Trong lúc cậu đang tu luyện thì bên ngoài lều có ngưòi gọi vọng vào đánh thức quá trình tu luyện của cậu.
Nghe giọng nói này cậu liền biết là ai, vì vậy cậu nói vọng ra ngoài.- Anh Hoàng đợi tôi xíu, tôi ra ngay đây.Thấy cậu bước ra khỏi lều, Thế Hoàng tiến tới bảo.- Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, ba bảo tôi qua gọi cậu sang ăn cơm luôn.- Ngại quá, sau anh không kêu Tâm hay Khải qua gọi tôi.- Không có gì đâu, tôi cũng đang rảnh mà.- Được rồi, chúng ta đi thôi.Cậu cùng Thế Hoàng chậm rãi đi, bầu không khí ban đêm tĩnh lặng, không còn tiếng xe cộ ầm ĩ, mất đi điện, thế giới lâm hoàn toàn lâm vào bóng tối, bầu trời về đêm vì vậy cũng trở nên sáng hơn hẳn.- Lần này về báo cáo, tôi đã nghe mọi người kể về chiến công của cậu.
Trần Minh thực sự cảm ơn cậu.
- Thấy bầu không khí yên tĩnh, Thế Hoàng liền mở lời bắt chuyện với Trần Minh.- Anh cứ khách sáo làm gì, không nhờ bác Hùng cùng anh, liệu tôi có thể sống tới giờ không? Gia đình tôi có thể thoải máy sống như vậy à? - Trần Minh lắc đầu, nói với Thế Hoàng.- Ừm, lần này phía quân đội biết quan hệ của hai nhà chúng ta, vì vậy họ muốn tôi thuyết phục cậu gia nhập quân đội.- Anh muốn thuyết phục tôi? - Trần Minh tò mò hỏi anh, vừa hỏi cậu vừa quay qua nhìn Thế Hoàng, chỉ thấy anh mỉm cười đáp:- Không, tôi xin từ chức rồi, về sau ra ngoài lăn lộn cùng cậu, cậu thấy thế nào?- Nếu dị thì càng tốt chứ sao.
Tôi còn vài người bạn, không biết họ như thế nào, liệu còn sống hay không?- Có cần tôi giúp cậu tìm kiếm không, dù gì tôi cũng quen biết khá rộng.- Không cần đâu có duyên sẽ gặp thôi.Hai người chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện cuối cùng cũng đến nhà bác Hùng.
Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, căn nhà khá rộng lớn, có một cái sân nhỏ trước cổng.
Nghe mẹ nói, nhà bác nằm gần quân khu, khi quân khu mở rộng để có thể thu vớt được nhiều người, nhà ở cùng khu vườn thuộc sở hữu của bác cũng được quân đội đưa và khu an toàn, để không phật lòng người dân, quân đội vẫn giao nơi ở lại cho mọi người.
Khu vườn thì quân đội yêu cầu bác trồng rau và lươn thực bán lại cho quân đội.
Nhờ đó mà cuộc sống của bác ngay từ đầu tốt hơn mọi người rất nhiều.
Thấy mọi người vật lộn mưu sinh bác cũng dang rộng tay giúp đỡ không ít người.
Cũng vì vậy mà rất nhiều người kính trọng bác.
Lần rời quân khu lần này bác cũng chỉ âm thầm đi, chỉ có gia đình cậu được bá Hùng kể cho biết mọi việc.Bác Hùng thấy hai ngưòi lâu như vậy mới về, vì vậy bực nhọc quở trách.- Hoàng với Minh về tới rồi à, hai đứa bây đi gì mà một buổi trời vậy, từ bên đó qua đây tao thấy gần lắm mà.- Dạ con với anh Hoàng vừa đi vừa trò chuyện nên hơi lâu ạ.
- Nghe bác Hùng la, Trần Minh ngái ngủ đáp.- Hai đứa thật tình, giờ cơm đến nơi rồi, còn ở đó nhiều chuyện.
Một lát đèn hết pin là không thấy đường ăn cơm đó.Sau khi mạt thế đến, hệ thống điện tê liệt, mai mắn trước mạt thế nhà bác Hùng có lắp đặt pin năng lượng mặt trời và có bộ phận lưu trữ nên vẫn có điện mà dùng vào ban đêm.- Thôi được rồi, anh cứ la tụi nhỏ, đây hai đứa vào bàn ngồi ăn cơm đi, kẻo nguội không ngon.Thấy bác Hùng chuẩn bị la tiếp, mẹ Kiều chỉ có thể đứng ra giải vây.- Dạ.
- Cả cùng đáp rồi tiến vào bàn cùng ăn cơm, mâm cơm hôm nay có đầy đủ các món canh, mặn xào xem như là ngon nhất từ lút mạt thế đến nay của cả nhà.- Lần này tôi và thằng Hoàng có thể về đây bình an đều nhờ công lao của thằng Minh đó chị Kiều.
Tôi thấy chị đừng nên trói buộc nó ở căn cứ nữa, để nó ra ngoài rèn luyện như vậy mới có thể thích ứng tồn tại được chị à.- Nó mà có thể giúp được gì không biết, anh đừng an ủi tôi.
Nghe anh nói hôm bữa tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, tôi cũng không trói buộc nó nữa.
Để nó ra ngoài rèn luyện, mai này có biến cố gì nó cũng có thể ứng phó mà tồn tại như vậy cũng tốt.
- Mẹ Kiều tưởng bác Hùng đang an ủi mình vì vậy bà cũng nhẹ nhàng giải thích.Nghe mẹ Kiều nói vậy, Thế Hoàng vội nói đỡ cho Trần Minh.- Không đâu thưa bác.
Lần này Minh biểu hiện rất tốt, cấp trên của con ai cũng coi trọng Minh, ai cũng muốn mời chào cậu ấy vào quân đội hết.Nghe Thế Hoàng nói vậy mẹ Kiều không chắc chắn hỏi lại.- Thật vậy sao? Lần đầu nó ra ngoài mà có thể biểu hiện tốt vậy thật làm tôi bất ngờ, còn Minh con có ý định vào quân đội không?Mẹ Trần Minh vừa dứt lời xong, cậu chỉ có thể thở dài phàn nàn.- Mẹ lúc nào cũng không tin tưởng con hết.
Còn về việc vào quân đội hiện tại con chưa có ý định đó, con muốn hoạt động riêng lẽ sẽ tự do hơn.Nghe cậu từ chối vào quân đội mẹ Kiều liền khuyên bảo:- Mẹ thấy vào quân đội cũng tốt, dù gì khi ra ngoài cũng có nhiều người, còn có súng đạn sẽ an toàn hơn chứ.- Con không thích bị gò bó, con muốn tự do làm gì thì làm, không cần nghe theo lệnh ai cả.Thấy mẹ Kiều dường như muốn khuyên bảo cậu thêm, Thế Hoàng ngồi bên cạnh đành lên tiếng giải thích giúp cậu.- Cô Kiều à, gia nhập quân đội chưa chắc an toàn đâu ạ, như con lần này xém nữa đã mất mạng rồi.
Con thấy Minh nói đúng, nếu có đủ khả năng tự do hoạt động đôi khi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Con cũng đã xin từ chức, sau này sẽ ra ngoài cùng với Minh.Nghe Thế Hoàng nói vậy mẹ Kiều không khỏi trầm tư suy nghĩ.- Vậy cô nhờ cháu khi ra ngoài có việc gì giúp cô trông chừng thằng Minh nha.
Nhìn nó vậy chứ nó hậu đậu lắm.- Dạ cô cứ yên tâm đi ạ.Sau khi dùng bữa xong, tất cả cùng ra trước sân trò chuyện, bầu không khí vô cùng ấm áp.- Mẹ à, ngày mai con muốn rời căn cứ đi rèn luyện.Nghe Trần Minh noi mẹ Kiều không khỏi cau mày.- Con mới về sáng nay, ngày mai lại muốn đi nữa rồi à, không ở nhà nghỉ ngơi thêm đi.- Không được đâu mẹ à, biến dị động vật và thực nhân tộc không ngừng tiến hóa.
Trong lúc con nghỉ ngơi thì bọn chúng đang không ngừng mạnh lên.
Con đã xuất phát sau mọi người, không thể để chậm trễ quá.Nghe Trần Minh nói vậy mẹ Kiều chỉ có thể buồn bã đồng ý để cậu đi.- Được rồi, con làm gì làm nhớ an toàn trở về là được.- Dạ, con biết rồi ạ.
Mà anh Hoàng nè, lần này tại sao nhiệm vụ giải cứu các anh quân đội lại thiếu người như vậy.Nghe cậu hỏi như vậy, Thế Hoàng thở dài đáp lại.- Lần này số lượng người bị hạn chế là do quân đội điều phần lớn lực lựng cùng với một lượng vũ khí hạng nặng đi thực hiện nhiệm vụ càn quét, chi viện cho căn cứ tỉnh S.
Nơi đó xuất hiện một lượng lớn biến dị Thổ Linh Thử hoành hành.
Không ngăn cản kịp thời căn cứ tỉnh S thất thủ, bọn Thổ Linh Thử đó sẽ tiến tới căn cứ chúng ta.- Thì ra là vậy.Ngồi trò chuyện một lát, thấy cũng đã khuya gia đình cậu liền tạm biệt bác Hùng về nghỉ ngơi.
Cậu và Thế Hoàng cũng đồng thời hẹ thời gian và địa điểm gặp mặt để ngày mai cùng xuất phát..