Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Vài ngày sau, Lương Nhạc luôn nghe lời Chúc Úy Hàng, dường như cô đã quên mất chuyện anh là đối thủ mười mấy năm của cô, thậm chí còn cho rằng anh là chỗ dựa duy nhất của cô giữa bầy hổ sói này.
Lần nào anh ra ngoài cô cũng dõi theo bóng dáng anh rời đi, anh vừa đi thì cô liền đi theo sau bà nội, tuyệt đối không ở một mình trên lầu.
Có đôi khi cô đi nhặt rau với bà ở ngoài ruộng, có đôi khi đến trấn đi chợ mua đồ ăn với bà, thỉnh thoảng cô cũng đi tìm Hứa Tiếu Nam chơi.
Cố tình tách ra, để không phải gặp mặt cặp đôi kia.
Tuy cách này có hơi mệt mỏi nhưng vẫn hữu dụng, ít nhất là không gặp bọn họ.
Cô chơi ở nhà Hứa Tiếu Nam đến 6 giờ chiều thì đi về, đúng lúc gặp Chúc Úy Hàng được Lưu Hựu chở về, sau đó cô cùng anh đi vào nhà.
Thậm chí cô còn điều chỉnh tốc độ ăn cơm cho kịp anh, đôi khi không kịp thì cô sẽ bảo anh chờ cô.
Tuy rằng thoạt nhìn Chúc Úy Hàng không tình nguyện lắm nhưng lúc nào anh cũng chờ cô.
Lúc cô ăn xong, anh còn rút giấy cho cô lau miệng.
Cơm nước xong, Lương Nhạc theo Chúc Úy Hàng đi lên lầu, lúc lên tầng hai thì cô không khỏi nhích lại gần anh một chút.
Chúc Úy Hàng sửng sốt, bước đi chậm lại, có thể cảm giác được cánh tay của cô đang dán đằng sau lưng anh, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó để tựa vào.
Lúc Lương Nhạc chuẩn bị ra khỏi phòng tắm thì cô có ảo giác nếu mở cửa ra thì sẽ gặp Ngô Thành Hải, nhưng lúc cô nghiêm túc mở cửa ra là có thể thấy Chúc Úy Hàng đứng ngoài cửa —
Anh cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa, giống như là đang chờ để được tắm vậy.
Thấy cô ra, anh sẽ chau mày hỏi: “Tắm lâu thế?”
Lương Nhạc lấy khăn tắm quật anh hai lần rồi đi vào phòng.
Tuy rằng còn cãi nhau nhưng vì ngày nào anh cũng canh cửa phòng tắm cho cô nên tâm lí sợ hãi của cô được giảm đi rất nhiều.
Theo suy nghĩ nước sông không phạm nước giếng, Lương Nhạc cho rằng nếu cô trốn cặp đôi kia thì chuyện này sẽ ngừng lại.
Nhưng không ngờ rằng, đồng minh của cô lại phản bội cô —
Một buổi tối nào đó, cô thế mà phát hiện Đường Mai Trân xuất hiện trong phòng Chúc Úy Hàng.
Khi đó cô đi ngang qua, nhìn qua khe cửa, nghe thấy tiếng phụ nữ ở bên trong, cảm thấy nghi ngờ nên vụng trộm liếc vào xem thử.
Đường Mai Trân đang nói chuyện với Chúc Úy Hàng, nói cụ thể gì thì cô không nghe rõ, nhưng cô thấy được biểu cảm trên mặt Chúc Úy Hàng, không có gì vui vẻ nhưng cũng không trưng ra bộ mặt đần thối.
Đương muốn nghe thêm thì Đường Mai Trân lui lại, hình như là muốn rời đi.
Thế nên Lương Nhạc chạy trốn như chuột lủi, không phải vì cô sợ hai người, mà là vì cô nghe lén người khác nói chuyện là việc vô liêm sỉ, nếu như Chúc Úy Hàng bắt được thì chắc chắn cô sẽ bị anh trách móc suốt ngày.
Vào phòng, cô ghé vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài —
Đường Mai Trân nói cảm ơn Chúc Úy Hàng.
Chúc Úy Hàng cười cười, không nói thêm gì.
Lương Nhạc ở trong phòng hơn mười phút, trong đầu nghĩ, không biết từ khi nào mà Chúc Úy Hàng thân mật với Đường Mai Trân như vậy? Bình thường cô vào phòng anh đều bị anh mắng cho một hồi, thế tại sao anh lại mời Đường Mai Trân vào phòng? Còn nói chuyện thân mật như vậy?
Lương Nhạc không thể xem nhẹ cơn tức trong lòng, giận dỗi một lúc rồi bò lên trên giường.
Nhưng khi cô nhắm mắt lại thì liền nghĩ tới biểu cảm lúc nãy của Chúc Úy Hàng, không khỏi so sánh biểu hiện của anh đối với cô, càng nghĩ càng thấy giận.
Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi, cô mơ thấy cô và Chúc Úy Hàng cãi nhau.
Cô trong giấc mơ chỉ trích Chúc Úy Hàng: “Tại sao cậu lại cho chị ta vào phòng?”
Chúc Úy Hàng lạnh lùng hỏi lại: “Không được à?”
Cô tức đến run người, lúc tỉnh lại thì cô mới nhận ra đây chỉ là giấc mơ.
Nhưng trong lòng vẫn còn đang giận dỗi, mở cửa nhìn thấy Chúc Úy Hàng thì thấy khó chịu hơn, chỉ muốn anh biến mất khỏi trước mặt cô.
Chúc Úy Hàng thấy dáng vẻ cô như mới cắn thuốc thì anh cũng không dám chọc cô, chỉ nói với cô vài câu, thấy cô không để ý thì anh bối rối không thôi.
Nhưng vì phải đi làm nên anh ngồi lên xe Lưu Hựu đi đến xưởng nhà máy.
Cả ngày nay Lương Nhạc rầu rĩ không vui, làm gì cũng không có tinh thần, trên đầu cô nhe có một đám mây đen xì.
Hôm nay trời lại rất đẹp, lúc chiều, bà nội Chúc bảo cô vào phòng Chúc Úy Hàng lấy chăn của anh ra để phơi.
Tuy Lương Nhạc không thèm vào phòng anh nhưng vì bà nội Chúc bảo nên cô vẫn đồng ý đi.
Đứng trước cửa, cô lại nghĩ đến giấc mơ tối qua, cô dùng sức mở cửa ra, trong phòng rất chỉnh tề, đồ vật trên bàn hay trên giường đều được sắp xếp gọn gàng.
Cô đi đến mép giường, ôm lấy cái chăn đã được xếp gọn của anh để mang xuống, đột nhiên có cái gì đó rơi ra khỏi chăn —
Xém chút nữa là cô bị té ngã.
Cúi đầu nhìn thì thấy là áo lót màu da của nữ, viền ren.
Cô sửng sốt chớp mắt liên hồi, lúc nhận ra cái áo ngực này rơi ra từ chăn của Chúc Úy Hàng thì não cô như đang vỡ vụn.
Cô đứng im tại chỗ một hồi, thả lại cái chăn lên giường anh, nhặt áo lót từ dưới đất lên, xác nhận đây không phải của mình thì cô mới nhớ đến cảnh tượng tối qua mà cô nhìn thấy.
Trong nhà này chỉ có ba người phụ nữ, không phải của cô, bà nội thì chắc chắn không có kiểu áo lót kiểu trẻ trung như thế này rồi, chỉ có thể mà Đường Mai Trân, hoặc là của Chúc Úy Hàng mang về từ bên ngoài.
Nhưng rõ ràng là hai cái nguyên nhân này làm cô không thể chấp nhận được.
—
Heo Úy Hàng: Hả?.