Chiến Đội Ace FULL


Rạng sáng, Kiều Hướng Thiển gửi câu chúc mừng này tới, Chín Vạn liền gửi một bao lì xì lại cho cô.
Chín Vạn: 【Năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài!】
Kiều Hướng Thiển tưởng lì xì nhỏ thôi, lấy lộc là được nên cô thuận theo dịp vui, không ngờ chỉ vừa click mở, con số 999.99 tệ trên màn hình sáng tới mức khiến cô muốn mù mắt.
Nhất thời Kiều Hướng Thiển không biết làm thế nào, bao lì xì lớn như vậy, sao cô nhận nổi?
Người Không Thích Uống Nước: 【Sao lì xì nhiều quá vậy?】
Làm sao cô có thể không biết xấu hổ đây chứ… – Kiều Hướng Thiển muốn gửi trả!
Chín Vạn: 【Nhận đi, lì xì mừng tuổi cho đệ tử đấy.】
Chuyện này… Kiều Hướng Thiển không nói nên lời, sao cô dám mặt dày mà nhận đây? Dầu gì cô và Chín Vạn cũng chẳng thân quen gì.
Thế là, Kiều Hướng Thiển tách 999 tệ thành 10 bao 99 tệ, gửi trả cùng một lượt.
Người Không Thích Uống Nước: 【Đệ tử dọn gạch [1] hiếu kính sư phụ đây, đừng khách sáo.】
Dư Hoán Xuyên nhận một cái, 99.99 tệ, lại nhìn xem số lượng, anh liền hiểu ra.
Gửi trả mười cái về hửm?
Anh phớt lờ cô.
Chín Vạn: 【Cuộc sống không dễ dàng gì, đệ tử để dành nuôi sống bản thân, nếu dư thì đi mua skin, set tướng skin gì đó, khi nào livestream thì có mà mặc.】
Người Không Thích Uống Nước: 【…】
Người Không Thích Uống Nước: 【Thôi được rồi, chỉ là 999 tệ không mua được tất cả các skin.】
Chín Vạn: 【Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi.】
Kiều Hướng Thiển vừa tức vừa buồn cười, tới lúc này rồi nên cô sẽ nhận, nhưng ngoài lì xì ra, dường như cô còn cảm nhận được một hương vị khó mà tả được.
Dù sao… vui vẻ là tốt rồi!

Ngày đầu tiên của năm mới, lúc Kiều Hướng Thiển thức dậy, việc thứ nhất là mở điện thoại lên, quả nhiên nhận được một đống tin nhắn chúc ‘Năm mới vui vẻ’.

Cô trả lời từng tin nhắn một, còn gửi thêm sticker lễ phép.
Trong số tin nhắn đó còn có Trương Vĩ Đào…
Trương Vĩ Đào: 【Năm mới vui vẻ!】
Trương Vĩ Đào: 【Cung hỉ phát tài! Đại cát đại lợi!】
Lớp trưởng lì xì chắc là một con số thôi… Dù sao thì bạn bè của cô cũng có người y hệt, ăn Tết gửi bao 5.20 tệ, 2.33, 8.88 [2] mang ngụ ý, cô cũng từng gửi lì xì giống vậy.
Thế là cô tiện tay click mở —
Tối hôm qua, lúc nhận lì xì 999 tệ của Chín Vạn, cô còn không ngạc nhiên bằng, nhưng vừa nhận lì xì của lớp trưởng, một bao 520.00 tệ…
Kiều Hướng Thiển lập tức tỉnh ngủ.
Lớp trưởng điên à?
Người Không Thích Uống Nước: 【??????】
Kiều Hướng Thiển lập tức gửi trả.
Nhưng đã quá muộn, Trương Vĩ Đào vốn không để ý.
Trương Vĩ Đào: 【…】
Trương Vĩ Đào: 【Nhận đi.】
Sắc mặt của Kiều Hướng Thiển đần ra, vội cap màn hình lại rồi gửi cho Lưu Gia Nhã:
Người Không Thích Uống Nước: 【Chuyện quái quỷ gì đây? Gửi cho mình bao lì xì 520 tệ, cậu ấy dư tiền quá hay là gửi nhầm?? Còn bảo mình nhận nữa chứ?】
Mùng 1 Tết, Lưu Gia Nhã cũng dậy sớm, khi thấy tấm ảnh Kiều Hướng Thiển vừa gửi, tinh thần buôn dưa lê lập tức bùng cháy.
Lưu Gia Nhã: 【Mình biết ngay mà.】
Lưu Gia Nhã: 【Còn ý gì nữa? Cậu ấy muốn theo đuổi cậu đó.】
Lưu Gia Nhã: 【Bà chị à, hoa đào của cậu nở rồi đấy, Mùa đông đã tới, xuân rồi qua chăng [3]?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Chết tiệt! Nhưng mình không có hứng thú với cậu ấy!】
Lưu Gia Nhã: 【Tức là cậu đã có cảm giác này sau khi chung đụng lâu với nhau sao…】
Chuyện này tổn thương bạn bè quá!
Kiều Hướng Thiển quay lại giao diện chat với lớp trưởng.
Người Không Thích Uống Nước: 【Không tốt lắm đâu.】
Trương Vĩ Đào: 【Cậu là người gốc ở thành phố S đúng không?】
Người Không Thích Uống Nước: 【… Ừm.】
Dù không biết tại sao tự dưng Trương Vĩ Đào lại hỏi chuyện này, nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn trả lời một cách thành thật.
Trương Vĩ Đào: 【Mình cũng thế.】
Trương Vĩ Đào: 【Bao lì xì gửi đi giống nước đã rời bát, nếu cậu thật sự muốn trả cho mình… vậy thì mời mình ăn cơm đi?】
Trương Vĩ Đào: 【Mùng 9.】
Như vậy nghĩa là cậu ta không định nhận lại.
Kiều Hướng Thiển vô cùng xấu hổ! Cô không hề ngốc, lúc này cô đã hiểu rồi!
Tại sao?
Tại sao cậu ta lại cảm thấy hứng thú với một đứa trạch nữ [4] mỗi ngày nếu không đi học thì cũng ở trong ký túc xá để chơi game, tính tình không có gì thú vị như cô chứ?
Kiều Hướng Thiển vò đầu tóc y chang ổ gà sau khi thức dậy của mình, sắc mặt đần thối.
Nhưng khoản tiền này, không thể không trả…
Mùng 9.
Người Không Thích Uống Nước: 【Được.】

Mùng 8, Kiều Hướng Thiển đã ngồi chễm chệ tại mức Cao Thủ 50 sao được mấy ngày.
Về việc livestream, từ công việc ngầm ở nhà đã chuyển thành công việc hợp pháp, sự nghiệp livestream của cô cũng ngày càng phát triển, đại khái là… phòng livestream từ mấy vạn người xem đã sắp chạm mốc chục vạn, nhiều hơn thế là trăm vạn người xem.
Phía Phi Vân thương lượng với cô về việc tăng số giờ livestream, sửa khoản chia phần trăm thành 50 – 50, nhưng Kiều Hướng Thiển từ chối.
Theo lý thuyết thì sở dĩ, cô kiếm được càng nhiều là do được đề xuất nhiều…
Nếu không livestream sẽ không được đề cử vào diện hot streamer, thành tích này của Kiều Hướng Thiển đủ để chiếm một kênh ở trang chủ.

Đương nhiên, lên trang chủ sẽ phải sửa hợp đồng…
Nhưng Kiều Hướng Thiển tự biết khả năng của mình, sắp khai giảng rồi, tới khi về trường, cô thật sự không trích ra nổi bốn tiếng đồng hồ để livestream.
Hôm nay, rốt cuộc cô cũng đánh lên được Cao Thủ 60 sao, tốc độ trận đấu ở mức Cao Thủ rất nhanh, có thua có thắng, cô cày rank cũng không dễ dàng.
Nhưng cũng có điểm lợi rằng năng lực ứng biến của cô đang ngày càng tốt lên.
Còn kỹ thuật nữa!
Nhớ lại kỹ năng quèn của mình hồi hai tháng trước, Kiều Hướng Thiển cảm khái.
Cô đã nói rồi, tốc độ phản ứng của tay vẫn nhanh như hồi chơi game Tetris thuở trước, chứng tỏ cô vẫn là ‘đao quý chưa mòn [5]’.
Đánh lên 60 sao cũng đã ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Hướng Thiển xoay cổ, ngồi một tư thế trong thời gian dài khiến cô có hơi nhức mỏi.
Nhưng không sao, cô còn trẻ mà.
Với cả tiền kiếm được cũng nhiều!
“Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
【Ông xã đi thong thả!】
【Ngày mai đội gió đội mưa chờ anh…】
【66666666666666】
【Sớm vậy đã offline rồi!】
【Thiếp chờ quân mỗi ngày…】
Nhìn cơn mưa bình luận, nội tâm của Kiều Hướng Thiển cảm thấy thoả mãn.
Chính là cảm giác khi được người khác công nhận, vui tràn bộ lòng.

Cô nghĩ: dù không kiếm được tiền đi nữa, chỉ cần có mưa bình luận thế này cô cũng tiếp tục livestream.
Sau khi tắt livestream, Kiều Hướng Thiển ôm điện thoại, nằm trên giường, online khoe bảng xếp hạng với Chín Vạn.
So với lần trước mới lên được một sao đã khoe anh thì lần này, cô khoe hợp tình hơn nhiều, chẹp!
Bây giờ cô là Thách Đấu đó!
Người Không Thích Uống Nước: 【Khen tôi đi.】
Rất lâu sau Chín Vạn vẫn chưa trả lời, Kiều Hướng Thiển bĩu môi, lại cảm thấy chán nên online, cứ nằm như thế làm trận rank.
Hơn nữa, cô còn rất tuỳ hứng mà chọn Tôn Thượng Hương.
Không sai, chính là vị tướng cô đánh trăm trận như một.

Lúc livestream cô cũng từng chơi rồi, feed tới nỗi thua, bị fan cười nhạo là… Đại tiểu thư khối u ác tính.
Mà bên kia, Dư Hoán Xuyên – người rất lâu cũng không trả lời tin nhắn của cô, lại đang sứt đầu mẻ trán.

Bệnh viện.
Trong phòng bệnh đơn, tuy không lớn nhưng lại có sáu người, chưa tính người nằm trên giường, trán quấn đầy băng gạc, tay chân trát cao.
Nhiều người trong một không gian nhỏ hẹp khiến không khí rất ngột ngạt.
Nhưng bây giờ, Dư Hoán Xuyên cảm thấy chỗ này không những ngột ngạt mà còn áp lực.
Hà Trang vốn hoạt bát thường ngày cũng không nói chuyện.
Trước thềm giải đấu mùa xuân lại xảy ra việc này… Thật là!
Sự việc thế này —
Quê quán của Hạ Bách Xuyên là một huyện nhỏ trong tỉnh, không như thành phố lớn, huyện lị này không cấm xe ba bánh.

Buổi tối, cậu và bạn bè phóng xe ra ngoài ăn đồ nướng.

Có thể là do tốc độ quá nhanh, cũng có thể là do hai người mải nói chuyện nên không chú ý phía trước, cho nên… xảy ra tai nạn xe cộ.
Đâm trực diện vào một chiếc xe hơi tư nhân khác.
Hạ Bách Xuyên ngồi phía sau nên bị văng khỏi xe, đầu đập xuống đất, lập tức ngất xỉu, còn người bạn của anh ngồi phía trước, bây giờ vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa rõ sống chết…
Khi hay tin này, đồng đội – cũng là bạn bè thường ngày cười nói, cùng ăn cùng ngủ, tính cách hoà hợp, tình bạn mấy tháng đã thành hình, cộng thêm hôm nay đã là mùng 7, ai nấy đều đã hết bận nên chỉ một ngày một đêm, mọi người đã tụ họp đông đủ trong phòng bệnh nhỏ của bệnh viện lớn nhất huyện lị này.
Quản lý đội tuyển đang đứng trong góc gọi điện thoại, đội trưởng Lâm Quý Tuân xoay người hỏi bác sĩ, bao lâu Hạ Bách Xuyên mới hồi phục?
Gãy xương, chấn động não bộ… Không mất mấy tháng sẽ không khoẻ lại được.
Tuy nói rằng game này là game 5 người, nhưng ‘Mid Rừng Support (hỗ trợ) liên hợp’, năm chữ này cũng không phải nói ngoa.

Sự thật chứng minh ba vị trí này rất quan trọng!
Huống hồ, nhờ có khuôn mặt ưa nhìn, kỹ thuật nổi trội và thành tích cực tốt, đội tuyển ZH của họ đã bị tung hô thành ‘Chú ngựa ô’ của mùa giải.
Thế mà bây giờ lại xảy ra cớ sự này…
Hạ Bách Xuyên nằm trên giường, vì bị thương nên cậu không có sức lực để nói chuyện, nhưng vẫn tự trách: “Đều tại em, nếu hôm qua không mải nói chuyện với cậu ấy thì tốt rồi…”
Cậu cũng không ngờ được.
Một giây trước, cậu còn hứa với người bạn ấy khi nào đạt được giải Quán quân sẽ mời nó đi ăn ở nhà hàng tốt nhất.

Khoảnh khắc hai người cười nói rất vui vẻ, tai nạn xe cộ liền xảy ra.
Vui vẻ hoá sầu bi, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hạ Bách Xuyên biết bản thân đã không thể tham gia thi đấu nữa.
Bị thương tới nỗi này… bản thân cậu cũng không dám cử động, không còn chút sức lực nào.
“Lão Hạ, anh đừng buồn khổ…” Hạ Trang ngày thường vẫn hay nói phét, nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể gượng ra những câu này, “Sau này sẽ còn cơ hội.”
Hạ Bách Xuyên gượng ép nặn ra nụ cười, khổ sở hỏi: “Còn mọi người phải làm sao đây?”
Phải làm sao đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui