Chiến Chùy Thần Tọa Bản Dịch


Thế nhưng là người đều sẽ mệt mỏi, ví dụ như cho một trăm con lợn không kháng cự được đặt ở đó để tên Kỵ Sĩ này giết, có lẽ hắn sẽ kiệt sức sau khi giết chết chúng.

 Ryan cũng phải cố gắng hết sức để tránh tình trạng này xảy ra, hắn không phải là bất khả chiến bại, cũng không phải miễn nhiễm với sự mệt mỏi, hắn cũng là con người.

Trong nháy mắt, địa điểm tổ chức tiệc đã đến.

 Tiệc tối được tổ chức tại nhà của lãnh chúa ở Villard, vào ban đêm, trời hoàn toàn tối, cửa nhà của lãnh chúa hai tầng mở rộng, những ngọn đuốc bên đường chiếu sáng con đường đầy tuyết.

Ngoài cửa, một con dê nướng nguyên con được treo trên đống lửa trước cửa, mỡ vàng từng giọt nhỏ vào lửa, tia lửa bay khắp nơi.

 Nó có mùi khá thơm ~ Ryan nhìn thấy một vệ binh nuốt từng ngụm nước bọt khi nhìn miếng thịt dê bụ bẫm, hắn rất vui vẻ.

Nụ cười của hắn lập tức thu hút sự chú ý của vệ binh: 

- Chào buổi tối! Ngài Ryan! Mời vào! Lãnh chúa đã đợi ngài ở bên trong rồi!

 - Chào buổi tối ~ Ryan đưa dây cương Pinecone (tên con ngựa của hắn) cho tên vệ binh và nghênh ngang bước vào trong.

 Oliver và những người khác cũng muốn đi theo hắn vào, nhưng ngay lập tức bị cây kích lạnh chặn lại: 

- Vị tiên sinh này, xin cho ta xem thư mời của ngài!

Trên khuôn mặt mũm mĩm của Oliver hiện lên vẻ tức giận, sau đó hắn lập tức lộ ra nụ cười thương nghiệp hóa tiêu chuẩn, hắn lấy ra một tờ giấy có đóng dấu của lãnh chúa từ trong áo khoác lông gấu trắng rồi đưa cho lính canh: 

- Được rồi, thưa ngài.
 Lời mời này rất có giá trị và đã khiến Oliver mất đi một số công việc.


 Người lính canh quét đi sự tôn trọng trước đó của hắn, vẻ mặt trở nên ngạo mạn và vô lễ, sau khi hắn xác nhận con dấu là chính xác, hắn đưa lại thư mời cho tay Oliver: 

- Giữ sạch tay chân, cấm trục lợi, đừng gây rắc rối bên trong, nếu không đừng trách ta nâng ly uống máu tươi của ngươi!

- Tốt, các ngươi vào đi!

 Esters vô thức siết chặt nắm đấm của mình, nhưng Matz thấy thế vỗ nhẹ vào vai hắn và lắc đầu.

 Ryan không biết phía sau xảy ra chuyện gì, đi vào dinh thự liền phát hiện bên trong đã chật ních người, trên bàn gỗ lớn bày đầy đồ ăn, từ bánh mì cùng món hầm đơn giản, đến gà nướng cùng một ít hoa quả hiếm thấy.

Người hầu liên tục bưng ra các loại đồ ăn bằng dao kéo bằng sắt, khách ngồi trên những chiếc ghế gỗ dài uống rượu lúa mạch trong những chiếc cốc bằng đất nung, họ rất vui vẻ.

- Vì khởi đầu thắng lợi cạn ly.

- Chúc mừng sự thịnh vượng của Calvin Haven.

- Chúc mừng Lãnh chúa Villard vĩ đại!

 - Chúc...!chúc không thành vấn đề, tóm lại, hôm nay chúng ta hãy hưởng thụ sung sướng.

 Người ở đây phần lớn đều là bình sĩ tham gia trận chiến hôm nay ở bến tàu, nhiều người thậm chí còn quấn băng, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản họ uống rượu, cũng có một số người được mời, chẳng hạn như...!Một người phụ nữ đang đứng ở cửa.

- Teresa?

 - Ryan! Ngươi đã đến? 

Nữ Thuật Sĩ dường như có bản năng phản cảm với cảnh tượng như vậy nên chỉ chống cây trượng đứng ở cửa và không cử động.

Tuy nhiên, Ryan chỉ nhìn vào chiếc váy của Teresa, trong lòng không ngăn nổi một cảm giác ngạc nhiên.

 Teresa là một vẻ đẹp tiêu chuẩn về mọi mặt, đặc biệt là trang phục của nàng ngày nay - một chiếc váy lụa cổ điển có chạm khắc hoa một đầu chim hoàng yến trên người, và một chiếc áo khoác cáo màu trắng như tuyết khoác trên vai nàng, một đôi giày mũi nhọn màu trắng, kèm theo đôi giày cao gót khảm ngọc bích lấp lánh trong ngôi nhà 

 Bắp chân của nữ nhân được bọc trong một đôi tất siêu mỏng màu đen, làn da mịn màng như ngọc của nàng càng đẹp hơn qua một lớp tất mờ ảo.

Ryan nhìn chằm chằm vào đôi tất của người nàng lần thứ hai.

 Gia đình nữ Thuật Sĩ thực sự rất giàu có.

 Tất lụa là một phát minh của luyện kim thuật sư.

Sản phẩm luyện kim ở phụ nữ này là một sản phẩm xa xỉ.

Hóa ra tất chỉ có thể được làm bằng cách sử dụng những con Thiên Giác Thú bên hồ ở Brittany.

Hoặc loại tơ nhện tốt nhất từ thế giới ngầm có thể được tổng hợp bằng phương pháp giả kim, Tất lụa, một sản phẩm xa xỉ không chỉ có thể chỉnh sửa hình dáng, bảo vệ làn da mà còn che đi một số khuyết điểm, đã trở thành món đồ cao cấp được phụ nữ quý tộc theo đuổi và điên cuồng yêu thích.


Chỉ là đến mấy năm gần đây, đế quốc mới có chút đột phá trong lĩnh vực này, không biết tại sao, nhưng Học viện Kỹ thuật Hoàng gia cũng có thể sản xuất ra một lượng tất lụa nhỏ, tuy nhiên Hoàng đế Franz - Friedrich đã ra lệnh cấm sử dụng công nghệ này.

Hàng năm đều bị cấm vận ra chợ, số lượng tất lụa luôn rất ít, chẳng hạn như Ryan nhớ rằng dưỡng mẫu của hắn đã phải bỏ ra mười hai đồng vàng Dinar mới có được một đôi, chúng quý giá vô cùng và họ chỉ mặc chúng khi tham gia các sự kiện lớn.

 Ánh mắt của Ryan tự nhiên thu hút sự chú ý của nữ Thuật Sĩ, sau khi nàng nhận ra ánh mắt của người nam nhân đang nhìn vào bắp chân và bàn chân của mình, Teresa nhướng đôi lông mày mảnh khảnh lên:

- Ngươi không biết nhìn chằm chằm vào một nữ nhân như thế này là không lịch sự sao? Ngài Ryan, Bạch Lang kỵ sĩ.

 - Không, ta đang thắc mắc tại sao ngươi lại đứng ở cửa.

Tại sao ngươi không vào trong tìm chỗ ngồi? 

Ryan tò mò hỏi.

 Không biết vì sao mà nữ Thuật Sĩ lại thầm bất mãn khi thấy nam nhân này không nói gì nhiều về trang phục của mình, sự bất mãn này nhanh chóng được diễn đạt thành lời: 

- Xem lâu như vậy, ngươi không định nói gì sao? 

 - Ách, kẻ không cho ta nhìn chằm chằm là ngươi, mà muốn ta nhìn chằm chằm cũng là ngươi.

Teresa thân mến, ngươi đang làm khó ta.

 Ryan bất đắc dĩ nói, hắn hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.

Chắc chắn là như vậy, rồi nghiêm túc nói: 

- Ta không tìm được từ nào để diễn tả vẻ đẹp của ngươi.

Ta chỉ có thể nói rằng hôm nay ngươi đặc biệt mê người.

Tiểu thư Teresa-Trovick, ngươi có hân hạnh dẫn để ta dẫn ngươi vào bữa tiệc này không?

 - Ai ~ nếu những nam nhân đó có thể nói chuyện như ngươi thì việc giao lưu giữa chúng ta ở Gloria và họ có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.


Nữ Thuật Sĩ cuối cùng cũng hài lòng.

 - Cắt~ Nếu như nghị hội Gloria các ngươi có thể dừng cách hòa hợp lộn xộn này thì việc liên lạc giữa chúng ta và ngươi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ryan phàn nàn không thương tiếc.

 - Ta biết, ta biết, ta đã sửa lại rồi...!Có chỗ nào yên tĩnh không? Mùi trong nhà hơi nồng nặc, âm thanh hơi lớn.

 Teresa đi theo người đàn ông về phía đại sảnh: 

- Ta không muốn tụ tập đông đúc một chỗ với bọn hắn và ngươi đến muộn hơn ta nghĩ một chút.

 - Đúng, chúng ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Đi theo ta.

Ryan dẫn Teresa đi vào trong.

Căn phòng dài rất sâu, các dãy bàn ghế chật kín binh lính và quan lại.

Trận chiến đẫm máu trên bến tàu vào hôm nay, mọi người đều chú ý và muốn làm quen với nhân tài đang lên nổi tiếng này, mọi người đều nâng ly về phía hắn, Ryan giơ tay trái lên mỉm cười tỏ ý đã nghe thấy.

Dịch: Mthu
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận