Chiến Đấu Cho Ước Mơ


Trong tay Trương Sơn bây giờ đang cầm một thanh kiếm màu xanh nhạt,nó tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo.

Hắc kim hùng nhìn móng vuốt của mình bị cắt đứt liền hoảng sợ,nó lùi lại không dám tấn công ngay,tên nhân loại này yếu hơn nó,nhưng vũ khí của y khiến nó cảm giác được một tia nguy hiểm.

Trương Sơn thấy dáng vẻ của con yêu thú và những người khác như vậy khẽ mỉm cười hài lòng,lão quát to:
-Còn ngẩn người ra đó làm gì,hai người các ngươi mau đi lấy thảo dược đi.

-A,vâng,Trương lão.

Hai tu sĩ khai điền cảnh đang sửng người chợt tỉnh ngộ trong phút chốc tức tốc chạy qua,Trương Sơn đứng che đằng trước bọn họ khiến hắc kim hùng kiêng kỵ chưa dám xông lên.

Vũ Mục thấy tình thế hai bên đã đảo chiều liền thở ra một hơi,lão nhìn Trương Sơn với ánh mắt kiêng dè và ghen tỵ:
-Trương huynh giấu bài thật là sâu,thanh huyền kiếm này hẳn là lấy được trong động mộ đi.

Vũ khí huyền cấp đã vượt ra khỏi phạm trù phàm khí rồi,trên tay Trương Sơn chắc chắn là một thanh kiếm tứ cấp trở lên,nếu không nó không thể dễ dàng cắt đứt móng vuốt của yêu thú tứ giai được.

Trương Sơn cười nhẹ thần sắc có phần kiêu ngạo,lão nhìn thanh bảo kiếm trên tay với vẻ mặt âu yếm đáp:
-Đúng vậy,ta vất vả lắm mới lấy được nó từ trong động mộ này,nó là một thanh kiếm tứ cấp tên là Thu Thủy.

Vũ Mục và Tần Quỳnh dù là biết trước nhưng nghe xong vẫn đỏ mắt,suýt chút nữa không kìm được mà động thủ,ánh mắt xen giữa hâm mộ và ghen tỵ.

Vũ khí tứ cấp vô cùng quý giá và mạnh mẽ,đừng nói là yêu thú tứ giai,ngay cả yêu thú ngũ giai nó cũng có thể chém được,lớp bọc chân khí của tu sĩ trúc cơ đối với nó cũng chẳng khác gì một tờ giấy mỏng,nói cách khác chỉ cần có thanh huyền kiếm này trong tay,Vũ Mục cũng không dám có mưu đồ gì với Trương Sơn.

-Thanh kiếm đáng sợ thật.

Lý Kỳ Phong đang quan sát từ xa không kìm được kinh hãi thốt lên,Vô Mệnh gật đầu khẽ liếm khóe môi đáp:
-Cũng không tồi,ít nhất cũng phải bán được hơn một ngàn trung phẩm linh thạch.

-Một,một ngàn linh thạch trung phẩm.

Lý Kỳ Phong thiếu chút nữa thì hét toáng lên,hô hấp của hắn như nghẹn lại,gương mặt đỏ bừng bừng,một ngàn linh thạch trung phẩm lại còn không tồi,bằng với một vạn linh thạch hạ phẩm đấy đại ca,số linh thạch có thể so sánh với một bảo tàng đấy.

Hắn đỏ mắt,thân hình run rẩy nói:
-Thế nào bây giờ,hai tên kia vào trong lấy thảo dược rồi,đợi sau khi bọn chúng đưa cho lão già trúc cơ thì e là khó cướp.

Tuyệt Vô Mệnh cười nhẹ,ánh mắt sáng rực nói:
-Yên tâm,trốn không thoát,thanh huyền kiếm này của ta chắc rồi.

-Ngươi ở đây canh chừng,nhớ kỹ đừng động vào trận pháp,ta đi chuẩn bị một chút.

Thiếu niên buột miệng nói rồi lén lút đi ra ngoài,Lý Kỳ Phong hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi mà tiếp tục theo dõi.

Hắc kim hùng lúc này đã khôi phục lại hung tính,đám nhân loại nhỏ bé này khinh thị nó quá mức khiến nó thực sự giận dữ,nó đứng thẳng lên,ánh mắt đỏ ngầu hung tợn gầm lên:
-Hống!!hống.

Chân khí hùng hậu từ hắc kim hùng tỏa ra chấn nhiếp toàn trường.

-Không tốt,yêu thú cuồng bạo,mọi người cẩn thận.

Vũ Mục hoảng hốt thét lên.

-Vút.

.

vù.

Hắc kim hùng tuy rằng to lớn nhưng lại rất nhanh nhẹn,nó lao tới Tần Quỳnh với tốc độ rất nhanh,vung ra một trảo mạnh mẽ.

-Cẩn thận.

Trong khoảng khắc Tần Quỳnh không kịp phản ứng,lão giả Vũ Mục đứng bên cạnh cắn răng lao nhanh tới vung kiếm vừa khéo đỡ lấy một trảo này.

-Rắc.

.

rắc.

.

uỳnh,rầm.

Thanh kiếm của lão chỉ là vũ khí nhị cấp,không chịu nổi sức công phá của trảo ấn nhanh chóng bị vỡ vụn,thân hình Vũ Mục cũng vì thế mà bị hất bay đâm thẳng vào vách đá trong động rồi rơi thẳng xuống đất.

Trương Sơn lúc này mới kịp chạy đến vung huyền kiếm đuổi hắc kim hùng lùi ra.

-Vũ huynh.

.

Tần Quỳnh hô một tiếng vô cùng hoảng sợ chạy đến.

Vũ Mục bò lổm cổm đứng dậy,lão phun ra một ngụm máu tươi,thân hình đỏ thẫm máu tàn tạ đến mức đáng thương.

Cú tát của hắc kim hùng gần như lấy một nửa mạng của lão,nếu không phải lão dốc toàn bộ chân khí hộ thân,vũ khí lại giảm đi một phần kình lực thì giờ này thân thể sớm đã nguội lạnh,yêu thú cùng cấp quả nhiên là mạnh hơn nhân loại rất nhiều.

Tần Quỳnh nhét một viên đan dược vào miệng Vũ Mục,lão lo lắng và cảm kích nói:
-Vũ huynh,ngươi không sao chứ??
Nếu vừa rồi Vũ Mục không đỡ đòn này thì y thực sự đã mất mạng,ân tình này đúng là nặng như sơn,ánh mắt lão giả rơm rớm vô cùng cảm động.

Vũ Mục ho khan vài tiếng,sau khi nuốt xuống viên đan dược,thần sắc của y đã khá lên một chút,lão thều thào nói:
-Tần huynh,ta không sao,huynh đệ chúng ta đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm,ta cứu ngươi là chuyện đương nhiên,đừng quá để bụng.

Tần Quỳnh rất xấu hổ,lão nắm chặt tay lại,cố gắng gượng cười.

-Tần huynh,Vũ huynh,chúng ta rút lui thôi,ta không thể câu giờ được thêm nữa.

Trương Sơn hô lên một tiếng,hơi thở vô cùng gấp gáp,lão có thể khốn trụ được đến lúc này hoàn toàn là nhờ vào thanh huyền kiếm,nếu không phải nó khiến hắc kim hùng kiêng kỵ thì giờ này lão đã sớm chết.

Tốc độ và sức mạnh của con yêu thú ở một đẳng cấp khác hẳn,Trương Sơn chỉ nhờ vào thanh huyền kiếm trên tay dây dưa với nó,vậy mà vài lần còn suýt bị nó đánh trúng,mồ hôi lão tuôn ra ướt đẫm áo,vẻ mặt kinh sợ.

Đúng lúc này hai tên tu sĩ khai điền cảnh từ trong chạy ra hớt hải kêu lớn:
-Vũ trưởng lão,đại sự không ổn,chúng ta tìm không thấy thanh ngân lam thảo.

-Cái gì??
Vũ Mặc và Tần Quỳnh thét lên,bộ dạng thất thố,ngay cả Trương Sơn cũng kinh ngạc đến ngẩn người,Tần Quỳnh giận dữ đỏ mắt nói:
-Vậy là thế nào,cây thảo dược bị ai hái đi mất rồi??
Một tu sĩ sợ hãi và loảng loạn lắp bắp đáp:
-Bên trong này mọi thứ hoàn toàn trống trải,chỉ có một cái bàn bằng đá,không thể nào là môi trường để trồng linh thảo được.

Tất cả mọi người đều nhìn Trương Sơn với ánh mắt hồ nghi,dò xét.

Trương Sơn lúc này cũng không hiểu tại sao có chuyện này,lão đang định mở miệng giải thích thì Vũ Mục lên tiếng:
-Trước tiên hãy ra ngoài đã rồi tính.

Vũ Mục gia hiệu cho Tần Quỳnh,lão liếc nhìn Trương Sơn thêm một lần,lúc này hiển nhiên là nghi ngờ y đang giở trò.

Nhưng hiện tại cũng không suy nghĩ được thêm nữa,lão cõng Vũ Mục lên lưng nhanh chóng tẩu thoát,Trương Sơn cũng dùng huyền kiếm đe dọa hắc kim hùng rồi chạy theo.

-Vũ lão,Tần lão,đợi chúng ta.

Hai tu sĩ khai điền cảnh lúc này hồn vía đã lên mây,bọn họ hét toáng lên đứng như chôn chân tại chỗ với ánh mắt tuyệt vọng,lúc này bọn họ mới nhận ra mình đã bị lừa,làm con tốt thí mạng.

Hắc kim hùng nhìn đám nhân loại kia chạy trốn vô cùng tức giận nhưng cũng không đuổi theo,nó quay người lại ánh mắt hung hãn nhìn hai tu sĩ trẻ,đối với nó hai người này như hai con chuột nhắt đang run rẩy.

Đang trong cơn nóng giận nó nhảy vồ vào hai tu sĩ vung ra những cú tát liên hoàn.

Một cảnh tượng đẫm máu hiện lên trong ánh mắt của Lý Kỳ Phong,hai tu sĩ kia mỗi người chỉ nhận được một cú vả từ con yêu thú,thân người lập tức bị xé toạc như mảnh giấy vụn,máu me be bét,cảnh tượng vô cùng tàn khốc.

Lý Kỳ Phong co người lại một chỗ,cả người không ngừng run rẩy,lông tơ dựng đứng hết cả lên,hô hấp nhộn nhạo không ngừng.

Hắc kim hùng sau khi đánh chết hai tu sĩ nhân loại,nó bắt đầu tiến đến cạnh cái xác ăn thịt,ngay cả xương cũng bị nó nhai nát rồi nuốt gọn,khung cảnh thảm khốc buồn nôn đến cực điểm.

Lý Kỳ Phong lúc này không nhìn được thêm nữa,hắn nôn ra liên tục,sắc mặt tái nhợt,cuống họng khô rát rất khó chịu.

Tuyệt Vô Mệnh nói đã bày ra một ảo trận ở chỗ hắn,theo đó hắn chỉ thấy gã ném ra vài cục đá vớ vẩn,thế nhưng sau đó quả nhiên không có ai phát hiện ra hắn ở đây,ngay cả đám người Vũ Mục chạy trốn cũng dường như không nhìn thấy hắn đang ngồi.

Lý Kỳ Phong ngẩn người ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng đặt niềm tin vào trận pháp này,hắn nắm chặt tay lại quyết định làm liều một phen.

Hắn nhảy ra khỏi trận pháp,chân đạp bộ pháp chạy đến cửa động,cả người vẫn còn run rẩy,gân xanh nổi lên hét lớn:
-Con súc sinh kia,mày tới đây??
Hắc kim hùng giật mình quay đầu lại,nó trông thấy một nhân loại yếu đuối chẳng biết ở đâu đến gào thét,chẳng những thế tên kia còn ném đá về phía nó nữa chứ.

-Grào.

Hắc kim hùng rống giận,ánh mắt nó đỏ dần hung hăng lao đến.

Lý Kỳ Phong đã chuẩn bị tâm lý từ trước,hai chân hắn đạp bộ pháp chạy bạt mạng,đến chỗ có trận pháp bày ra,hắn liền nhảy vào đúng vị trí cũ,khí tức thu hết lại ngồi im thin thít.

Hắc kim hùng chạy đến nơi liền sửng sốt,nó không thấy bóng dáng của tên nhân loại kia đâu,ánh mắt nó đầy nghi ngờ vì không hiểu sao hắn có thể chạy nhanh như thế,nó đánh hơi vài lần rồi bỏ đi.

Lý Kỳ Phong thông qua thần thức thấy nó đã đi về chỗ cũ lại chạy đến ném đá hét to:
-Súc sinh,tao ở đây!!!
Hắn nhảy nhót lên trêu chọc con yêu thú,thấy nó quay người lại thì hắn lại nhanh chân bỏ chạy về chỗ cũ.

Hắc kim hùng bị chọc tức đến phát cuồng,nó tức tốc đuổi theo nhưng vẫn bị mất dấu,con yêu thú giận dữ gào thét trong điên cuồng xong cuối cùng lại lủi thủi đi về.

Lý Kỳ Phong cười lên vô cùng đắc trí,hắn có cảm giác hưng phấn lại xen một chút sợ hãi,trò này thú vị không khác gì chọc chó cả.

Thấy con yêu thú vẫn kiên trì không đuổi theo xa,hắn lại tiếp tục mon men đến chửi ầm lên,lè lưỡi,vẫy tay,.

.

làm đủ động tác khiêu khích hắc kim hùng.

Con yêu thú lần này giận dữ đến mức bùng nổ,nó cào mạnh xuống mặt đá rống lên đầy cuồng bạo,ánh mắt nó long sòng sọc đỏ gằn nhảy vồ tới.

-Hống.

.

hống.

.

gràooo…
Lý Kỳ Phong sợ tái mặt,hắn đạp mạnh thân pháp nhảy trốn vào trận pháp,thu lại hơi thở và khí tức,không dám động đậy mảnh may.

Hắc kim hùng đã đuổi tới nơi,nó đã đánh hơi chỗ này vài lần nhưng không tìm ra chút manh mối nào,lần này nó không nghĩ ngợi gì nó lao “vù vù” chạy đuổi theo,quả nhiên nó vẫn cho rằng tên nhân loại kia đã sớm chạy đi.

Lý Kỳ Phong nhìn theo con yêu thú đã chạy mất hút khóe miệng không kìm được mà nở nụ cười,toàn thân cũng được thả lỏng,vạt áo đã sớm ướt.

Hắn dùng thần thức tra xét một hồi,sau khi xác nhận con yêu thú đã đi xa thì hắn mới nhảy ra.

Hắn vẫn muốn xác nhận thêm một lần,quả thực đi được đến giờ phút này mà không nhìn qua thì hắn không cam tâm.

Lý Kỳ Phong xem lại bản đồ,vị trí thanh ngân lam thảo quả thật đúng như Trương Sơn đã chỉ,hắn đạp thân pháp lướt qua hai cái xác đi vào lối nhỏ bên trong động phủ.

Đi qua lối nhỏ này hắn đến một khoảng không gian khác,nơi đây cũng khá rộng lớn,chỉ là bên trong chỉ có một cái bàn đá,không hề có thứ gì khác,giống hệt như lời gã tu sĩ kia nói.

Lý Kỳ Phong thở dài một hơi đầy thất vọng,thân là luyện dược sư hắn biết thanh ngân lam thảo muốn sinh trưởng được thì phải có điều kiện gì,nơi sinh trưởng nhất định phải có một nguồn nước ngầm chảy qua,đất và đá ngập tràn linh khí thì mới có thể nuôi dưỡng loại thảo dược này.

Thế nhưng ở đây thứ gì cũng không có,tất nhiên là do bản đồ bị sai,hoặc là lão cường giả kia nói dối.

-Không,hẳn là không phải đi.

Lý Kỳ Phong lắc đầu phủ nhận ngay suy nghĩ này,bản đồ nhất định là chính xác,việc Trương Sơn lấy được thanh huyền kiếm đã xác thực chuyện đó,trong bí tàng bao gồm:vũ khí,võ kỹ,công pháp,thảo dược,.

.

tất cả đều để ở một nơi khác nhau,nhưng chúng vẫn liên kết đường đi với nhau để tạo thành một mê cung khép kín.

Chỉ cần đi sai một lối rẽ sẽ dẫn đến một chỗ khác hẳn,bọn họ từ đầu đến giờ vì muốn lấy thanh ngân lam thảo đầu tiên nên đã đi thẳng một mạch đến nơi này.

Lý Kỳ Phong từ khi bắt đầu đi đã nhìn kỹ,căn bản là bọn họ đã đi đúng,vậy tại sao lại không có??cũng không phủ nhận khả năng vị cường giả kia cố tình trêu chọc bọn họ,nhưng chuyện này gần như là không thể,bởi vì thanh ngân lam thảo cũng không đến mức quá quý giá,nếu y đã để lại kho tàng này thì không có lý do để trêu đùa,vậy thì là tại sao??
Lý Kỳ Phong vò đầu ngẫm nghĩ,thần thức không ngừng đảo đi đảo lại,cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một điểm bất thường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui