Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Teresa khẽ cười một tiếng, thể hiện phong vận trưởng thành của mình:
- Trong ấn tượng của ta, các quý tộc nơi này luôn sống trong say xỉn, bọn hắn đều buổi trưa mỗi ngày mới thức dậy từ trên người nữ nhân, luon trốn sau những bức tường cao, ngoài việc mở ra những yến hội và thu thuế, bọn hắn sẽ không biết làm những chuyện gì khác, hết thảy tài sản đều giao cho quản gia, quản gia thông minh có thể giành mấy năm để biến tiền của quý tộc thành tiền của mình.

Mỗi khi đối mặt với chiến trận, bọn quý tộc này luôn luôn trốn đầu tiên, chỉ khi nào có lợi họ lại là người xuất hiện đầu tiên.

- Chỉ có những quý tộc trong thủ đô đảm nhiệm các chức vụ quan trọng, mới có chút năng lực.
- Nhưng hôm nay gặp Villard tiên sinh, ta mới phát hiện không phải như vậy, ngoài việc tuổi tác đã cao, hắn vẫn là một chiến sĩ ưu tú, không phải sao?
Teresa đi bên cạnh Ryan, đôi gót da lộn màu đen của nàng tạo ra tiếng lạch cạch trên đường.
- Ngươi nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác.

Teresa, tư tưởng của ngươi có thể vẫn còn khi đế quốc mới chưa thành lập.
Ryan mang theo thiến chùy, ra hiệu tới trước dạo chơi:
- Pháp luật của tân đế quốc quy định rằng, khi cần chiến đấu, tất cả các quý tộc đều phải xuất binh ứng phó tùy theo tỉ lệ quy mô lãnh địa của mình, không xuất binh ứng phó sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.


- Hơn nữa, theo quy định pháp luật mới, nếu một lãnh chúa phải đứng trước sự tấn công của những thế lực tà ác nhưng không thể bảo vệ lãnh địa của mình trước khi viện quân đến, như vậy cũng có nghĩa hắn đã mất đi quyền sở hữu lãnh địa đó, việc hắn có thể tiếp tục có được lãnh địa đó hay không thì phụ thuộc vào quyết định của hội nghị.

- Trước đây, việc phong tước chủ yếu dựa vào huyết thống, chỉ cần một kẻ phế vật hư hỏng có huyết mạch cao quý là có thể kế thừa một thái ấp tốt, nhưng từ sau khi bệ hạ Luwig cải chế, giờ đây việc phong tước đều dựa trên quân công, chỉ có giành được quân công trên chiến trường mới có tư cách phong tước, cho nên các lãnh chúa hiện tại đều đã trải qua chiến trường, có trải qua rồi thì đương nhiên cũng không hẳn là phế vật.
Hai người dạo bước trên đường phố, hôm nay khí trời tốt, các cư dân đều ra ngoài hoạt động, một vài đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi ném tuyết, người lớn thì tranh thủ trời nắng để làm việc và giặt quần áo.

Có rất nhiều người ăn mặc như dong binh cùng di chuyển trên đường, Ryan chú ý trên cánh tay của bọn hắn đều quấn một mảnh vải đen, phía trên vẽ một thanh dao găm đen.
- Cái kia hình như là ký hiệu của binh đoàn Lưỡi Dao Xám, những người này cũng tới đây sao? Xem ra thực sự có rất nhiều thương đội mắc kẹt tại đây.
Ryan nói với Teresa:
- Đoàn trưởng Bill của binh đoàn Lưỡi Dao Xám là một dao găm đại sư, thích sử dụng dao găm màu xám nhất, nghe nói hắn từng ám sát thành công một cao đẳng Tinh Linh, cũng không biết phải thật hay không.
Teresa nhíu mày không nói gì, theo quan điểm của Thi Pháp Giả, nàng đương nhiên chán ghét những kẻ du đãng thích đánh lén, rất nhiều cường giả không chết vì giao tranh trực diện, mà lại chết vì một cú đâm sau lưng đơn giản.
Một đám người tập hợp lại một chỗ, không biết đang làm cái gì, Ryan hứng thú:
- Đi qua xem chút không?
- Không hứng thú.
Nữ Thuật Sĩ cũng không thích xem náo nhiệt, nàng chán ghét việc ở cùng một chỗ với đám nam nhân hôi hám.
- Được thôi.
Ryan thấy teresa không muốn đi nên hắn cũng tránh đám người kia, có thể thấy được các dong binh này đang tranh chấp với hộ vệ của thương nhân vì vấn đề thù lao, chuyện này bình thường như cơm bữa.

Đám người chặn ngang con đường, Ryan nắm tay Teresa chen qua đám người, đi qua hai con phố, họ tìm thấy một tiểu điếm và ngồi xuống.

Là một tiệm cơm nhỏ bán đồ ăn, Ryan gọi một phần heo nướng, hai bát cháo và một nồi hầm, mười mấy đồng đã có bữa trưa đơn giản.
Nữ Thuật Sĩ bưng bát nhìn món hầm ngổn ngang không rõ nguyên liệu, do dự hồi lâu rồi đặt bát xuống:
- Tại sao ngươi lại chọn ăn cơm trưa ở đây? Trở lại quán trọ Hoàng Du Ti Tửu ăn có phải tốt hơn không?

- Chúng ta không phải ra ngoài du ngoạn đâu Teresa.
Ryan trầm giọng:
- Chúng ta vẫn chưa biết được gì về Belt, cũng không thể xác định được hắn có phải đã tiến ra biển Marienburg hay không, nhỡ đâu là âm mưu? Nhỡ đâu Belt chỉ là giả vờ thoáng qua một chút, sau đó tìm một nơi ẩn nấu, đợi chúng ta liều mình ra biển? Ngươi biết đấy, vương quốc Nord không có nhiều Truyền Kỳ cường giả, nên thiếu đi hai người chúng ta sẽ không ai là đối thủ của hắn, nếu không nhắc đến Thiên Khung Bảo, cường giả cấp Truyền Kỳ của Nord chỉ có hai mươi người, trong đó có rất nhiều người không thể động, nhất là Man tộc ở phương bắc lại tụ tập quy mô lớn.
Nói tới Liệp Ma Nhân sa đọa, Teresa cũng nghiêm túc:
- Ngươi nói là Belt chưa hẳn đã rời Nord sao?
- Trước mắt vẫn chưa biết, có lẽ hắn đã đi hoặc không, nhưng đây không phải lý do để chúng ta thư giãn, nếu như xác nhận hắn đã rời đi và không thể ra biển trong thời gian ngắn, ta làm cho ngươi một bàn tiệc cũng không sao, ngươi hiểu ý ta chứ?
- Ô hô? Cho nên bây giờ ngươi đang ra lệnh cho ta? Ryan à, ta không cần ngươi nói cho ta là phải làm thế nào, ta tự mình hiểu.
Nữ Thuật Sĩ ngẩng đầu, ánh mắt đầy khiêu khích:
- Hay ngươi cảm thấy ngươi là cấp trên của ta rồi?
- Muốn thách đấu sao? Ta tùy ý ngươi.
Ryan buồn cười nhìn dáng vẻ không phục của nữ Thuật Sĩ.
- Chậc, so thì so…hửm! Thả ta ra!
Vừa dứt lời, hai cổ tay nữ Thuật Sĩ liền bị Kỵ Sĩ Vương Quốc dùng tay đè lại trên bàn, dù nàng giãy dụa thế nào cũng không thể tránh được như gông xiềng sắt thép, được khoảng năm phút, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ lên, nữ Thuật Sĩ mới lẩm bẩm:
- Ngươi không thể đối xử ôn nhu một chút với nữ sĩ sao? Uổng công cho ngươi còn tự xưng là một thân sĩ.
- Ta đương nhiên là một thân sĩ, mười, nữ sĩ xinh đẹp, ăn cơm xong, chúng ta đến bến tàu xem sao.
Ryan lúc này mới buông nàng ra.
Đôi lúc bắt nạt ngự tỷ trưởng thành này cũng rất vui, Ryan nghĩ đến, trong lòng đầy thú vị.

Bữa trưa chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa, ở hồi cuối, một vị khách không mời xuất hiện trước mặt hai người.
Vị khách không mời này tướng mạo vô cùng anh tuấn, tóc dài mềm mại, lỗ tai hơi nhọn nhưng tròng mắt là của nhân loại, hắn giống như Tinh Linh, nhưng Ryan đã gặp qua Tinh Linh thực sự, và hắn biết trong mắt Tinh Linh, tên này giống như một nhân loại hơn.
Đây là một bán Tinh Linh.
Chính là bán Tinh Linh đã gặp phải ở trước cửa thành.
-Ngươi chính “đại chùy” là Ryan ? Xin chào, tự giới thiệu một chút, ta là Esters, đến từ rừng rậm Saint Lorenzo, ta vẫn nhớ năm năm trước, ngươi tham gia trận chiến vây quét thú nhân tại bờ sông Ovre không?
Bán Tinh Linh chú ý tới chiến chùy trên tay Ryan, nên mới thể hiện mình không có ác ý, nhưng giọng điệu lại có chút cao ngạo.
Ryan trợn mắt, hắn mới nhớ mình quả thật đã tham gia cuộc chiến đấu kia:
- Đúng vậy, ta nhớ rất kỹ, có một đội bán Tinh Linh gia nhập đội ngũ Nord, đã có rất nhiều cống hiến cho trận chiến đó, xin hỏi ngươi muốn làm gì?
- Có thể dời bước nói chuyện không?
- Nói ở đây đi.
Dịch: Hong
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận