Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Đây là quy tắc bất thành văn, đại lục có một quy tắc chung, trong một trận chiến, người cung cấp tin tức quan trọng và người giết chết thủ lĩnh của địch, mỗi người có thể nhận được 20% chiến lợi phẩm.

Không để ý Banda đang nằm trên mặt đất đang tiếp nhận trị liệu, Ryan đi đến bên cạnh Teresa: 

- Teresa? Không làm sao chứ?

Cho dù trải qua một trận chiến kịch liệt, quần áo của Ryan cũng không hề bị tổn hại gì, chỉ là dính một ít máu xanh, nữ Thuật Sĩ càng sẽ không để bất kỳ Thủy Quỷ nào đến gần nàng trong vòng 20 mét, nhìn thấy Ryan quay lại, nàng giơ súng lên: 

- Ta tưởng là ngươi sẽ giải quyết trận chiến nhanh hơn chứ.

- Đáng lẽ phải nhanh hơn, ta nghĩ chắc ngươi cũng nhận thấy rằng những con Thủy Quỷ này có gì đó không ổn.

Đôi mắt của chúng đỏ như máu, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Huyết Thần từ chúng, những con Thủy Quỷ này bị điều khiển và chúng bị dồn vào tấn công bến tàu, nếu Villard tiên sinh không ban hành lệnh cấm đi biển… 

Ryan nghĩ đến điều này, và cảm thấy hơi sợ hãi.

- Vậy nếu ra khơi chúng ta sẽ gặp phải những con Thủy Quỷ này, đáy thuyền sẽ bị thủng, chúng ta sẽ phải chiến đấu dưới nước với những con quái vật này! 

Nữ Thuật Sĩ phản ứng rất nhanh, cảm thấy da đầu nổi da gà khi nàng nghĩ tới khả năng này.

Đánh nhau với Thủy Quỷ trong nước là một ý tưởng rất ngu ngốc, con người không phải là chủng tộc giỏi bơi lội.

- Tốt nhất chúng ta không nên để cho lãnh chúa biết, những con Thủy Quỷ này có thể đã bị chúng ta hấp dẫn, để chúng ta có thể sớm bắt đầu hành trình.

Ryan dặn dò với nữ Thuật Sĩ bằng cách ghé sát vào tai, và nhận được câu trả lời khẳng định từ nữ Thuật Sĩ, Villard dẫn binh lính dọn dẹp chiến trường.

Răng của Thủy Quỷ là vật liệu để luyện kim, những thi pháp giả đi ngang qua sẽ luôn đến nơi ở của lãnh chúa để thu về những thứ này, có một số thứ Ryan nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên để Villard biết.


Mặc dù Dong binh đoàn Huyết Phủ là những người đến đầu tiên nhưng cũng là nhóm cuối cùng tham gia chiến trường, ngoại trừ một số người như Boris và Wilt đã xông lên phía trước, hầu hết kiếm của các dong binh còn chưa thấy máu thì trận chiến đã kết thúc.

Vì vậy, dân quân và dong binh đã tranh chấp gay gắt về việc phân chia chiến lợi phẩm.

- Mọi người đều có phần trong trận chiến, tại sao chúng ta lại chỉ được chia như thế này? 

Người dong binh cầm kiếm ngắn và đeo một cây cung dài trên lưng tranh cãi với dân quân, hắn có mái tóc xoăn ngắn màu vàng, trên mặt có rất nhiều vết rỗ.

...!Ngoài ra còn có một vết sẹo, nhưng nếu bỏ qua những điều này thì trông hắn vẫn khá đẹp trai.

Ryan nhận ra hắn, hắn là một dong binh bình thường trong Dong binh đoàn, tên là Simon, một cái tên rất phổ biến.

- Mọi người đều có phần? Cái đám dong binh tham lam này, các người vừa mới tiến vào, tổng cộng các ngươi đã giết được bao nhiêu quái vật? Các ngươi còn dám yêu cầu một cách trắng trợn như vậy! Cút đi! Nếu không ta sẽ gọi binh lính!

Một người dân quân có tuổi già dặn không kiên nhẫn nói.
 
- Chính tay ta đã giết chết một con Thủy Quỷ!

- Ta thậm chí còn giết chết ba con trong số chúng bằng chính đôi tay của mình đây!

- Dù sao đây là của ta, đem ra đây! 

Dong binh trẻ tuổi vội vàng đi lên đoạt lấy răng Thủy Quỷ, một túi nhỏ chứa những chiếc răng này có thể bán được mấy chục đồng bạc, cũng không ít tiền.

- Không cho!

Dân quân có tuổi đời già dặn đột nhiên đem bao tải nhét vào trong ngực, Simon nóng lòng muốn đưa tay ra chộp lấy, hai người giằng co nhau.
 
Hành vi này đã thu hút sự chú ý của nhiều người và khung cảnh trở nên yên tĩnh.

Dân quân già bị đẩy xuống đất, túi trong tay bị rách, răng Thủy Quỷ rơi vãi trên mặt đất.

Ngay cả Ryan và Teresa, những người đang thảo luận xem phải làm gì tiếp theo cũng bị thu hút sự chú ý.

Tất cả là do sau khi người dân quân ngã xuống đất, mọi người phát hiện ra một chiếc chân giả bằng gỗ lộ ra từ dưới áo choàng của người dân quân, do chủ nhân ngã xuống đất nên chiếc chân giả rời khỏi chân phải và nằm một mình trên mặt đất.

Người dân quân già này bị tàn tật!

Sau khi ngã xuống đất, dân quân già nhìn răng Thủy Quỷ vương vãi khắp sàn, hắn cố gắng đứng dậy, nhưng làm sao hắn có thể đứng dậy dễ dàng với một cái chân bị mất? Hắn vùng vẫy mấy lần nhưng cơ thể già nua cảm thấy đau nhức, phải tạm thời ngừng vùng vẫy.

- Đủ rồi, một kẻ què cũng ra chiến trường? Chẳng lẽ muốn dùng cái chân bị thương này biến thành vết thương chiến tranh sao? 

Một tên dong binh cem thương chế nhạo nói.

- Đúng vậy đấy, phế vật già, cái này cho ngươi đây, có thể ngươi sẽ cần, hahahaha ~ 

Simon không biết từ đâu lấy ra một cây gậy gỗ ném vào người dân quân già: 

- Cẩn thận đừng ngã, ha ha ha ha!


- ...Ta nói mà, lão Terry đã tuổi này rồi mà cứ nhất quyết muốn ra chiến trường, quá miễn cưỡng! 

Có binh lính cũng đang thì thào nói: 

- Có lẽ hai mươi năm trước hắn là một quân nhân xuất sắc, nhưng bây giờ hắn chỉ là một kẻ thua cuộc.

- Lão già què, ngươi về nhà nuôi lợn đi.

Chuồng lợn là nơi mà ngươi nên ở, ha ha ha ha ~

Có người trong nhóm dong binh nghe thấy tiếng binh lính thì thầm, cười lớn: 

- Vừa vặn cho lợn ăn cũng không cần cả hai chân, mọi người nói có phải không?

- Đúng, nhưng trên chiến trường thì chưa chắc~

- Đủ rồi, đủ rồi.

Đừng nói nữa.

Dù sao lão Terry cũng là một cựu chiến binh đã nghỉ hưu, mọi người hãy giữ thể diện cho hắn! Các ngươi chắc không muốn trong tương lai mình bị què, tàn phế cũng sẽ có người đến chê cười các người thế này nhỉ?

Một người lính đứng dậy cười “ha ha”.

- Được thôi được thôi! 

Simon thu thập răng Thủy Quỷ bỏ vào trong túi, sau đó ném hết vào mặt lão Terry: 
- Quên đi, lão già, ta lười đánh nhau với ngươi, những cái này coi như ta đưa cho ngươi dưỡng lão, ta khuyên một lão già què quặt như ngươi nên về nhà nghỉ hưu, đừng ra ngoài làm mình xấu hổ.

Người cựu chiến binh già im lặng cúi đầu, hai tay nắm chặt cát trên mặt đất, nắm đấm siết chặt, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt, hắn cảm thấy nhục nhã, nhục nhã vô cùng.

Khi nào mà hắn lại trở nên yếu đuối như vậy, hắn đã từng là một người lính xuất sắc.

- Sau này, các thi sĩ tương lai sẽ nói gì về đoạn này? 

Lão Terry kêu lên đầy nhục nhã và đau buồn: 


- Một cựu chiến binh bị mất một chân trong khi bảo vệ gia đình và đất nước, vai trò của hắn là khiến đám dong binh chết tiệt trở nên hỗn loạn giếu cợt à? Không có chúng ta, các người là cái thá gì chứ?

- Ha! Ngươi tự đánh giá cao mình quá đấy, lão già! Các người ngâm thơ sẽ không viết truyện cho ngươi chút nào.

Để ta nói cho ngươi nghe, có lẽ ngươi...!ặc!!! 

Simon vẫn đang đợi để nói thêm thì cánh tay khỏe mạnh tóm lấy cổ họng hắn và nhấc hắn lên như một con gà.

Là Ryan, hắn kìm nén cơn tức giận, nhẹ nhàng nói: 

- Xin lỗi quý tiên sinh này ngay lập tức!

- Ry-Ryan tiên sinh?! 

Simon kinh ngạc, hắn thực sự không hiểu tại sao Kỵ sĩ Vương quốc lại muốn can thiệp vào chuyện này?

- Xin lỗi, ngay bây giờ!

- Ryan tiên sinh, ta…

- Xin lỗi ngay bây giờ! Nếu không ta sẽ bóp nát cổ ngươi!
 
- Vâng...!vâng!!! Xin lỗi!!!

Dịch: Mộc
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận