Một người đàn ông trung niên đang ngồi tại chỗ thưởng thức bữa trưa nhìn thấy Ryan từ trên lầu đi xuống.
Hắn thấy huy hiệu Kỵ Sĩ trên ngực Ryan bèn chủ động bắt chuyện.
- Chào buổi chiều.
Ryan nhận ra, đây không phải là vị thương nhân đế quốc đã chè chén say sưa với người dân địa phương trong quán trọ vào tối hôm qua à?
- Tên ta là Oliver.
Ta đến từ đế quốc.
Có thể hân hạnh được biết tên của ngài không? Kỵ Sĩ tiên sinh?
Thương nhân chủ động đưa tay ra làm quen nhưng lại Ryan cau mày nhẹ, khó có thể nhìn ra.
Hắn đã từng tiếp xúc giao dịch với rất nhiều thương nhân rồi, vô thương bất gian – không gian trá không thể là thương nhân.
Thương nhân làm việc luôn có tính mục đích rất cao, cho nên khi một thương nhân chủ động làm quen lấy lòng chắc chắn họ đang cần giúp đỡ gì đó.
Thương nhân này nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hắn ta có mái tóc dài, đeo kính tròn một mắt, cách ăn mặc khá sang trọng, trên tay còn có rất nhiều nhẫn vàng và nhẫn đá quý.
Nhưng Ryan nhìn sơ qua cũng có thể biết chúng không phải là những mặt hàng cao cấp.
Tuy nhiên, chiếc nhẫn bạc trên ngón tay lại hơi khác, Ryan có thể cảm nhận được sự dao động ma pháp trong đó.
Nếu hắn đoán không sai thì có lẽ đó là một vật phẩm ma pháp.
Thú vị nha!
Vừa hay hắn đang định ăn no nê một bữa rồi mới xuất pháp, cho nên Ryan cũng có chút thời gian trò chuyện với vị thương nhân đế quốc này.
Từ trong miệng hắn ta biết được, vị thương nhân này vốn đi cùng đoàn lữ hành.
Bởi vì lãnh chúa của trấn Ulan nợ tiền chưa trả cho nên bọn họ mới đặc biệt đến đây để thu tiền.
Ryan thấy trang bị của người hộ vệ sau lưng thương nhân cũng rất tốt.
Áo giáp tiêu chuẩn đồng nhất và trường kiếm tiêu chuẩn.
Có hai người trong số họ còn gắn nỏ sau lưng.
Sự giàu có của thương nhân có thể được nhìn thấy thông qua trang phục và hộ vệ của hắn ta.
Những con đường lữ hành trên thế giới này rất nguy hiểm, đủ loại quái vật và kẻ cướp đang lang thang trong vùng hoang dã.
Tuy nhiên, nếu đó là vấn đề của con người, hầu hết các quý tộc và thương nhân sẽ bị nhốt rồi chờ tiền chuộc chứ không phải bị giết chết.
- Kỵ Sĩ tiên sinh, ta có thể hân hạnh được biết tên của ngươi không?
- Tên ta là Ryan.
- Tóc đen mắt xanh, chưa đến hai mươi lăm tuổi.
Hôm qua lúc ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi chính là anh hùng vương quốc Nord Vương mà mọi người thường nói.
Oliver tỏ vẻ ‘ta biết bí mật nhỏ của ngươi’ mà cười trộm, trên mặt hắn mang theo vẻ lấy lòng, nịnh nọt.
- Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc phải che giấu thân phận của mình cả.
Ryan múc một thìa canh thịt lên rồi chế nhạo nói.
- Ryan tiên sinh trông không giống người Nord.
Người đế quốc chúng ta có huyết thống của người Aachen, chính là người có mái tóc đen và đôi mắt xanh giống như Ryan tiên sinh ấy.
Đó là những người có huyết thống được hoan nghênh nhất ở đế quốc chúng ta.
Ngoài ra, những người Brunswickers như ta và người Al Doff có mái tóc xù cũng rất được chào đón.
Thương nhân dường như không có ý đi thẳng vào chủ đề mà lại bắt đầu trò chuyện về huyết thống.
- Có lẽ người Brittany tóc vàng mắt xanh cũng được đối xử tốt ở đế quốc nhỉ.
Còn những người tóc đỏ, da vàng hay da đen lại không được chào đón lắm phải không?
Ryan cười khẽ rồi nhìn thương nhân.
Hắn thấy thương nhân không định vào thẳng chủ đề thì chỉ ăn càng lúc càng nhanh mà thôi.
Đại đế Charlemagne là người có huyết thống Aachen, tóc đen mắt xanh.
Mà mười hai Kỵ Sĩ Carolingian đầu tiên theo hắn cũng có huyết thống Brunswick và Al Doff.
Đó là ba huyết thống được honah nghênh nhất trong đế quốc này.
Đương nhiên, Ryan không vội, nhưng Oliver lại trở nên lo lắng.
- Ryan tiên sinh, hình như vùng dã ngoại ở trấn Ulan không được an toàn cho lắm.
Nghe nói những người của Chính Nghĩa Giáo hội đang săn lùng một thế lực tà ác nào đó, vì vậy...
Thương nhân rõ ràng muốn cầu xin điều gì đó.
Sau khi hắn nói tình hình một lèo khéo léo bày tỏ liệu chúng ta có thể đi cùng nhau được không? Hắn sẽ trả tiền cho toàn bộ chuyến đi.
- Xin lỗi, ta có hẹn với một người rồi.
Ryan lắc đầu, trông rất tiếc nuối.
- Có hẹn trước rồi à?
Thương nhân có vẻ thất vọng.
- Đúng vậy, ta không thể để người khác đợi lâu hơn nữa.
Ryan mặc hết trang bị, cầm lấy chiến chùy rồi rời khỏi quán trọ cho dù trời đang rơi đầy tuyết.
- Cầu xin Nữ Thần May Mắn phù hộ cho con đường phía trước của ngươi, Kỵ Sĩ đại nhân.
Người chủ quán trọ nhìn bối cảnh của Ryan rồi thầm thì thầm.
- Không còn cách nào khác, Fake, Mather, chúng ta lên đường thôi.
Thương nhân Oliver thở dài.
Hắn đã dừng chân tại trấn này quá lâu rồi, đành phải xuất phát thôi.
- Đi nào!
Trời tờ mờ sáng, một bóng đen đang chạy xuyên qua rừng rậm.
Tốc độ của hắn rất nhanh nhưng lại rất ít gây ra tiếng động.
Người này đội một chiếc mũ vòm cao, áo choàng đuôi tôm dài, cùng chiếc quần tây lỗi thời và đôi ủng da màu đen.
Khuôn mặt của hắn ta được giấu dưới chiếc khăn quàng cổ và áo choàng, gần như không thể nhìn thấy.
Chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đã trở nên đục ngầu và đỏ như máu của hắn, và cả những đường gân xám xanh dày đặc như những con giun bám trên bề mặt da của hắn.
- Hắc hắc hắc~ Ngươi muốn bắt ta chỉ dựa vào chút sức mạnh này thôi à?
Bóng đen kia lấy đồng hồ quả quýt ra rồi cười khinh thường.
Khi lực lượng Tà Thần ngày càng ập đến thì trên cơ thể hắn càng xuất hiện nhiều vết thối rữa và mụn mủ.
Đến mức hắn còn có thể cảm nhận được những con giòi đang bò qua bò lại trên vết thương của mình.
Nhưng những chuyện này không hề quan trọng, hắn có thể cảm nhận được loại lực lượng cường đại không ngừng tiến vào trong cơ thể mình mỗi phút, mỗi giây.
Hắn cảm thấy mình đã càng ngày càng trở nên mạnh mẽ!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy lời thề diệt trừ Hỗn Độn trước đây của mình thật nực cười.
Hơn mười năm qua, hắn đã nỗ lực diệt trừ tà ác.
Giết hết giáo đồ tà giáo này đến giáo đồ tà giáo khác chỉ vì thứ gọi là lời thề công lý, thứ gọi là sự bảo vệ loài người.
Bảo vệ loài người à...!Ha ha, hắn còn chẳng thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.
- Á...!Á á á!
Cảm giác bỏng rát mãnh liệt trong cơ thể khiến Belt hét lên.
Nếu hắn đã chọn sa đọa thì cơ thể của hắn sẽ bị Hỗn Độn ăn mòn và bị biến đổi hoàn toàn.
Quá trình này cực kỳ đau đớn, ngay cả Liệp Ma Đại Sư có khả năng chịu đựng cao cũng gần như phát điên trước loại đau đớn thống khổ như thế này.
- Bây giờ vẫn chưa được!
Một ngụm máu đen phun ra từ trong miệng Belt.
Hắn còn chưa kịp lau đi thì đã liều lĩnh chạy về phía sâu trong rừng rậm.
Bây giờ là thời điểm biến dị mấu chốt.
- Chậc, vẫn còn, phải kiên nhẫn.
Bóng đen biến mất vào sâu trong rừng rậm.
Trên mặt đất có rất nhiều vết máu đỏ tươi, đây là vệt máu của một lão Liệp Ma Nhân khác đã truy đuổi hắn để lại.
Trước đây hai người đã kề vai sát cánh chiến đấu để xua đuổi tà ác, bây giờ mỗi người lại đi một ngả.
Ban đầu cả hai người đều có thực lực chệnh lệch không nhiều, Belt biết rất rõ kỹ năng chiến đấu và thói quen của Grant.
Sau khi thực lực của hắn tăng lên rất nhiều do sa đọa, đương nhiên lão Liệp Ma Nhân không còn là đối thủ của hắn nữa cho nên hắn ta đã bị giết một cách tàn nhẫn.
Nhưng mà Belt đang trong quá trình biến đổi, hắn không có thời gian để đuổi theo người bạn đang bị trọng thương kia.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca