Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Ryan và Teresa đang đi dọc đường phố, sắc mặt của Ryan rất khó coi, như bị phủ một lớp bụi, hắn thản nhiên rút thanh trường kiếm nhặt được trên bến tàu ra và ném nó sang một bên, hành vi này khiến người dân địa phương cướp bóc, Ryan cũng chẳng quan tâm, hắn có vẻ do dự một lúc, nhưng lại rút thanh kiếm một tay của mình ra trước mặt Teresa và đặt nó lên lưng: 

- Thật ngu ngốc, thế mà ta lại thực sự nghĩ rằng sẽ không có trận chiến trong thị trấn.
  
Teresa đặc biệt chú ý đến thanh kiếm một tay của Ryan, bởi vì trong ký ức của nàng, thanh kiếm này đã ở bên Ryan ngay từ lần đầu tiên nàng gặp hắn, nhưng nàng chưa bao giờ thấy hắn rút kiếm ra, nó giống như một vật trang trí hơn là một vũ khí.
  
Vỏ của thanh kiếm này có hoa văn bằng vàng và bạc, dùng dấu sáp để bôi một đoạn kinh lên đó, Teresa không thể hiểu được viết trên đó là gì, nhưng nàng biết văn bản đó là gì.
  
Văn bản cực kỳ phức tạp này là ngôn ngữ của High Gothic, là ngôn ngữ thiêng liêng được sử dụng bởi các Kỵ Sĩ Caroling do Charlemagne lãnh đạo trong thời kỳ thành lập đế chế, nó khác với Low Gothic, ngôn ngữ phổ biến của lục địa, ngôn ngữ High Gothic này rất phức tạp, phải mất nhiều năm khổ luyện mới có thể thành thạo nó, chỉ những quý tộc vĩ đại của Vương quốc mới biết sử dụng ngôn ngữ này và nghiêm cấm truyền bá nó ra bên ngoài.

Việc có thể nói được tiếng High Gothic là biểu tượng của địa vị và danh dự.

Teresa nhớ rằng cha đỡ đầu của Ryan là đế quốc…Nàng buộc mình phải chuyển sự chú ý của mình trở lại thanh kiếm.
  
Thanh kiếm này dài hơn và lớn hơn thanh kiếm dài tiêu chuẩn thông thường, khoảng 1,3 mét, về mặt thông số kỹ thuật thì hẳn là một thanh kiếm khổng lồ dùng cho hai tay, nhưng xét về kiểu dáng thì nó có hình dáng giống như một thanh kiếm một tay.
  
Thân kiếm được giấu trong bao kiếm không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa chuôi kiếm và thân kiếm là một chiếc hộp vuông màu vàng kỳ lạ, khắc nhiều loại phù văn, không biết dùng để làm gì, chuôi kiếm màu đen thâm trầm nghiêm túc, cán kiếm là một quả bóng nặng có hình dạng giống như một chiếc đầu lâu bằng bạc.
  
- Thanh kiếm này của ngươi là một thanh kiếm do thợ thủ công đặc biệt chế tạo cho ngươi sao? Ta thấy ngươi chưa bao giờ sử dụng nó. 


Nữ Thuật sĩ thản nhiên hỏi, nàng kỳ thực có chút hứng thú.
  
- Có thể có, có thể không, ai biết được? Ta vẫn đang nghĩ về tên dong binh chết tiệt đó và phong tục chết tiệt của người Nord này.
  
Thấy người đàn ông không muốn nói chuyện, nữ Thuật sĩ biết hiện tại không phải lúc gây mâu thuẫn, vì vậy ôn tồn nói: 

- Sao ngươi lại quan tâm đến một tên dong binh nho nhỏ như vậy? Nếu ngươi thực sự không thích thì cứ giết hắn đi, sao lại phải suy nghĩ?
  
- Sau khi kết thúc chiến tranh hỗn độn lần thứ hai, nhóm cựu chiến binh đầu tiên đi theo bệ hạ Ludwig trong quân đội đã đồng ý, cứ mười năm một lần, bọn họ người sẽ đến quảng trường Griffin ở Brunswick để tụ tập và kể lại chuyện quá khứ. 

Ryan không trả lời câu hỏi của Teresa mà kể một câu chuyện: 

- Trong mười năm đầu, thập kỷ thứ hai và thập kỷ thứ ba, mặc dù mọi người đều đã lớn tuổi nhưng hầu hết mọi người đều có thể quay lại Quảng trường Griffin, nơi mọi người nói chuyện bất kể là chuyện gì, ban đêm không say không nghỉ, rất là vui vẻ.
  
 - Cứ như vậy, đến thập kỷ thứ tư, thập kỷ thứ năm, thập kỷ thứ sáu, nhân số bắt đầu giảm dần, có người dần dần rời bỏ bọn họ.
  
- Sau thập kỷ thứ chín, chỉ có một số ít người già có thể đến quảng trường.

Họ đều là những người mạnh đã đột phá ngưỡng cửa Truyền Kỳ.

Nhưng sau chín mươi năm, họ cũng bắt đầu già đi, và càng nhiều cựu chiến binh biến thành bụi trong lịch sử.
  
- Sau đó thập niên thứ mười, thập niên thứ mười một, thập niên thứ mười hai...
  
Teresa vẫn im lặng, nếu không thể đột phá cấp Thánh Vực, tuổi thọ của người đó sẽ luôn chấm dứt, đây là một chân lý vĩnh cửu.
  
- Vào thập kỷ thứ mười bốn, lại là một buổi sáng sớm vào ngày đã định.

Khi nam tước Manuel-Rudy ngồi trên xe lăn bị người hầu của mình đẩy đến Quảng trường Griffin, hắn đã không hề nhìn thấy một đồng chí nào.
  
- Lúc đầu hắn tưởng mình đến sớm nên ra hiệu cho người hầu không rời đi, kiên nhẫn chờ đợi.
  
- Cứ như thế, mặt trời buổi sáng mọc lên, mặt trời dần dần nhô lên bầu trời, cho đến khi chạm tới ba cực trên bầu trời, sau đó mặt trời mới chiếu sáng rực rỡ.
  
- Từ đầu đến cuối đều không có ai đến cả.
  

- Những giọt nước mắt thấm ướt bộ quân phục và những tấm huân chương trên ngực của nam tước Manuel, hắn biết rằng mình là người cuối cùng còn sống trong số những người đồng đội kia.
  
- Sẽ không có người tới nữa.
  
- Cứ như vậy, nam tước Manuel đã ngồi trên quảng trường rất lâu.

Khi ánh nắng chiều chiếu vào người, hắn mới dường như đã bỏ cuộc.
  
- Nhưng vào lúc này, tai nạn đã xảy ra.
  
- Vô số quân đế quốc đổ ra, tràn vào Quảng trường Griffin từ mọi hướng, ngọn giáo như rừng, kiếm như mưa, trung đoàn kích của đế quốc, trung đoàn kiếm tinh nhuệ của đế quốc, hỏa xạ thủ của đế quốc và các Kỵ Sĩ của đế quốc đều đổ về quảng trường từ mọi hướng.
  
- Sau đó là những cấm vệ trong Brunswick Clay Forge và các pháp sư Hoàng gia mạnh nhất, và sau đó là những cấm vệ Chiến đình chỉ tồn tại trong truyền thuyết và có trách nhiệm bảo vệ hoàng đế và các Tuyển Đế Hầu.

Hoàng đế đang đến, và các Tuyển Đế Hầu đang đến, và tất cả các quý tộc vĩ đại của đế quốc đều đã đến.
  
- Hoàng đế đế quốc, Franz-Friedrich, người vừa lên ngôi vào thời điểm đó không lâu, bước đến gần nam tước Manuel, đứng nghiêm và chào hắn bằng kiểu chào quân đội, theo sau là tất cả các Tuyển Đế Hầu, tới công tước, và sau đó tới các tướng lĩnh và bộ trưởng của triều đình, tất cả các quý tộc và binh lính của triều đình đã gửi lời chào quân đội tới Nam tước Manuel, và chính hoàng đế đã nói điều này.
  
- Đế quốc sẽ không bao giờ quên sự đóng góp của ngươi.

Chúng ta sẽ luôn ghi nhớ sự đóng góp của ngươi cho đế quốc.

Chính sự hi sinh của các người đã tạo nên vinh quang cho đế quốc ngày nay.

Tại đây, thay mặt cho tất cả người dân của đế quốc, ta bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc với lòng tri ân tôn trọng và chân thành nhất của mình gửi tới ngươi và các cựu chiến binh của đế quốc.
  

Ryan nói xong lời này, hốc mắt có chút đỏ lên, dừng lại một chút rồi nói: 

- Nhìn lại Nord xem? Họ lấy việc làm nhục các cựu chiến binh làm nguồn vui và đồng cảm với các cựu chiến binh như một biểu hiện của lòng tốt.
  
- Ừ, quả thực, Nord là nơi áp dụng luật lệ mạnh được yếu thua, địa vị của những người cựu binh lính này rất thấp, cùng lắm họ chỉ có thể nhận lương hưu và về nhà nghỉ hưu.

Không giống như đế quốc, những người lính đã nghỉ hưu sẽ gia nhập quân đội với tư cách là người hướng dẫn và chịu trách nhiệm về an ninh công cộng. 

Teresa thản nhiên nói.

Có thể thấy rằng nữ Thuật Sĩ không mấy quan tâm đến chủ đề này.

Mặc dù câu chuyện trước đó đã xúc động đến nàng, nhưng con đường của nàng là theo đuổi con đường pháp thuật phức tạp, thay vì quan tâm đến sự sống chết của những thường dân này.
  

- Ầy, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, lát nữa lãnh chúa Villard sẽ tổ chức yến tiệc, ngươi có muốn đi không? 

Dịch: Mộc
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận