Edit: Sa
Không biết có phải vì rút kinh nghiệm hồi sáng hay không mà lần này Cố Chi Thu không nói tiếng nào đã tới tòa lầu ký túc xá nữ, hơn nữa còn kín đáo thay “Có muốn đi XX không?” thành “Có muốn xuống lầu không?”, bất kể Kiều Lâm Lâm có muốn đi hẹn hò với anh hay không thì cô cũng khó mà từ chối chuyện nhỏ nhặt là xuống lầu được.
Cố thần không hổ là Cố thần, quá là thủ đoạn.
Song, Kiều Lâm Lâm hoàn toàn không chú ý tới chi tiết nhỏ ấy, cô rất ngạc nhiên trước lời rủ rê bất ngờ này, hẹn hò với nam thần đã lâu nhưng trừ cuối tuần và nghỉ lễ ra, anh chưa bao giờ hẹn cô vào ngày có giờ học, tất nhiên là trừ rủ tới thư viện.
Nhưng mỗi lần hẹn cùng đi thư viện thì anh cũng không tới ký túc xá nữ đón cô mà hai người sẽ gặp nhau ở thư viện, với cả Kiều Lâm Lâm tin rằng hồi sáng cô mới lên án tội ác hằng ngày lôi cô tới thư viện của anh, anh cũng đã đồng ý sẽ cải tà quy chính, không ép buộc cô nữa, lời của bạn trai cô rất đáng tin cậy nên chắc chắn trong thời gian tới anh sẽ không đưa ra yêu cầu đó nữa.
Không rủ cô đi đọc sách, vậy anh tới làm gì?
Kiều Lâm Lâm ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ mới hơn bốn giờ, anh không đi tra tài liệu ạ?”
Nếu Kiều Lâm Lâm không chủ động gọi cú điện thoại này, chắc hẳn Cố Chi Thu sẽ trả lời thành thật là vì anh sợ cô không vui nên tới dỗ cô.
Anh đã chuẩn bị đọc sách, cũng đã tới thư viện, nhưng cầm quyển sách lại không đọc vô đầu chữ nào, cứ mải nghĩ là tại sao hồi trưa cô không trả lời lại tin nhắn của anh sau khi anh bảo cô đi ăn vui vẻ với bạn cùng phòng, có phải lại giận dỗi nữa không? Nếu rối ren và không có lòng dạ nào đọc sách, Cố Chi Thu cũng không làm khó mình, suy tư chốc lát thì cất sách và ra khỏi thư viện.
Anh nghĩ rất đơn giản, anh nghĩ tới cô nên mới đọc sách không vào, thay vì lo âu một mình, chi bằng tới gặp cô, sẵn tiện bóng gió một chút để xem rốt cuộc vì sao gần đây cô lại khác thường đến thế.
Nhưng bây giờ bạn gái đã kịp thời suy nghĩ thông suốt, lại còn chủ động gọi điện nhận lỗi, Cố Chi Thu cảm thấy không cần thiết phải nhắc tới chuyện cũ nữa.
Đúng vậy, trong khi Kiều Lâm Lâm cho rằng quyết định mới của mình là cực kỳ vĩ đại thì trong mắt bạn trai cô, đó lại là thái độ nhận lỗi nghiêm túc.
Một khi anh đã quyết định bỏ qua thì tất nhiên sẽ không nói gì thêm, cười nhẹ: “Vậy em có muốn xuống không?”
Giọng anh hơi trầm, lại mang theo tiếng thở nhẹ do đang đi đường, giọng nói vốn lành lạnh trở nên trầm ấm dịu dàng, không còn cảm giác của thiếu niên nữa mà đã mang cảm giác của người đàn ông trưởng thành khiến Kiều Lâm Lâm không chống đỡ nổi, gật đầu lia lịa: “Muốn muốn muốn.” Cô vội vã đứng dậy, đi được vài bước, phát hiện quần áo trên người mình thì ngừng lại, “Anh tới nơi thì đợi em thêm mấy phút nha, em chuẩn bị xong là xuống liền.”
Nghe giọng nói hào hứng ở đầu bên kia điện thoại, Cố Chi Thu cũng bị ảnh hưởng, khẽ nhoẻn môi cười, dịu dàng nói: “Ừ, em cứ thong thả thôi.”
Kiều Lâm Lâm đặt điện thoại xuống, luôn tay sửa soạn.
Sau khi tan học về phòng, vì mải suy nghĩ nên cô chưa thay lại đồ ngủ nên có thể ăn mặc thế này đi ra ngoài luôn, nhưng mà đi hẹn hò đâu thể mặc quần áo đi học được, phải ăn mặc đẹp hơn chứ.
Làm đẹp là thứ mà cô am hiểu nhất, chỉ hơi suy tư vài giây, cô đã nhanh chóng mở tủ quần áo lấy cái chân váy hoa và tất chân, vào phòng tắm thay đồ, không cần thay áo sơ mi đang mặc, nhưng buổi tối lúc về sẽ hơi lạnh nên cô mặc thêm cái áo khoác màu xanh nhạt.
Áo sơ mi trắng có nơ, chân váy đen phối với áo cardigan len, cô gái trong gương vừa thùy mị vừa hoạt bát, quả thực là bộ đồ rất thích hợp để mặc đi hẹn hò.
Kiều Lâm Lâm hài lòng gật đầu, chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm.
Từ lúc đi học về cô không nằm nghỉ nên lớp trang điểm vẫn còn nguyên, nhưng vì uống nước nên lớp son môi bị trôi, phấn lót quanh miệng cũng bị tẩy nhẹ, nhìn hơi tối màu, cần dặm lại một tí.
Nhưng vừa lấy túi trang điểm thì cửa phòng bị mở ra, Trình Viên Viên hấp tấp đi vào, thấy trong phòng không có ai thì vui mừng: “Cô bạn Kiều Lâm Lâm ơi, cục cưng nhà bạn tới đưa cho bạn sữa Vượng Tử Ngưu, à không, đưa trà sữa nóng hổi kìa!”
Nghe thấy câu quảng cáo quen thuộc, tay cầm son của Kiều Lâm Lâm run lên, giật mình nhìn con bạn, Trình Viên Viên còn làm lố hơn cả cô, thúc giục: “Nam thần chờ mày dưới lầu bao lâu rồi mà còn chưa xuống nữa?”
Kiều Lâm Lâm nói: “Anh ấy mới tới còn chưa được hai phút.”
Trong phòng ngủ vang lên tiếng hét: “Hai phút mà còn không lâu á? Mày có biết thời gian của nam thần quý giá lắm không?”
Kiều Lâm Lâm cũng nghĩ vậy nên nhanh chóng lấy son với hộp phấn ra: “Tao dặm phấn chút rồi xuống ngay.”
Trình Viên Viên đứng bên cạnh giục như chạy giặc: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên.”
Kiều Lâm Lâm rất muốn cảm thán “Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp” nhưng nghĩ tới uy nghiêm của lão đại, cô lẳng lặng nuốt xuống, nhanh chóng dặm phấn quanh miệng rồi mở thỏi son Dior 999 yêu thích ra.
Cô rất nghèo, còn nhãn hiệu Dior 999 nổi danh như sấm bên tai nên vừa nhìn là biết đó không phải thứ mà cô mua nổi, son mà cô mua toàn là hàng nội địa bình dân, cộng hết mấy thỏi lại còn không bằng giá một thỏi son hàng xịn.
Kiều Lâm Lâm có thể sở hữu thỏi son đắt đỏ này là vì cô có anh bạn trai dịu dàng ân cần và không hề “ngố”, thỏi son này là do nam thần tặng cô hồi học kỳ trước.
Cố Chi Thu không thích phô bày, không thường xuyên tặng quà cho Kiều Lâm Lâm nhưng mỗi lần tặng quà thì đều rất hợp ý cô, chẳng hạn như thỏi son này, hàng chính hãng mua ở cửa hàng trong nước, là thứ mà sinh viên nghèo như Kiều Lâm Lâm ao ước từ lâu nhưng không mua nổi.
Mà cho dù tới khi cô mua nổi thì cũng sẽ không vung tiền phung phí mua ở cửa hàng trong nước vì bị tính thêm phí vận chuyển, số tiền trả phí vận chuyển đó để dành ăn không thích hơn sao?
Tất nhiên nếu là bạn trai mua Dior 999 quý giá thì Kiều Lâm Lâm sẽ không nỡ nói anh phung phí mà vừa xót anh chi nhiều tiền vừa cảm động trước tấm lòng của anh, lần nào dùng nó cũng rất cẩn thận.
Bây giờ cũng vậy, cô không nỡ tô hết môi mà chỉ dặm vào những chỗ bị nhạt, sau đó dùng ngón tay quét đều, đôi môi lập tức ướt át và xinh tươi.
Trình Viên Viên không mắng cái tính keo kiệt của cô, cô cũng là sinh viên nghèo nên rất hiểu tâm trạng của bạn mình.
Trình Viên Viên khoanh tay trêu: “Chậc, đến cả đòn sát thủ cũng lấy ra rồi, hồi sáng còn đòi chia tay cơ mà?”
Kiều Lâm Lâm đã có quyết định mới nên đánh chết cũng không nhận: “Tao không phải, tao không có, mày đừng nói bừa.”
Trình Viên Viên bĩu môi: “Nói láo không chớp mắt.”
Vừa dứt lời, cửa phòng được gõ nhẹ mấy cái, hai người đồng loạt ngẩng đầu, biết rằng không phải là bạn cùng phòng vì cả phòng có thói quen chỉ cần có người còn chưa về thì sẽ không khóa trái, nếu Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ về thì họ sẽ đẩy cửa vào luôn, cũng tương tự như Trình Viên Viên ban nãy vậy, gõ cửa không phải phong cách của phòng họ.
Kiều Lâm Lâm phải soạn túi xách để đi hẹn hò với nam thần nên không nhúc nhích, Trình Viên Viên vừa ra mở cửa vừa hỏi to: “Ai thế? Cửa không khóa.”
Vừa mở cửa ra, hai nữ sinh ở cùng tầng kích động hỏi: “Kiều Lâm Lâm còn ở trong phòng hả, bạn trai cậu đứng dưới chờ cậu lâu lắm rồi đấy, tranh thủ xuống đi, đừng để người ta đợi lâu quá.”
Nhìn gương mặt đỏ ửng của họ, miệng thở hổn hển, bộ dạng cực kỳ hưng phấn cũng đủ biết là khi nhìn thấy Cố đại thần đứng dưới lầu ký túc xá nữ, họ đã vội vã chạy lên tầng năm để báo tin cho cô.
Một cô gái còn phấn khích bổ sung: “Còn mang trà sữa cho cậu nữa, đại thần ân cần quá thể.”
Lúc nghe thấy tên mình thì Kiều Lâm Lâm cũng đã bỏ đồ vào túi xách xong, cô cạn lời, không biết phải nói gì, bèn cảm ơn cô gái báo tin: “Tớ biết rồi, cảm ơn các cậu nhé.”
“Có gì đâu.” Cô gái báo tin xong thì xoay người đi, nhưng đi được hai bước lại ngoái đầu nói: “Tranh thủ đi, bạn trai cậu chờ lâu lắm rồi đó.”
Kiều Lâm Lâm: …
Trình Viên Viên vẫy tay chào họ rồi đóng cửa lại, nói với Kiều Lâm Lâm: “Lẹ lên, còn chưa xuống thì lại có người tới gõ cửa đó.”
Kiều Lâm Lâm gật đầu, cảm thán: “May là anh ấy không chơi trò bất ngờ, chứ có người mật báo thế này thì làm sao bất ngờ nổi.”
Đang nói chuyện, Kiều Lâm Lâm cũng chuẩn bị hoàn tất, ngắm gương lần cuối, chỉnh lại tóc, sau đó hớn hở đi ra khỏi phòng, Trình Viên Viên như mẹ già đi đằng sau dặn dò: “Bé cưng, tối nay về trễ trễ nha, không về luôn cũng được, hôm nay không kiểm tra phòng ngủ.”
Kiều Lâm Lâm không ngoảnh đầu, vẫy tay, cô cũng muốn không về ngủ lắm nhưng nam thần nào phải người dễ bị dụ lên giường, cô theo đuổi anh thôi mà cũng phải mất gần một học kỳ, nếu muốn ngủ với anh e rằng cùng phải tốn nhiêu đó thời gian mới thành công, chứ không thì sao tôn lên sự cao quý lạnh lùng của anh được?
Nhưng dẫu biết rõ con đường này rất gian nan, Kiều Lâm Lâm cũng không nản lòng.
Hiện tại cô dào dạt ý chí chiến đấu, cô là con cá muối thật đấy nhưng nằm im lâu cũng dễ chán, thỉnh thoảng phải lật người để chứng minh mình vẫn còn sống chứ.
Cô sục sôi ý chí chiến đấu chạy nhanh xuống lầu, còn chưa xuống tới đã nhìn thấy cách đó không xa có nam sinh cao ráo điển trai xách ly trà sữa mỉm cười nhìn cô.
- -----oOo------.