Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Cuộc hành trình nhanh chóng kết thúc với lời nói của hai người, họ đã đến bến cảng Calvin Haven.

Giữa mùa đông, Ryan nhìn thấy là một biển trắng và bầu trời trong xanh, trừ khi nhiệt độ ở thế giới này cực kỳ lạnh giá, nếu không thì với sự phù hộ của Hải Thần, biển sẽ hiếm khi đóng băng, thuyền đánh cá và một số ít tàu khách và tàu buôn khác nhau đang neo đậu tại cảng, ngư dân, thủy thủ, lính canh và người thu thuế trên bến tàu đến rồi đi, khi thấy có người đến, mọi người cùng nhau xông đến, thủy thủ và các công nhân bến tàu với bộ quần áo rách rưới muốn xem liệu họ có thể nhận được một công việc mới hay không, một số người trong số họ chỉ mặc quần áo mỏng manh trong thời tiết lạnh giá, vất vả cần cù trong việc hỗ trợ cuộc sống của gia đình bằng công việc khó khăn.

Nhiều người trong số họ đều bẩn thỉu, râu bị đóng bánh, tóc chỉ được buộc tùy tiện, nhìn thấy bọn họ tụ tập đông đúc, nữ Thuật sĩ vô thức lùi lại nửa bước, Ryan thấy vậy thì tiến lên nửa bước để bảo vệ Teresa ở phía sau.

Sau khi nhìn thấy huy hiệu Kỵ Sĩ trên ngực Ryan, mọi người vô thức lùi lại, chỉ có một người giống như thủ lĩnh bước tới: 

- Xin hỏi Kỵ Sĩ đại nhân có muốn chúng ta đảm nhận công việc gì không?

Sau khi các cảng trên đất liền trải qua hàng nghìn năm phát triển trở lên, các thủy thủ ở bến cảng bắt đầu có những người như Bao Công Đầu (có thể hiểu là bảo kê), điều này khiến Ryan làm mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều.

Hắn hỏi chi tiết về những vị khách đêm đó, thấy không có việc gì để làm, mọi người giải tán, chỉ có người quản đốc trả lời câu hỏi: 

- Đúng vậy, đại nhân, một người như vậy đã đến bến tàu này vào ngày hôm kia, theo như lời đại nhân nói, hắn mặc một bộ quần áo lỗi thời, nhưng có một số khác biệt, ta nhớ rằng người đàn ông đó đội một chiếc khăn xếp, và hắn không đội một chiếc mũ tròn cao mà là một chiếc mũ tròn rộng vành.

- Sau đó thì sao?

- Hắn nói với chúng ta rằng hắn rất lo lắng, hắn có người thân ở Marienburg bị bệnh nặng, hắn nóng lòng muốn vội về nên liền xin một chiếc thuyền nhanh.

Lúc đó thì đã rất muộn rồi, không có chủ tàu nào trên bến tàu sẵn sàng ra khơi cả, và tất cả chúng ta đều cảm thấy có gì đó không ổn.


Mặc dù người đàn ông đang nói về những vấn đề khẩn cấp, nhưng hắn không có vẻ lo lắng chút nào.

Ta luôn cảm thấy rằng hắn đang mỉm cười, như thể… rất phấn khích. 

Người quản đốc nói một cách kỳ lạ.

- Rất phấn khích?

- Ừm, nhưng Kỵ Sĩ đại nhân cũng biết, chúng ta đều là những kẻ thô lỗ và không hiểu điều này.

Phí đi tàu cao tốc từ đây đến Marienburg thường là ba đến năm đồng vàng Dinar, khi đó, hắn hỏi về giá cảm một ông chủ tàu nhân cơ hội đưa ra giá mười đồng vàng Dinar, nhưng ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không? Kẻ lập dị kia thực sự đã lấy ra mười lăm đồng vàng Dinar, chọn con tàu tốt nhất và nhanh nhất rồi rời cảng.

Vội chạy trốn? Ryan và Teresa nhìn nhau, trong lòng đã mơ hồ có đáp án.

- Còn có cái...!âm thanh gì thế?!

Ryan đang muốn hỏi thêm, lúc này, một âm thanh rung động nhỏ bé từ dưới đất vang lên.

- Đây là âm thanh gì? 

Teresa cũng lập tức cảm nhận được, lúc này, một số ngư dân và thủy thủ giàu kinh nghiệm cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, những con ngựa và ngựa thiến buộc vào bến tàu không ngừng kêu, còn một con chó con không ngừng sủa lên.

- Cái này...!Không ổn! 

Ryan theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh kỳ quái đó.

Thứ hắn nhìn thấy là mặt biển gồ ghề, vô số bóng đen đang đung đưa dưới mặt biển.

- Teresa, lùi lại! 

Ryan lập tức ra hiệu cho nữ Thuật sĩ lùi lại, cơ thể nàng vẫn chưa hồi phục.

- Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!

- Với tư cách là Kỵ Sĩ Bạch Lang, ta ra lệnh cho tất cả lính canh trên bến tàu phải tuân theo mệnh lệnh!

- Bày trận! Cung thủ phía trước, kiếm sĩ phía sau, chuẩn bị đón địch!
Tiếng hét bất ngờ của hắn khiến những người lính trên bến tàu choáng váng.

Tình hình thế nào vậy?


Nữ Thuật sĩ không hề lùi bước, nàng khẽ cười một tiếng, lấy ra hai khẩu súng ngắn cỡ lớn từ trong áo khoác, súng cầm tay kép rồi cười nói: 

- Đừng coi thường Nghị sĩ Gloria, chúng ta không chỉ có thể thi triển pháp thuật.

- Nghe hắn mà làm, nghe vị Kỵ Sĩ này mà làm, chuẩn bị nghênh địch!!!

May mắn thay, trên bến tàu không phải tất cả binh lính có phản ứng chậm.

Trưởng quan thủ Vệ Lauritz, người mà trước đó Villard đã giao cho Ryan để hỗ trợ điều tra đã có mặt tại hiện trường, sau khi nghe lệnh của Ryan, trưởng quan thủ vệ lập tức ra hiệu cho binh lính tuân theo mệnh lệnh.

- Hiểu rõ!

Ở cảng có khoảng bốn mươi tên binh lính, bọn họ đã được huấn luyện bài bản, nhanh chóng xếp thành đội hình, mười mấy binh lính cầm cung tên đều ở phía trước, bọn họ giương cung lên lắp mũi tên, hai tay buông thõng, đợi kẻ địch xuất hiện rồi mới rút cung.

Khi bắn, có mười người cầm giáo cầm khiên phía sau.

Họ dựng khiên với một khoảng cách nhất định giữa các lá chắn.

Điều này nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho các cung thủ phía trước rút lui trước khi giao chiến với kẻ thù.

Sau đó là các kiếm sĩ, những người lính này mặc áo giáp, cầm kiếm và khiên tiêu chuẩn là lực lượng chính trong chiến đấu.

Đội vệ binh nhanh chóng tập hợp, lập tức hình thành một đội hình quân đội tiêu chuẩn, Ryan khẽ gật đầu, trên thế giới này không có người lính nào có thể chiến đấu trong thời gian dài ở trong hòa bình, đặc biệt là quân đội của những lãnh chúa địa phương này.

Họ phải sẵn sàng để đối phó với mọi mối đe dọa từ rừng rậm hoang dã bất cứ lúc nào và bảo vệ lãnh thổ của lãnh chúa, vì vậy, dù lãnh chúa có ngu ngốc đến đâu, cũng phải biết cách đảm bảo hiệu quả chiến đấu của binh lính mình, bởi vì đây là tiền vốn để tồn tại trong thế giới tối tăm này.

Mặt biển cuồn cuộn, chẳng mấy chốc, từng bóng đáng ọp ẹp lần lượt nhô lên khỏi mặt nước, uốn cong thắt lưng, biến ra bốn chân, trên đầu có sừng nhọn, nửa trâu nửa ngựa lao về phía cảng.
 

Là Thủy Quỷ!

Loại sinh vật này quanh năm xuất hiện ở suối, sông, bãi biển, bản chất chúng rất xảo quyệt và tàn ác, một khi gặp phải quân đội hoặc kẻ mạnh thì chúng sẽ ẩn náu dưới nước chờ đợi cơ hội, khi đêm khuya hoặc khi nào đó có một người yếu đuối đi ngang qua, những sinh vật xảo quyệt này sẽ nhân cơ hội lao ra ngoài, giết hại không thương tiếc những người du hành hoặc vật nuôi trong nhà, ăn sạch máu thịt của họ.

Có vô số những loại quái vật như vậy trên lục địa, bao gồm Vampire, Xác sống, Thủy Quỷ, Dã Thú Nhân, da xanh và thậm chí cả những sinh vật cấm kỵ khác nhau ở sâu trong rừng, lúc đó con người là “thức ăn dự trữ” cho quái vật, và chúng là những tồn tại giống như lợn và chó.

Mặc dù Charlemagne đã dẫn dắt loài người trỗi dậy và thành lập một đế chế, nhưng sức mạnh cơ bắp và thể chất của loài người vẫn kém xa so với bọn da xanh và Dã Thú Nhân, trí thông minh của con người và khả năng tiếp cận pháp thuật không bằng Tinh Linh, trình độ công nghệ cũng không bằng những người lùn.

Điều gì đã cho phép con người chuyển từ trạng thái tồn tại như những con vượn sang trạng thái hiện tại?

Ryan nhìn đội hình dày đặc của binh lính, nhếch khóe miệng.

Đó là kỷ luật quân đội nghiêm minh, là mặt trận vững chắc, niềm tin bất diệt và sự đoàn kết chân thành.
 
Hơn nữa, đó là tình yêu cuộc sống.

- Sắt thép, pháp thuật và đức tin là ba yếu tố cơ bản giúp đế chế đứng vững đến ngày nay mà không sụp đổ.

---Cứu Thế Giả Ludwig 

Dịch: Mộc
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận