Trên đường quay trở lại văn phòng, Nghiên Tuyết đột nhiên nhìn thấy một tin tức có liên quan đến công ty của nhà cô.
Hôm nay là lễ nhậm chức chủ tịch của mẹ kế cô vậy mà cô lại không hề hay biết.
Toán bộ tin tức có liên quan đến tập đoàn Hà thị đang tràn lan trên các mặt báo, cựu chủ tịch của Hà thị là ba cô do vấn đề sức khỏe nên đã rời khỏi ghế chủ tịch và nhường nó cho vợ của mình.
Sau khi nghe được tin này, Nghiên Tuyết đã rất tức giận, cô lập tức chạy ra khỏi TRT đến bệnh viện tìm ba.
Cô không thể tin là sản nghiệp đã từng do một tay ba mẹ ruột cô gây dựng lại đi rơi vào tay người mẹ kế hiểm độc đó.
Bệnh viện.
Phòng bệnh của Hà lão gia.
Rầm!
Hà Nghiên Tuyết mở cửa phòng bệnh của ba mình một cái rầm khiến những người bên trong đều giật bắn mình.
Hà Nghiên Hy vừa nhìn thấy cô liền khó chịu quát:
“Hà Nghiên Tuyết, chị vào mà không biết gõ cửa à?”
Nghiên Tuyết không để tâm đến đứa em gái kế của mình mà cô chỉ đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn ba của mình với một ánh mắt khó hiểu trong khi ông ấy lại trông rất bình thản.
“Tại sao ba lại làm vậy? Tại sao ba lại tự ý nhường ghế chủ tịch cho bà ta chứ?”
Trước sự giận dữ của Nghiên Tuyết, Hà lão gia chỉ bình tĩnh đáp lại:
“Đừng tự ý gọi mẹ mình là bà ta.”
“Mẹ sao? Mẹ của con chỉ có một mà thôi, bà ta không phải mẹ của con.”
Hà lão gia nổi khùng ném quyển sách đang đọc xuống đất, ông ấy trợn mắt nhìn cô:
“Mày đừng có mà hỗn, nếu đã lấy chồng rồi thì yên phận ở nhà chồng đi, đừng để ý gì đến tao hay công ty nữa rõ chưa?”
Hà Nghiên Tuyết thực sự không thể hiểu nổi ba mình đang nghĩ gì, dù cho sức khỏe ông ấy có đang không tốt hay thậm chí là không thể quản lý công ty được nữa thì cũng không thể tùy tiện nhượng ghế chủ tịch cho người phụ nữa kia mà không hỏi ý kiến của cô.
“Ba thực sự nghĩ đó là quyết định sáng suốt của mình à? Rồi một ngày nào đó ba sẽ phải hối hận vì đã làm điều đó, con chắc chắn đấy.”
Hà lão gia vẫn tuyệt tình với con gái như mọi khi nhưng lúc thấy cô dứt khoát rời đi thì nét mặt ông ấy lại thoáng chút chạnh lòng.
Hà Nghiên Hy thấy thế liền đuổi theo chị mình, cô ta kéo tay Nghiên Tuyết đồng thời lên tiếng trách móc:
“Chị nghĩ mình là ai mà nói mẹ tôi như vậy? Nếu không nhờ có mẹ tôi thì Hà thị đã phá sản từ lâu rồi chị biết không?”
“Đừng lấy chuyện đó ra để bao biện cho âm mưu của mẹ cô, nói với bà ta là tôi sẽ lấy lại toàn bộ những thứ mà bà ta đã cướp mất, cứ chờ đi.”
Tối hôm ấy.
Biệt thự Kannadas.
Lúc Lâm Tuệ Tuệ (Trần phu nhân) cùng chồng từ công ty trở về nhà thì có nhận được một bức thư, bức thư ấy không có tên người gửi đến nhưng người đưa thư lại nói chúng phải được đưa tận tay cho người có tên là Lâm Tuệ Tuệ.
Ban đầu, bà ấy không để tâm đến bức thư không có địa chỉ rõ ràng này nhưng vì tò mò nên đã xé nó ra xem thử.
Thứ bên trong đã khiến Trần phu nhân sốc nặng, đến mức phải đem nó chạy vào trong nhà vệ sinh để không ai phát hiện ra.
“Cái quái gì thế này?”
Trần phu nhân hai tay run run cầm tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay, dòng chữ nằm ở cuối tờ xét nghiệm mới thực sự khiến người khác sửng sốt.
[Kết quả xét nghiệm ADN: Mẫu 1 Hoắc Kiên; Mẫu 2 Trần Tư Thông, xác suất có quan hệ cha con là 99,976%.]
Thì ra bấy lâu nay Lâm Tuệ Tuệ vẫn luôn che giấu chuyện kinh khủng này.
Trần Tư Thông không phải con ruột của Trần lão gia mà là con của Hoắc Kiên và người duy nhất có quan hệ máu mủ với ông ấy chỉ có Tư Khải mà thôi.
Sau khi đọc tờ giấy xét nghiệm, Lâm Tuệ Tuệ tức giận vo tròn lại sau đó bà ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Kiên.
Reng… Reng… Reng…
Lúc này, Hoắc Kiên đang ở khách sạn riêng, ông ta cũng đang cười rất vui vẻ khi biết được Trần Tư Thông chính là con trai của mình.
Nhìn màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Tiểu Tuệ”, Hoắc Kiên bèn nhếch miệng cười trừ, ông ta cầm máy lên nhưng không vội bắt máy.
Ông ta bình thản đếm đúng năm giây sau đó mới ấn nút nghe.
“Alo?”
[Hoắc Kiên, rốt cuộc anh muốn cái gì hả?]
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng giận dữ của một người phụ nữ.
Hoắc Kiên cũng đoán được là Lâm Tuệ Tuệ sẽ có phản ứng như thế này nên không hề tỏ ra bất ngờ chút nào.
“Đừng nổi giận như thế chứ? Đáng lẽ ra người hỏi câu đó phải là anh mới phải.
Bấy lâu nay em giấu anh chuyện anh có một đứa con trai, vậy mà khi gặp lại em còn không cho anh nhận con sao?”
Lâm Tuệ Tuệ siết chặt lấy điện thoại, gằn giọng nói:
“Tư Thông không phải con của anh.”
[Ồ, kết quả xét nghiệm rõ rành rành như thế mà em nói là không phải sao? Hay là để anh làm thêm một cái xét nghiệm nữa với chồng em nhé?]
“Hoắc Kiên, anh dám sao? Nếu anh dám ho he nói chuyện này cho chồng tôi biết thì anh không xong đâu.”
[Ngày mai chúng ta hãy gặp nhau đi, nếu em không đến thì anh sẽ đến TRT để tìm gặp em và… con trai chúng ta.]
Tút.
Sau khi cúp máy, Lâm Tuệ Tuệ liền vứt tờ giấy xét nghiệm ADN vào trong thùng rác và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bà ta tươi cười chạy đến ngồi cạnh chồng mình, dù lừa dối chuyện Trần Tư Thông không phải máu mủ Trần gia nhưng Lâm Tuệ Tuệ lại thật lòng yêu Trần lão gia.
Phòng ngủ của Tư Khải và Nghiên Tuyết.
Cả ngày hôm nay, Tư Khải không chịu nói chuyện với Nghiên Tuyết, anh cứ bày bộ mặt lạnh lùng đó cả buổi trời từ lúc ở công ty cho đến lúc về nhà.
Mặc dù đã đến giờ đi ngủ nhưng anh vẫn cắm mặt vào điện thoại, ngồi một chỗ giải quyết công việc.
Hà Nghiên Tuyết không ngủ được, cô liếc mắt sang nhìn anh rồi lại quay đi, cái không khí này gượng gạo vô cùng thật khiến người ta khó chịu.
Đột nhiên Nghiên Tuyết ngồi bật dậy, cô nhẹ nhàng cất lời:
“Tư Khải, anh có đói không?”
“Không.”
“Vậy anh có khát nước không?”
“Không.”
Cô đang cố tình bắt chuyện với anh nhưng xem ra cách này không có hiệu quả cho lắm.
Hết cách, Nghiên Tuyết đành cúi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt của Tư Khải, cô hỏi:
“Anh đang giận tôi đúng không?”
Trần Tư Khải né tránh cái nhìn của cô, anh lắc đầu:
“Tôi không giận em.”
“Vậy thì tại sao cả ngày nay anh đều không nói chuyện gì với tôi, còn né tôi nữa, rõ ràng là anh đang giận tôi mà.”
Trần Tư Khải rời khỏi giường, anh cầm điện thoại theo cùng với một câu nói:
“Tôi không giận em nên đừng nghĩ nhiều.”
Hà Nghiên Tuyết phồng má lên tỏ vẻ không vui, cô lẩm bẩm:
“Rõ ràng là đang giận vậy mà lại nói không giận.”
Tránh nhau cả ngày còn chưa đủ, đến lúc đi ngủ anh cũng muốn tránh mặt đi, thật không hiểu nổi.
Nếu anh có gì khó chịu thì phải nói ra để cô biết mới phải nhưng tại sao lại chọn cách im lặng chứ?
Đêm hôm đó, hai vợ chồng họ mỗi người một nơi.
Hà Nghiên Tuyết ngồi suy nghĩ đủ thứ ở ngoài phòng khách rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Đúng lúc đó Trần Tư Khải từ phòng làm việc trở về phòng ngủ thì không thấy vợ đâu, anh vội vàng đi xuống dưới nhà tìm thì phát hiện Nghiên Tuyết đang ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Cả Kannadas đều không bật điện nên chỉ có ánh trăng rọi vào qua lớp cửa kính.
Dáng vẻ lúc này của cô thật giống với công chúa ngủ trong rừng.
Trần Tư Khải đã định lay cô dậy nhưng nghĩ một hồi lại thôi, thay vì đánh thức anh đã chọn cách im lặng bế cô trở về phòng.
Trần Tư Khải ôm chặt Nghiên Tuyết ở trong lòng, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô rồi lại mỉm cười.
Thật ra không phải anh không muốn nói cho cô biết mà bởi vì anh luôn nghĩ:
“Đến trái tim em tôi còn chưa có được thì tôi lấy đâu ra cái quyền nói rằng mình đang ghen chứ?”