Edit: Sa
Dưới sự làm nũng ỉ ôi của Kiều Lâm Lâm, lão Phật gia đã đồng ý tăng tiền tiêu vặt của cô lên thành hai ngàn tệ, tuy vẫn còn ít hơn tiền sinh hoạt ở kiếp trước nhưng từ một ngàn bảy lên thành hai ngàn đã là bước tiến vĩ đại khiến cô vô cùng vui sướng.
Nói thật, tiền sinh hoạt hằng tháng kiếp trước của Kiều Lâm Lâm tận ba bốn ngàn, không chỉ vì từ nhỏ đã có thói quen tiêu tiền như nước mà còn liên quan tới giá cơm ở trường đại học của cô.
Trường kiếp trước của cô ở thành phố loại 2 mà giá cả còn đắt đỏ hơn Trường Thanh tọa lạc ở thành phố loại một kiếp này, trường kiếp trước là trường của “học sinh kém” trong hệ thống 211 nên nhà nước hỗ trợ tài chính thực sự có hạn, còn Trường Thanh hoàn toàn xứng đáng với trường đại học số một toàn quốc, đảm nhiệm bộ mặt của nền giáo dục quốc gia, tập trung nhân tài đứng đầu cả nước, vì vậy rất được cưng chiều, các gói hỗ trợ tài chính, chi phí dự án hay phúc lợi thậm chí còn không cần trường bỏ tiền ra mà bên trên sẽ chủ động nhét tiền vào tay trường, ngoài ra Trường Thanh còn có quỹ sinh viên khổng lồ được rất nhiều sinh viên trong trường quyên góp hằng năm, số tiền này sẽ được giao cho Trường Thanh nhằm tăng phúc lợi cho sinh viên.
Vì vậy, tuy tọa lạc ở thành phố B, nơi được xem là trung tâm kinh tế – chính trị cả nước, Kiều Lâm Lâm ăn mỗi bữa gồm hai món rau một món mặn ở căn tin, thỉnh thoảng còn uống trà sữa và ăn vặt ở ngoài cổng trường hoặc đi ăn ngoài thì tiền ăn hằng tháng của cô không vượt quá một ngàn tệ, tất nhiên các bạn cô cũng tương đương, số tiền còn lại mọi người để dành mua quần áo son phấn hoặc là đi chơi.
Dẫu rằng tiền sinh hoạt của Kiều Lâm Lâm thua xa các bạn mình nhưng cô không thấy túng thiếu nhiều, cô có “kho bạc” được dành dụm từ tiền gia sư mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cộng thêm tiền lì xì nữa.
Tới đây thì lại có chuyện để nói, ở gia tộc Kiều, lũ trẻ cỡ Kiều Lâm Lâm đều không được nhận lì xì nữa vì lớn cả rồi, nhưng Kiều Lâm Lâm thì khác, thi đậu trường đại học danh giá, cô giống như phượng hoàng bay ra khỏi núi, bà con họ hàng ai cũng thấy nở mày nở mặt, phương thức thể hiện là cứ thấy cô thì sẽ lì xì, từ chối cũng không được, vì vậy tết đến xuân về cô sẽ thu được tận hai ba ngàn tiền lì xì.
Kiếp trước Kiều Lâm Lâm thuộc “moonlight clan”(1) điển hình, vì cô biết có thể xin bố mẹ bất cứ lúc nào, bố mẹ không cho thì còn có ông bà nội ông bà ngoại, bố mẹ cô đều là con một nên bốn ông bà thương yêu cô hết mực.
Mà bây giờ Kiều Lâm Lâm hiểu rất rõ nếu cô chi tiêu vượt mức thì nhiều nhất là chỉ có thể xin mỗi lão Kiều thôi, nhưng lão Kiều không có địa vị trong gia đình nên rất khó có quỹ đen, không phải lúc nào cũng có tiền cho cô được.
Còn mẹ Kiều tuy càng lúc càng kiếm được nhiều tiền nhưng phải đi sớm về trễ, một nắng hai sương, từng đồng tiền kiếm được đều là mồ hôi nước mắt, cô còn nhớ lúc vừa đến thế giới này, tuy mẹ Kiều trông tiều tụy già nua nhưng da dẻ trắng trẻo, có thể nhìn ra thời trẻ rất xinh đẹp, nói đi nói lại để đẻ ra cô con gái xinh đẹp thì ngoại hình của cha mẹ cũng không phải dạng vừa, nhưng bây giờ sau khi bán hàng hơn một năm, ngày nào cũng phơi nắng dầm sương, bề ngoài của mẹ Kiều đã già đi ít nhất sáu tuổi, Kiều Lâm Lâm không có mặt mũi đâu lấy tiền của lão Phật gia tiêu xài phung phí.
(1) Moonlight clan: ý chỉ những người không biết tiết kiệm, kiếm được đồng nào tiêu hết đồng nấy.
Có lẽ cái này gọi là con nhà nghèo biết quản lý tiền nong sớm, Kiều Lâm Lâm hằng ngày than thở nghèo như chó mà “kho bạc” cũng sắp hơn một vạn, cô vẫn thích túi xách, son phấn như kiếp trước, thường xuyên lên Taobao ngắm ch4y nước miếng nhưng không nỡ mua, sợ chỉ cần mua được một lần là sẽ không kiềm chế được nữa, cô phải giữ gìn kho bạc của mình để cảm thấy an toàn, nhà nghèo, nếu trong tay không có chút tiền làm vốn thì cô ngủ không ngon được.
Để kiểm soát mình không được tiêu xài phung phí, cô còn học quản lý tài sản, bỏ hết tiền vào ví điện tử, tuy có thể rút ra được nhưng hơi phiền, hơn nữa còn phải đợi mấy ngày mới lấy được tiền, có quá nhiều thao tác nên khiến h4m muốn mua sắm của cô tan thành mây khói, do đó trừ những lúc cực kỳ quan trọng, cô rất lười rút tiền.
Kiều Lâm Lâm còn phát hiện thu hoạch ngoài ý muốn, đó là sinh được tiền lời, để tiền trong ví điện tử nửa năm đã lời được một hai trăm, một năm là ba bốn trăm, có thể lấy tiền đó mua sắm, quá hạnh phúc.
Vì vậy dần dà, từ người thuộc moonlight clan, cô đã có kho4i cảm tiết kiệm tiền.
Hiện giờ xin được thêm tiền sinh hoạt, Kiều Lâm Lâm vẫn không muốn tiêu xài phung phí, cô vui vì cảm thấy mình sắp “phát tài” mà thôi, ngày hôm sau về trường người còn lâng lâng.
Kiều Lâm Lâm đi từ nhà đến trường khỏe hơn từ trường về nhà nhiều, không cần phải chen lấn trên xe buýt, lão Kiều chở cô tới ga tàu điện ngầm gần nhất, còn là trạm xuất phát của tuyến tàu số 10.
Trạm xuất phát có nghĩa là rất ít người, cô dễ dàng tìm được ghế trống, đặt túi quần áo và đồ ăn lên đùi, bắt đầu chơi điện thoại.
Mở tin nhắn hỏi han của nam thần ra, cô khoái trá trả lời bằng tấm ảnh tự chụp trên tàu.
Hai ngày cuối tuần không thể hẹn hò, Kiều Lâm Lâm và nam thần nhắn tin với nhau hết sức nhiệt tình.
Chắc là trước lạ sau quen, hồi sáng Cố Chi Thu còn hỏi có muốn anh tới đón cô về trường không.
Có điều lúc đó lão Kiều đã nói chờ ăn cơm trưa xong sẽ chở cô tới ga tàu điện ngầm nên Kiều Lâm Lâm đành hẹn gặp nam thần ở trường.
Tuy hôm nay không thể hạ gục nam thần nhưng họ vẫn có thể cùng nhau ăn tối, giờ cô đã được tăng tiền sinh hoạt, thỉnh thoảng có thể mời bạn trai ăn sang.
Không ngờ sau khi nhận được ảnh tự sướng, nam thần đột nhiên hỏi cô đi tới trạm nào rồi, vừa khéo tàu điện ngầm dừng lại mở cửa đón khách, Kiều Lâm Lâm nhìn thấy tên trạm, trả lời nam thần, chốc lát sau nam thần nói bây giờ anh bắt đầu đi, lát nữa gặp.
Kiều Lâm Lâm nghĩ ít nhất một tiếng nữa cô mới tơi trường, bây giờ nam thần xuất phát, có khi anh còn tới trường trước cô.
Nhưng mà không sao, anh tới trước cũng tốt, xem như buổi hẹn hò anh tới trước đợi cô, vì vậy cô khoái trá nhắn biểu tượng “OK”.
Sau đó nam thần không trả lời lại nữa, chắc là anh đã đi rồi, Kiều Lâm Lâm không nghĩ nhiều, tiếp tục chơi điện thoại, mặc kệ có bao nhiêu hành khách lên tàu, cô đều ngồi im bất động.
Khi Kiều Lâm Lâm say mê chơi điện thoại quên cả thời gian, đầu bỗng bị vỗ nhẹ, cô ngẩng lên, cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt như có như không lia tới, nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều bởi vì người mới nãy còn nhắn tin bảo lát nữa gặp hiện đang đứng trước mặt cô.
Đây là tàu điện ngầm đó, sao nam thần tìm thấy cô hay vậy? Kiều Lâm Lâm giật mình suýt nhảy khỏi ghế, cũng may Cố Chi Thu đã dự đoán được phản ứng của cô nên đè vai cô xuống, cười khẽ: “Ngồi yên nào, coi chừng làm rớt đồ.”
Lúc này Kiều Lâm Lâm mới nhớ ra đùi mình còn đang đặt món khâu nhục và bánh nướng tình yêu của mẹ, nếu rớt xuống đất sẽ bị đổ mất, vậy là lại túm chặt cái túi, nhưng tầm mắt luôn khóa chặt nam thần, vẻ mặt khó tin: “Sao anh ở đây?”
Cố Chi Thu mỉm cười: “Anh đã nói lát nữa gặp mà.”
“Ủa không phải ý là gặp ở trường hả?” Kiều Lâm Lâm đổi cách nói chính xác hơn, “Sao anh lên cùng tàu với em hay vậy?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ không phải trùng hợp vì trước đó anh còn hỏi cô tới trạm nào rồi, lúc đó cô còn thấy khó hiểu, giờ nghĩ lại mới thấy anh có dụng ý.
Quả nhiên cô đoán không sai, Cố Chi Thu trả lời ngắn gọn: “Tính toán thời gian và số trạm.”
Kiều Lâm Lâm giơ ngón tay cái lên, đại thần quá trâu bò, quá chịu chơi.
Nhưng cô cũng nhanh chóng nghĩ tới vấn đề khác, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng có nhiều toa lắm, cứ coi như anh tính được chuyến em đi đi, vậy làm sao tính được em ngồi toa nào?”
Cố Chi Thu lắc đầu: “Tất nhiên không thể.”
Kiều Lâm Lâm muốn hỏi anh chẳng lẽ đi tìm từng toa thì nghe anh thản nhiên nói: “Cái này thì anh đoán.”
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm câm nín nhìn nam thần vừa giỏi tính toán vừa giỏi đoán mò.
Cố Chi Thu cười, giải thích: “Em thích ngồi ở cuối toa của toa gần cầu thang của ga, cứ theo vị trí cầu thang thì cũng dễ tìm ra toa em ngồi.”
Nam thần nói nhẹ bẫng nhưng vẫn khiến Kiều Lâm Lâm há hốc mồm, nhìn anh hồi lâu mới thốt thành lời: “Em còn có thói quen đó nữa hả? Sao em không biết?”
Cố Chi Thu một tay nắm tay vịn, tay kia đút túi quần, bình thản vững chải đứng trước mặt cô, cười khẽ: “Anh phát hiện lần nào cũng vậy.”
Thói quen này có thể dùng hai từ để lý giải: lười biếng, không muốn đi thêm dù chỉ vài bước, vừa khéo cuối toa cũng ít người chen lấn, vậy là nó biến thành nơi cô thích nhất để chờ tàu.
Có điều Cố Chi Thu không vạch trần, Kiều Lâm Lâm cũng chỉ ngơ ngác gật đầu, không bám rịt lấy thói quen nhỏ này nữa, cảm thán: “Anh siêng thật, hỏi thẳng em là được mà.”
Cố Chi Thu: “Vậy thì không còn bất ngờ nữa.”
Kiều Lâm Lâm thấy cũng đúng, đang chơi điện thoại trên tàu điện ngầm đột nhiên phát hiện bạn trai đứng ngay trước mặt mình, tâm trạng lúc này của cô là vừa vui vẻ vừa bất ngờ, hơn nữa nhận ra xung quanh liên tục có người nhìn họ thì cô lại càng bất giác ưỡn thẳng lưng, lòng vô cùng thích thú.
Tất nhiên điều càng làm cô hào hứng là bây giờ nam thần đã biết chơi trò “ngạc nhiên chưa”, vậy phải chăng sau này sẽ càng có nhiều chuyện bất ngờ hơn?
Nghĩ vậy, cô càng cười tươi hơn, không thèm chơi điện thoại nữa mà ngồi thẳng người, kéo bàn tay nam thần đang đút trong túi áo ra vu0t ve, nhanh mồm nhanh miệng bày tỏ: “Tạo nhiều bất ngờ hơn nữa càng tốt, khà khà ~”
Cố Chi Thu không nói gì, để mặc cô nghịch tay mình.
- -----oOo------.