ sử dụng kỵ thương vì nó dễ bị gãy khi đang chiến đấu, cần được tùy tùng đổi vũ khí khác.

Trên thực tế, Teresa biết rằng nhiều Kỵ Sĩ du lịch với không chỉ hai tùy tùng.

Các Kỵ Sĩ luôn đi ra ngoài với hơn mười người theo sau, một số Kỵ Sĩ thậm chí còn mang theo tình nhân của mình, khi đó chi phí tăng lên rất cao.

Ryan nói chút bổng lộc này của mình không đủ dùng cũng miễn cưỡng nghe lọt tai được.

Tuy nhiên, tiền thưởng mà Ryan nhận được từ Chính Nghĩa giáo hội hoặc đại thần tài chính vương quốc hàng năm đã gấp mấy lần bổng lộc của của hắn nên hắn không nghèo túng đến mức không thuê nổi tùy tùng.

“Vậy thì có nghĩa là hắn không muốn chứ không phải là tài chính không đủ.” Teresa thầm nghĩ.

Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận