Hôm ấy, Trần Tư Khải đã đem chiếc váy dạ hội đó về nhà và tự tay sửa lại chiếc váy cho Nghiên Tuyết.
Từ nhỏ anh đã phát hiện mình có khả năng quan sát rất nhanh nhạy, nhiều khi anh chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được chiều cao và cân nặng, thậm chí là số đo ba vòng của một người.
Chính vì vậy anh mới theo học ngành thiết kế và trở thành giám đốc của TRT hiện nay.
Trong lúc sửa váy, Tư Khải có việc nên phải ra ngoài, lúc đó Kiều Ninh Nguyệt cũng chợt đi qua và cảm thấy tò mò khi Tư Khải dành nhiều thời gian trong phòng làm việc riêng của mình.
Cô ấy nhân lúc anh vừa ra ngoài liền lén lút mở cửa đi vào trong và cô ấy đã rất bất ngờ khi nhìn thấy bộ váy dạ hội tuyệt đẹp trong phòng.
Màu trắng là màu yêu thích của Kiều Ninh Nguyệt nhưng cũng là màu yêu thích của Nghiên Tuyết.
Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc váy, Ninh Nguyệt đã có suy nghĩ rằng Trần Tư Khải dành riêng chiếc váy này cho cô ấy.
Một lát sau, Trần Tư Khải quay lại phòng làm việc thì phát hiện Kiều Ninh Nguyệt đang tự tiện ướm thử chiếc váy của Nghiên Tuyết lên người, không những thế còn rất thích thú.
“Chị dâu, chị đang làm cái gì trong đây vậy?”
Qua giọng điệu có thể thấy Tư Khải rất tức giận, anh trước giờ rất ít khi nổi giận vì lúc đó trông anh sẽ rất đáng sợ.
Kiều Ninh Nguyệt cầm chiếc váy ngơ ngác nhìn anh, cô ấy không biết nên giải thích thế nào.
“Em…”
“Chị mau ra khỏi đây đi, nếu anh trai tôi thấy thì anh ấy sẽ nổi điên lên đấy.”
Kiều Ninh Nguyệt không để ý đến điều đó, cô ấy chỉ tập trung vào chiếc váy rồi hỏi:
“Tư Khải, anh vẫn còn nhớ em thích nhất là màu trắng sao?”
Trần Tư Khải bày ra khuôn mặt khó hiểu.
“Chị nói gì vậy?”
“Chiếc váy đó không phải rất hợp với em ư?”
Có vẻ như Kiều Ninh Nguyệt đang hiểu lầm gì đó, vậy nên Tư Khải đã mau chóng giải thích:
“Đây là váy của Nghiên Tuyết, tôi đang sửa váy giúp cô ấy.”
Câu nói này của anh khiến Kiều Ninh Nguyệt nhớ lại chuyện trước đây, khi hai người họ còn quen nhau thì đã có lần Trần Tư Khải chính tay sửa váy giúp Ninh Nguyệt.
Anh vẫn luôn là người tỉ mỉ, quan tâm đến người khác nhưng tiếc là thời gian trôi qua lòng người cũng thay đổi, tất cả cũng chỉ còn là những kỉ niệm.
“Tư Khải, từ khi anh lấy Hà Nghiên Tuyết không hiểu sao em lại có những cảm xúc tiêu cực như thế này.
Em không biết mình đang bị làm sao nữa nhưng hình như em vẫn chưa thể chấp nhận được khi anh có người con gái khác.”
Trần Tư Khải chọn cách im lặng và không trả lời những câu nói ngớ ngẩn của Kiều Ninh Nguyệt.
Những suy nghĩ không đứng đắn của cô ấy cũng xuất phát từ việc vẫn còn tình cảm với Tư Khải nhưng sự lựa chọn là do cô ấy, tại sao anh phải hiểu những điều đó làm gì chứ?
Lúc sau, Kiều Ninh Nguyệt lững thững bước ra khỏi phòng làm việc của Tư Khải, vừa đi vừa sụt sịt lau nước mắt.
Không may là Trần Tư Thông đã nhìn thấy cảnh tượng đó, anh ta hằm hằm sát khí nhìn vợ mình một cách đáng sợ vô cùng.
“Anh Tư Thông…” Ninh Nguyệt đứng chựng người lại, hốt hoảng nhìn chồng.
Trần Tư Thông không nói gì cả nhưng lại đùng đùng đi đến đạp cửa văn phòng của em trai.
Rầm!
Tiếng đạp cửa vang lên cái rầm, Trần Tư Khải giật mình quay sang thì nhìn thấy Trần Tư Thông sắc mặt tối sầm trông tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.
“Thằng khốn!”
Chưa kịp để Trần Tư Khải hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Trần Tư Thông đã lao đến đấm thẳng vào mặt anh.
Bốp!
Tư Khải ngã văng ra đất với bên khóe miệng chảy máu sau cú đấm mạnh vừa rồi.
“Anh Tư Thông, đừng làm vậy mà.”
Kiều Ninh Nguyệt vội vã chạy đến ôm lấy chồng mình nhằm ngăn cản hành động bạo lực của anh ta thế nhưng Trần Tư Thông lại đang rất tức giận.
Mắt anh ta đỏ ngầu lên, trợn trừng nhìn Tư Khải với sự phẫn nộ đến đỉnh điểm.
“Tránh ra!”
“Á…”
Trần Tư Thông đẩy ngã vợ mình ra rồi lao đến túm lấy cổ áo của Tư Khải, anh ta đấm anh tới tấp, tới mức khắp mặt đều có vết thương.
“Thằng khốn, sao mày dám? Cô ấy là vợ của tao, mày biết rõ điều đó nhưng sao mày lại dám làm thế?”
Kiều Ninh Nguyệt chỉ biết ngồi một chỗ khóc lóc ỉ ôi trong khi đó Hà Nghiên Tuyết mới chỉ từ bên ngoài chạy vào đã lao thẳng đến kéo Trần Tư Thông ra khỏi người chồng mình.
Cô nghiến răng đẩy Trần Tư Thông, lớn tiếng quát:
“Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại đánh anh ấy?”
“Cô đến đúng lúc lắm, xem thằng chồng của cô nó vừa làm gì bất chính với chị dâu nó kìa.” Trần Tư Thông cười trừ.
Hà Nghiên Tuyết liếc mắt nhìn Kiều Ninh Nguyệt, dù ban nãy đã xảy ra chuyện gì thì cô cũng không muốn quan tâm.
“Câu đó anh phải đi nói với vợ mình mới phải, đừng tùy tiện đánh người nếu không biết lý do.”
“Cái gì?”
“Vì anh là anh chồng của tôi nên tôi mới tôn trọng anh, nhưng nếu anh còn cư xử như vậy thì tôi sẽ không nể mặt anh nữa đâu.”
Nói rồi, Nghiên Tuyết liền đỡ Tư Khải dậy rồi đưa anh trở về phòng ngủ.
Trần Tư Thông đứng nhìn hai người họ rời đi, sau đó cũng lạnh lùng bước ra khỏi chỗ này.
“Anh Tư Thông nghe em giải thích đã.”
Kiều Ninh Nguyệt vội vàng đuổi theo giữ lấy tay chồng mình nhưng cô ấy nhận lại chỉ là cái hất tay vô tình và lời cảnh cáo:
“Đừng nói bất cứ lời nào cả, tôi không muốn nghe.”
Phòng ngủ của Tư Khải và Nghiên Tuyết.
Trần Tư Khải ngồi trên giường liếc nhìn một loạt hành động đang trong trạng thái tức giận của Nghiên Tuyết, anh nhớ đến ban nãy khi cô bảo vệ anh, nó rất giống với mẹ anh hồi bà còn sống.
“Tại sao anh ta lại vô lý đánh người thế chứ? Mà anh cũng không biết đánh lại sao? Nếu tôi là anh thì tôi đã lao vào solo một một với anh ta rồi.”
Nghiên Tuyết vừa bôi thuốc giúp chồng, vừa bức xúc nói.
Trần Tư Khải nhìn chằm chằm vào cô, anh khẽ mỉm cười một cách ngốc nghếch.
Hà Nghiên Tuyết thấy kì lạ bèn hỏi:
“Anh bị hâm sao? Bị đánh bầm dập mà còn cười được.”
“Không phải, tôi cười là vì cô đấy.
Tại sao cô lại nghĩ anh ấy vô lý đánh tôi? Lỡ như tôi thực sự làm điều có lỗi với anh ấy thì sao? Chẳng phải sự bảo vệ của cô là vô nghĩa ư?”
“Vậy anh nên cố gắng biến nó thành sự bảo vệ không hề vô nghĩa.
Tôi tin tưởng nên mới bảo vệ anh, anh cũng nên vì tôi mà làm gì đó mới đúng.”
Sự chân thành của Nghiên Tuyết khiến trái tim của Tư Khải như được sưởi ấm, đây là lần đầu tiên có người đối xử vơi anh như vậy kể từ khi mẹ của anh mất đi.
“Cảm ơn cô.”
“Đừng cảm ơn suông như vậy, vô nghĩa lắm, anh hãy biến lời cảm ơn của mình thành hành động có lẽ tốt hơn đấy.”
Sau khi bôi thuốc xong, Nghiên Tuyết liền cất dụng cụ y tế vào trong chiếc hộp.
CÔ đã nghĩ rằng nếu mình không trở thành vợ của Trần Tư Khải thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cái mác con ghẻ bị bắt nạt mà không thể vùng lên được.
Trần Tư Khải chịu đựng tất cả là vì anh biết thân phận của mình thấp kém nhưng Nghiên Tuyết không cho rằng đó là đúng, cô vẫn mong anh vùng lên, lấy lại những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về mình.
Đêm hôm ấy, chiếc váy dạ hội được sửa xong, Trần Tư Khải đem chiếc váy về phòng để Nghiên Tuyết có thể mặc thử nó.
Tư Khải đã dành trọn vẹn buổi tối để sửa váy cho cô, đó là mồ hôi công sức và cũng có một chút tình cảm.
Sau khi thử váy, Nghiên Tuyết liền gọi Trần Tư Khải vào phòng thay đồ, cô nhìn mình vào chiếc gương to đùng phía trước rồi nói:
“Anh có thể kéo khóa váy ở sau lưng giúp tôi không?”
Trần Tư Khải chầm chậm bước đến sau lưng Nghiên Tuyết, anh nhìn chằm chằm vào chiếc lưng trần của cô một lúc rồi mới từ từ kéo khóa váy lên.
Trong lúc kéo, anh đã không kiềm chế được mà chạm tay lên lưng cô và cảm thấy nó thật mềm mại.
Chiếc váy được sửa lại vừa khít với cơ thể Nghiên Tuyết nên cô thấy rất hài lòng, nhưng sắc mặt của Tư Khải lại có chút kỳ lạ.
“Anh sao thế? Nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt.”
“Không sao, tôi chỉ đang suy nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này không biết tôi có thể trụ vững đến bao giờ nữa.”
“Trụ vững cái gì?”
“Ham muốn của một thằng đàn ông.”