Cốc… Cốc…
Đúng lúc đó, đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó liền có một giọng nói cất lên:
“Nhị thiếu phu nhân, lão phu nhân nói là có chuyện muốn nói với cô.”
Đây là lần đầu tiên Trần lão phu nhân muốn gặp riêng Nghiên Tuyết kể từ lúc cô trở thành người nhà họ Trần đến giờ, cho nên khi nghe thấy điều này Nghiên Tuyết đã khá bất ngờ.
Cô quên luôn chuyện mình đang xấu hổ mà tung chăn ra, tròn mắt nhìn Trần Tư Khải sau đó hỏi anh:
“Này, bà nội có phải cũng ghét anh đúng không?”
Trần Tư Khải thở dài một tiếng, anh đáp:
“Trước đây thì bà không quan tâm tới tôi nhưng mấy năm gần đây bà cũng bắt đầu thay đổi rồi.
Bà không yêu quý tôi như anh trai nhưng vẫn quan tâm tôi, nhất là không cảm thấy khó chịu với tôi.”
“Ồ, vậy tại sao bà lại muốn nói chuyện với tôi nhỉ?” Hà Nghiên Tuyết nghi hoặc.
Việc bà nội muốn gặp riêng Nghiên Tuyết cũng khiến Tư Khải tò mò, anh không biết bà sẽ nói gì với vợ mình, có thể là những lời động viên tốt đẹp nhưng cũng có thể là những lời khó nghe vì cô là vợ của một kẻ bị ghét như anh.
“Nghiên Tuyết, nếu bà nội có nói gì đó làm tổn thương cô thì tôi xin lỗi.”
Hà Nghiên Tuyết bày ra gương mặt ngơ ngác, sau đó cô liền bật cười:
“Anh nói gì thế hả đồ ngốc? Nếu tôi có bị chửi thì cũng là do tôi, tại sao anh lại phải xin lỗi chứ? Vì anh cứ luôn nghĩ lỗi là ở mình nên mọi người mới ghét anh đó.”
Những lời mà Nghiên Tuyết vừa nói tuy chỉ là những điều bình thường nhưng lại khiến Tư Khải cảm nhận được sự ấm áp, cứ như thể trái tim của anh đang được sưởi ấm bằng những lời nói ngọt ngào của cô vậy.
Phòng ngủ của Trần lão phu nhân.
“Bà nội, cháu xin phép được vào trong ạ.”
Vừa nhìn thấy Nghiên Tuyết, Trần lão phu nhân đang đọc sách trong phòng liền gập sách lại rồi nở một nụ cười hiền từ như để đón tiếp cô.
“Cháu ngồi xuống đây đi, Nghiên Tuyết.”
“Vâng ạ.”
Hà Nghiên Tuyết có chút hồi hộp và lo sợ, cô không biết lý do mà bà nội gọi cô vào đây là gì nên có chút căng thẳng.
“Vì cháu đột ngột trở thành cháu dâu của ta nên chúng ta vẫn chưa có hiểu về nhau mấy, cháu cảm thấy ở đây thế nào?”
“Vâng, cháu cảm thấy mọi thứ đều ổn.”
“Hiện tại cháu đang làm gì?”
“Cháu chỉ đang theo học đàn piano thôi bà ạ.”
Cuộc trò chuyện này tưởng chừng là rất bình thường nhưng thực chất đã có sắp xếp từ trước.
“Vậy cháu nghĩ sao về việc trở thành thư ký riêng cho Tư Khải? Nếu được vào TRT cháu có thể giúp đỡ được chồng mình ít nhiều, cháu nghĩ sao?”
Đột nhiên Trần lão phu nhân nhắc đến chuyện vào TRT khiến Nghiên Tuyết khó xử, vì trước giờ cô không nghĩ là mình có thể làm việc trong một tập đoàn lớn như vậy.
Tuy cô đã từng được học về kinh doanh nhưng kinh nghiệm thì không có, huống hồ đó lại là vị trí thư ký của giám đốc, ít nhiều cũng sẽ rất khó khăn đối với cô.
“Bà ơi nhưng cháu cảm thấy…”
“Ninh Nguyệt cũng làm thư ký cho chồng của nó đấy, cả hai đứa nó phối hợp vô cùng ăn ý.
Bà nghĩ nếu vợ chồng sát cánh cùng nhau thì chuyện khó cũng sẽ hóa dễ dàng thôi, phải không?”
Thì ra Kiều Ninh Nguyệt cũng làm thư ký riêng cho Trần Tư Thông, chẳng trách lại gặp cô ấy ở công ty.
Ý đồ của Trần lão phu nhân thì Nghiên Tuyết cũng ngờ ngợ đoán được, bà ấy đang muốn thử thách hai người cháu của mình nên mới đề nghị việc Nghiên Tuyết trở thành thư ký cho Tư Khải.
“Nếu cháu muốn thì chỉ cần đồng ý là sẽ chẳng có ai làm được gì cháu hết, người mà bà đã duyệt thì sẽ không có ai dám nói gì đâu.”
Xem ra Trần lão phu nhân cũng khá công tâm trong việc đưa ra thử thách cho hai đứa cháu trai của mình, bà ấy không hề thiên vị, tất cả chỉ là muốn chọn ra người mà bà ấy có thể tin tưởng được mà giao lại công ty cho thôi.
Trước lời đề nghị hấp dẫn này, Nghiên Tuyết vẫn chưa thể ra được câu trả lời ngay vì cô rất thích chơi piano và muốn biểu diễn piano trên sân khấu.
Trở về phòng ngủ của mình, Nghiên Tuyết một mình ngồi chơi đàn piano, bản nhạc mà cô vừa đánh nghe vừa buồn lại đau thương khiến không gian trở nên nặng trĩu u sầu.
Cô nhớ đến cái cách người nhà đối xử với mình, nhẫn tâm đem cô ra làm đòn bẩy để thỏa mãn mong ước của họ.
Nghiên Tuyết căm phẫn ghì bàn tay xuống phím đàn, kết thúc bản nhạc bằng một âm thanh vô cùng chói tai.
Cô hận những người đó và cô thực sự muốn họ phải hối hận với những gì họ đã làm với cô.
“Mẹ à, con sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải hối hận, tất cả bọn họ phải trả giá cho sai lầm của mình…”
Vài ngày sau.
Văn phòng giám đốc thiết kế - Trần Tư Khải.
Cạch!
Cửa văn phòng vừa mở, một cô gái với đôi cao gót đen đầy cuốn hút cất bước đi vào trong, mặc cho tiếng guốc kêu rõ mồn một từng bước Trần Tư Khải vẫn chuyên tâm làm việc.
“Trần tổng, đây là báo cáo mà anh cần.”
“Cảm ơn, cứ để ở đó đi.”
Tư Khải trả lời đúng một câu rồi lại cắm mặt làm việc cho đến khoảng vài giây sau anh mới bắt đầu ngờ ngợ.
Giọng nói của người vừa đưa anh báo cáo nghe quen lắm, vậy nên anh liền lập tức ngẩng đầu lên và vô cùng bất ngờ khi thấy Hà Nghiên Tuyết trong bộ đồ công sở.
“Nghiên Tuyết, tại sao cô lại…”
“Anh không biết gì sao? Kể từ hôm nay tôi là thư ký của anh đó, tên James kia sẽ không theo sát anh nữa.”
Chuyện Tư Khải có thư ký mới cả công ty đều biết nhưng chỉ có Tư Khải là không biết vậy nên anh mới bày ra cái gương mặt hốt hoảng như vậy.
“Sao hả? Anh thấy bộ đồ nay tôi mặc thế nào? Ra dáng một cô thư ký xinh đẹp chứ? Có cô gái xinh đẹp vừa là thư ký vừa là vợ thế này anh tự hào lắm phải không?” Hà Nghiên Tuyết hớn hở xoay một vòng trước mặt Tư Khải.
Trần Tư Khải liếc mắt nhìn cô một lượt, anh có chút ấp úng:
“Ừm… nó rất hợp với cô.”
Trong khi ở bên này không khí đang rất vui vẻ thì ở một văn phòng nào đó, không khí lại vô cùng ảm đạm và tràn ngập sát khí.
“Mẹ à, tại sao con bé đó lại được làm thư ký cho Trần Tư Khải? Rốt cuộc bà nội đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Tư Thông bực mình, vì không dám nổi giận với bà nội nên mới tìm đến chỗ mẹ mình.
Việc Nghiên Tuyết trở thành thư ký cho chồng đã được Trần lão gia chấp nhận, nên cho dù có bất mãn thì mẹ con Trần Tư Thông cũng chẳng làm được gì hết.
Điều duy nhất họ có thể làm đó là bực tức và cắn răng chịu đựng mà thôi.
“Xem ra mẹ đã quá khinh thường Hà Nghiên Tuyết rồi, con bé đó quả nhiên không hề tầm thường.”
“Là mẹ chọn nó làm vợ của Tư Khải mà, mẹ mau giải quyết đi chứ!” Trần Tư Thông đập tay xuống bàn.
Trần phu nhân đang không vui thì cái thái độ của Tư Thông khiến bà ấy càng thêm điên tiết.
Bà ta trợn mắt lườm con trai, lớn giọng quát:
“Không thấy mẹ đang nghĩ cách sao? Nếu mày có đủ tài năng thì đừng có đứng đó mà than vãn nữa, sao không tự tay loại bỏ nó đi? Đúng là vô dụng, suốt ngày mày chỉ biết kêu than, nếu mày thông minh hơn Trần Tư Khải thì tao đã chẳng phải tự tay sắp đặt cái hôn sự hờ cho nó rồi.”
Trần Tư Thông bị mắng nên chỉ biết im lặng, trong lòng hắn vẫn luôn đố kỵ với Tư Khải, hắn ghét anh đến mức muốn giết anh.
“Trần Tư Khải, tao nhất định sẽ không để yên cho mày.”
Tối hôm ấy, kết thúc một ngày làm việc ở TRT với vai trò là thư ký của Tư Khải, Nghiên Tuyết cùng với chồng mình lại trở về một cặp vợ chồng bình thường.
Trong lúc đang chờ Tư Khải lấy xe, Nghiên Tuyết có nhận được tin nhắn từ ba mình.
[Về nhà đi, ba có chuyện muốn nói.]
Nghiên Tuyết đã định sẽ không để ý đến tin nhắn này nhưng sau một hồi suy nghĩ cô liền bắt xe trở về nhà, đồng thời thông báo cho Tư Khải để anh về trước.
Lần này về nhà cô biết chắc sẽ có chuyện nhưng cô vẫn muốn về, vì cô muốn kết thúc mọi chuyện trong hôm nay.
Biệt thự nhà họ Hà.
“Chào mừng chị gái quay trở về nhà.”
Hà Nghiên Hy là người mở cửa cho Nghiên Tuyết, cô ta vừa thấy cô là bắt đầu giở giọng chế giễu ngay.
Nghiên Tuyết ngó lơ không để ý cô ta mà đi vào trong, ở phòng khách ba ruột và mẹ kế của cô đang ngồi ngay đó.
“Ba tìm con có chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi vì con phải về nữa.”
“Nghe nói mày đang làm ở TRT, mau nghỉ việc ở đó nhanh đi.”
“Ha… thì ra đây là lý do ba gọi con về sao? Nếu câu trả lời của con là không thì ba sẽ làm gì?”
Hà lão gia im lặng đứng dậy, ông ấy đi đến chỗ con gái mình, lạnh lùng nhìn cô sau đó thẳng tay tát vào mặt cô.
Chát!
Tiếng bạt tai vang lên khiến mẹ kế lẫn đứa em gái kế cũng phải giật mình.
Cái tát đau đớn này khiến Nghiên Tuyết ghi nhớ thật rõ trong đầu, cô sẽ không bao giờ quên nó, có chết cũng không quên.
Hà lão gia cau mày, lớn tiếng chửi thẳng mặt cô:
“Nếu mày không nghỉ việc ở TRT thì mày đừng bao giờ coi tao là ba của mày cũng đừng bao giờ nói mình là người họ Hà, vì Hà gia không có đứa con gái cứng đầu như mày!”