Chiến Dịch Hôn Nhân Đoạt Lấy Quyền Lực


Một lúc sau, Trần lão gia được truyền đủ lượng máu nên tình trạng sức khỏe đã ổn định trở lại.

Ông ấy tỉnh dậy trên giường bệnh và chợt nhận ra mình đang ở bệnh viện, cùng với đó là dáng vẻ đầy lo lắng của những người thân trong gia đình.
“Ba, ba không sao chứ?”
“Cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi, mẹ con tôi lo cho ông lắm đấy.”
Trần lão gia quay sang thì nhìn thấy vợ và vợ chồng Trần Tư Thông, Kiều Ninh Nguyệt nhưng lại không thấy Tư Khải và Nghiên Tuyết đâu cả.

Thật ra là Tư Khải không dám vào trong thăm ba mình, anh chỉ muốn đứng từ xa quan sát vì chỉ cần thấy ba mình không sao là anh đã an tâm rồi.

Thế nhưng Nghiên Tuyết không ủng hộ hành động đó, cô nắm lấy tay anh kéo vào trong phòng bệnh và để ba anh nhìn thấy thực sự đứa con trai mà ông ấy ghẻ lạnh đã lo lắng cho ông ấy nhường nào.
“Ba…”
Trần Tư Khải lí nhí gọi ba, Trần lão gia có liếc mắt nhìn anh nhưng ông ấy lại chẳng để tâm đến.

Nghiên Tuyết chứng kiến sự thờ ơ đó ngay cả cô cũng cảm thấy bất công, vì vậy cô đã lên tiếng thay chồng mình:
“Ba, bác sĩ bảo ba bị thiếu máu nên mới ngất xỉu và bác sĩ đã lấy máu của chồng con truyền cho ba.”
Trần Tư Thông nghe Nghiên Tuyết kể công liền giở thái độ, anh ta đứng phắt dậy gắt gỏng với cô:
“Chuyện đó là chuyện đương nhiên phải làm mà cô nói như đang kể công ấy nhỉ?”

“Không phải kể công, tôi chỉ muốn cho ba biết rằng Tư Khải cũng đã rất lo lắng cho ba, anh ấy cũng thật lòng quan tâm đến ba mà thôi.”
Nghiên Tuyết không chịu nhún nhường trước anh chồng của mình, cô muốn giúp đỡ Tư Khải nên đã không ngần ngại làm một việc có thể sẽ khiến cô trở thành cái gai trong mắt Trần Tư Thông.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Trần phu nhân liền đứng ra ngăn cản con trai chắc là bà ta sợ bị lộ vụ nhóm máu không tương thích.
Việc bác sĩ nói kết quả xét nghiệm máu của Trần Tư Thông với ba mình không tương thích đã dấy lên một nỗi nghi ngờ, nếu nó đến tai của Trần lão gia thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhưng ngay sau đó người bác sĩ ban nãy làm xét nghiệm máu bỗng mở cửa bước vào phòng bệnh, kèm theo đó là một cái cúi đầu xin lỗi.
“Thật sự xin lỗi mọi người vì kết quả xét nghiệm ban nãy, chúng tôi đã phát hiện ra sai sót của mình trong lần xét nghiệm máu đầu tiên với Trần đại thiếu gia đây.”
Trần lão gia thắc mắc hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Lúc này, Trần Tư Thông mới thở dài đáp:
“Nãy họ dám nói máu của con và ba không tương thích đó, con biết chắc kiểu gì họ cũng xét nghiệm sai mà.”
Sau đó Trần Tư Thông đột nhiên liếc mắt nhìn đểu em trai mình rồi tiếp tục nói với cái giọng điệu như cố tình châm biếm Tư Khải:
“Hoặc là có ai đó đã cố tình nhúng tay vào để có cơ hội được làm đứa con có hiếu với ba mình.”
Trần Tư Khải hiểu câu nói đầy ấn ý đó là đang đá xéo mình vì vậy nét mặt anh có chút không thoải mái, Hà Nghiên Tuyết thì đứng một bên lườm nguýt Trần Tư Thông khó ưa, nếu không phải đang có ba chồng cô ở đây thì cô đã đấu khẩu với cái tên đáng ghét đó rồi.
Việc bác sĩ đến xin lỗi vì xét nghiệm nhầm đã làm xóa bỏ mọi sự nghi ngờ, điều đó giúp Trần phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi rời đi, bà ta và người bác sxi còn liếc nhìn nhau, ánh mắt trông có vẻ như đang che giấu một âm mưu nào đó.
Công việc ở công ty vẫn còn nhiều vậy nên mọi người phải mau chóng về TRT giải quyết công việc.


Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của Trần lão gia thì cần phải có người bên cạnh chăm sóc.

Hà Nghiên Tuyết đã xung phong ở lại chăm sóc ba chồng, một phần là cô mong muốn thế, phần còn lại là cô hi vọng sẽ giúp quan hệ ba con Tư Khải trở nên tốt đẹp hơn.
Nhìn cái cách Nghiên Tuyết đối xử với Tư Khải, Trần lão gia cũng cảm nhận được sự chân thành cô gửi gắm ở đó.

Ông ấy có cái nhìn rất khác về cô, một đứa con dâu không giống với những gì ông ấy đã tưởng tượng.
“Nghiên Tuyết, ta thấy con rất quan tâm đến Tư Khải, có phải vì con cảm thấy nó đáng thương hay không?”
Hà Nghiên Tuyết trả lời tỉnh bơ:
“Anh ấy là người tốt và xứng đáng nhận được tình yêu thương, tại sao con có thể không quan tâm đến chồng con được?”
“Ồ, con nghĩ thế thật sao?”
“Vâng, con biết hiện tại ba đang nghĩ gì về Tư Khải.

Nhưng con nhất định sẽ khiến ba nhận ra rằng những suy nghĩ mà ba dành cho anh ấy đều là sai lầm.”
Trần lão gia thích thú mỉm cười một cách hiền hậu, ông ấy cũng rất mong chờ điều mà Nghiên Tuyết sẽ làm để thay đổi suy nghĩ của ông ấy.

Đến tối.

Sau khi xong việc ở công ty, Trần Tư Khải liền lái xe đến bệnh viện để thăm ba mình và cũng muốn đón vợ về nhà.

Tuy nhiên trong lúc đang chờ đèn đỏ, anh phát hiện trong con ngõ vắng vẻ có tiếng đánh nhau và tiếng khóc lóc thảm thiết của con gái.
Trần Tư Khải vội bước xuống xe, anh đi vào trong con ngõ thì phát hiện một đám con gái đang túm tụm đánh một người con gái khác.
“Này, mấy đứa làm cái trò gì thế?”
Nhìn qua ngoại hình thì có vẻ đều là nữ sinh, đám nữ sinh kia sau khi thấy anh thì liền bỏ chạy và để lại cô gái bị đánh bầm dập ngồi một xó.
“Em học sinh, không sao chứ?”
Tư Khải đi đến đỡ cô gái kia dậy thì bất ngờ phát hiện đó lại chính là Hà Nghiên Hy - em gái cùng cha khác mẹ với Nghiên Tuyết.

Chỉ vì ham chơi, đua đòi nên cô ta đã đến quán bar một mình mà không đem theo vệ sĩ vì sợ sẽ bị ba mẹ biết, kết quả là đụng phải nhóm nữ sinh đầu gấu rồi bị chúng đánh cho te tua.
Hà Nghiên Hy ngồi trên xe ô tô của Tư Khải cứ khóc nức nở, mãi cho đến khi cô ta chịu nín thì Tư Khải mới cất tiếng hỏi:
“Em là Hà Nghiên Hy, em gái của Nghiên Tuyết có phải không?”
Hà Nghiên Hy quay sang nhìn anh rồi gật đầu, khẽ đáp:
“Vâng.”
“Tại sao em lại ở đây?”
“Em…”
“Nghe Nghiên Tuyết nói thì em vẫn còn là học sinh cấp ba, ăn mặc thế này ra đường sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa nó không phù hợp với lứa tuổi của em.”
Vì là em gái của vợ nên Tư Khải cũng khá quan tâm đến Nghiên Hy nhưng anh lại đâu biết đứa em gái này đã từng nhẫn tâm đánh vợ mình.
“Anh có thể đừng nói cho Hà Nghiên Tuyết biết chuyện này không? Chị ta chắc chắn sẽ mách ba mẹ em, rồi em sẽ bị mắng.”
Tư Khải bị sốc trước cách xưng hô của Hà Nghiên Hy dành cho Nghiên Tuyết, anh nhíu mày hỏi lại:
“Em… gọi cả họ tên chị gái mình như vậy à?”

“Thì sao chứ? Anh không biết chị ta đáng sợ đến mức nào đâu.

Thật ra người được chọn làm vợ anh là em nhưng chính chị ta cướp hôn sự của em đó, nếu không phải do chị ta thì giờ người làm vợ anh… chắc chắn là em rồi.”
Vì Hà Nghiên Hy mới mười tám tuổi nên chắc sẽ không phải đối tượng kết hôn của Tư Khải.

Anh thừa biết cô ta đang nói dối nhưng điều này đã khiến anh nhận ra mối quan hệ chị em của họ thật chẳng khác gì quan hệ của anh và Trần Tư Thông.
“Hà Nghiên Tuyết chỉ đang lợi dụng anh thôi, chị ta hơi bị tham vọng đó.

Không những thế chị ta còn ích kỉ, hẹp hòi và tham lam nữa chứ, nói chung là anh phải cẩn thận với người như chị ta.

Ở nhà chị ta lúc nào cũng khiến ba tức giận, cứ mỗi lần cãi nhau là chị ta bày đặt không ăn cơm rồi dọa bỏ đi nữa.

Tính tình của chị ta khó ai mà chịu đựng được lắm, cả nhà em đều không ưa gì chị ta cả.”
Hà Nghiên Hy liên tục nói xấu Nghiên Tuyết trước mặt Tư Khải, anh đang lái xe rất bình thường nhưng đột nhiên lại phanh gấp.
“Xuống xe đi.” Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến Hà Nghiên Hy lạnh cả sống lưng.
Thấy Tư Khải tự nhiên đuổi mình xuống xe, Hà Nghiên Hy liền giãy nảy lên:
“Anh nói sẽ đưa em về tận nhà mà?”
Trần Tư Khải có chút không vui, anh siết chặt lấy vô lăng, nét mặt cau có khó chịu.
“Tôi sẽ không đưa một kẻ cứ nói xấu vợ mình về nhà đâu, kể cả người đó có là em gái của vợ tôi đi nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận