Trở về căn cứ trả nhiệm vụ đã hoàn thành xong.
Trần Minh nhận được một tấm thẻ điện tử, trong tấm thẻ chứa một nghìn điểm tích phân.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, có nhiều chuyện cầu hoàn toàn không biết, cũng không biết phải hỏi ai.
Thế Hoàng là sĩ quan quân đội, anh ta cũng thường ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc hẳn sẽ biết được nhiều hơn cậu.
Vì vậy Trần Minh liền dò hỏi.- Thế Hoàng, anh có thể kể tôi nghe mọi chuyện được không? Tôi vừa mới tỉnh lại ba ngày nay, có nhiều việc tôi không biết phải hỏi ai.- Cậu muốn biết điều gì cứ hỏi, nếu tôi biết tôi nhất định sẽ giả đáp cho cậu.
-Thế Hoàng nghe vậy liền gật đầu đồng ý.- Ngoài căn cứ quân sự chổ này ra, đất nước chúng ta có bao nhiêu căn cứ quân sự? Mọi người có liên lạc được với nhau không? Trên thế giới này có bao nhiêu quốc gia còn tồn tại? Các quốc gia có liên minh hay hỗ trợ nhau gì không? Thực nhân tộc, biến dị động vật từ đâu xuất hiện? - Sau khi nhận được xác nhận của Thế Hoàng, Trần Minh liền đưa ra một loạt câu hỏi.- Tôi không nghĩ là cậu có nhiều câu hỏi vậy đó.
- Thế Hoàng dẫn bác Hùng cùng với Trần Minh tiến tới một băng ghế gần đó, anh từng bước giải thích.- Đất nước ta có tổng cộng bảy quân khu được xây dựng.
Đảm nhiệm vị trí phòng thủ và bảo vệ như thời bình.
Xung quanh bảy quân khu là các sở chỉ huy quân sự được đặt tại các tỉnh, thành nhằm đảm bảo có thể bảo vệ người dân một cách tối đa.
Căn cứ mà chúng ta đang ở là đầu não quân khu phía nam.
Ban đầu xung quanh là mười hai sở chỉ huy quân sự khác được thành lập tại các tỉnh xung quanh.
Nhưng do biến dị động vật ngoài biển vô cùng khủng bố, các sở chỉ huy quân sự ở bảy tỉnh ven biển chỉ có thể co rút và hợp nhất lại.
Hiện giờ quân khu Miền Nam có mười sở chỉ huy quân sự chính.
Hiện tại các quân khu đã có thể liên lạc được với nhau và sẵng sàng chi viện nếu cần thiết.
Còn về trên thế giới thì tôi không biết có bao nhiêu quốc gia còn tồn tại, nhưng số lượng sẽ không ít.
Về phần sự xuất hiện của biến dị động vật và thực nhân tộc, theo đánh giá sơ bộ, biến dị động vật là từ tinh cầu chúng ta tiến hóa thành.
Cũng có một số con xuất hiện cùng một chổ với thực nhân tộc, chắc có lẽ từ nơi đó mà tới.Nói rồi thế hoàng chỉ lên phía trên đầu mọi người, nơi một tinh cầu màu cam đang lơ lửng trong vũ trụ.
Nghe những thông tin Thế Hoàng mang lại, Trần Minh lòng bỗng nhẹ bẫng.
Cảm giác vẫn còn rất nhiều người đang âm thầm, cố gắng tồn tại sẽ tốt hơn là bản thâm mù mịch trơ trội.
Lấy lại tinh thần cậu lại hỏi tiếp.- Biến dị động vật và thực nhân tộc có thể thăng cấp được, vậy mạnh nhất hiện tại trong số chúng là cấp mấy? Còn trong nhân loại là cấp mấy? Nhân loại liệu còn giữ được địa bàn sinh sống không?Nghe câu hỏi của cậu, Thế Hoàng bỗng trở nên trầm lắng nặng nề.
Anh khẽ trả lời.- Sức mạnh của chúng tôi không biết mạnh nhất là bao nhiêu, chỉ nghe nói, sở chỉ huy quân sự tỉnh M bị sang bằng chỉ với một con biến dị động vật.
Sức mạnh của nó vô cùng khủng bố, không ai biết đạt cấp mấy.
Còn mạnh nhất trong quân khu của mình là cấp ba, song hệ băng thủy.
Anh ta hiện giờ là lá chắn của căn cứ này, nếu nhân loại không theo kiệp tốc độ tiến hóa của lũ biến dị đông vật và thực nhân tộc, đừng nói địa bàn sinh sống, nhân loại chắc chắn sẽ tuyệt chủng.Nghe Thế Hoàng nói xong, bầu không khí trở nên nặng nề hơn, cậu cứ nghỉ xuất phát điểm của mình hơn người bình thường, chỉ cần thời gian cậu nhất định sẽ đủ khả năng sinh tồn trong thế giới tàn khóc này.
Nhưng hiện thực nói cậu biết, cậu chẳng có thời gian, thực sự là trêu ngươi.Thấy không khí trở nên nặng nề, Thế Hoàng chỉ có thể mở miệng an ủi.- Mọi người không cần lo xa vậy đâu, chúng ta chỉ cần cố gắng, trời sẽ không tuyệt đương người.
Biết đâu một nơi nào đó trên thế giới sẽ xuất hiện người đủ năng lực cứu vớt thế giới này rồi sau.
Trời sập còn có người cao hơn gánh, cần gì những kẻ thấp bé như chúng ta lo đâu.Nghe Thế Hoàng nói thê, cậu vui vẻ gật đầu tiếp lời.- Anh Hoàng nói đúng cần gì phải lo xa như vậy, cứ việc sống hết mình hôm nay, ngày mai để ngày mai tính.Thấy cậu lấy lại được tinh thần, mọi người cũng mỉm cười gật đầu.
Tương lai không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì cứ hết mình hôm nay để ngày mai không phải hối hận là được.
Đúng lúc này có một chiếc xe việt dã chạy đến, Thế Hoàng vội tạm biệt mọi người lên xe để trở về quân doanh báo cáo nhiệm vụ.
Hai bác cháu ngồi một lúc cũng có xe hàng của ngưòi quen quá giang về nhà.Về đến nơi trời cũng đã sẫm chiều tối, bác Hùng bảo Trần Minh về lều kêu mẹ cùng với em trai mình ghé qua nhà bác để làm tiệc ăn mừng.
Cậu gật đầu đồng ý rồi đưa bọc thịt trên tay cho bác Hùng xem như "góp gạo" mở tiệc.
Thấy thái độ kiên quyết của cậu, bác Hùng chỉ có thể đồng ý cầm bọc thịt trên tay mang về nhà.Trở về căn lều nơi bốn mẹ con sinh sống, chưa cần cậu lên tiếng, cửa lều đã mở ra, chào đón cậu là một cái ôm ấm áp của mẹ.- Cuối cùng con cũng về rồi, nguyên ngày nay mẹ đứng ngồi không yên được.
Bác Hùng với thằng Hoàng sao rồi con?- Dạ anh bác Hùng với anh Hoàng bình yên trở về nhà rồi mẹ, mẹ đừng lo.Mẹ Kiều vui mừng ngắm nhìn con trai mình, miệng thì thầm nói:- Bình yên trở về thì tốt rồi, con đói chưa vào ăn cơm với mẹ cùng em con luôn.- Không cần đâu mẹ, mẹ cùng hai đứa em qua nhà bác Hùng làm tiếp bác để mở tiệc chúc mừng đi ạ.
Bác dặn con kêu mẹ qua đó ạ.Nghe Trần Minh nói, mẹ Kiều liền từ chối.- Sao vậy được, bây giờ đồ ăn khan hiếm, mình qua ăn chực cũng không tốt.
Anh Hùng có ơn với nhà mình, con đi theo chưa chắc gì giúp được người ta, giờ còn đòi qua ăn chực nữa?- Mẹ này, cứ không tin tưởng ở con.
Mẹ với hai em qua đi, lần này con được thưởng ít thịt, thấy vậy đã góp cùng bác Hùng để mở tiệc rồi đó ạ.
Mẹ đừng ngại, qua làm tiếp bác đi nếu không một lát bác lại chạy qua kiếm đó ạ.- Thật vậy? Được rồi để mẹ qua làm tiếp bác Hùng.
Con vừa về chắc cũng mệt, vào nằm nghỉ đi, khi nào xong mẹ kêu em về gọi con.- Dạ, vậy con vào nằm nghỉ một lát.Thấy mẹ cùng hai đứa em đi sang nhà bác Hùng, cậu không khỏi vui vẻ mỉm cười, cậu nhất định sẽ mang những thứ tốt nhất về cho nhà mình, đây mới chỉ là bắt đầu..