Rất nhanh, ván đấu thứ hai bắt đầu.
Có lẽ vì đã quen tay sau ván đấu trước nên trong ván này, Kiều Hướng Thiển đánh rất thành thạo —
Mặc dù người rừng và người đi mid của đội bạn cố tính gank cô nhưng cô vẫn phản xạ rất cực nhanh, thoát được.
Toàn trận đều thuận buồm xuôi gió.
Mỗi lần ra Rồng bạo chúa và Caesar, ZH đều canh giờ ăn được.
Xâm lấn phần rừng của đối phương, cộng thêm thế lăn cầu tuyết, càng lăn càng lớn, họ đã ép hết toàn bộ đội bạn.
Phút thứ mười lăm, khoảnh khắc nhà chính của đội bạn tan vỡ, Kiều Hướng Thiển tháo tai nghe xuống, nghe thấy tiếng của bình luận viên và tiếc hô của người hâm mộ dưới đài —
Bình luận viên A: “Chúng ta hãy cùng chúc mừng đội tuyển ZH đã giành chiến thắng với tỉ số 2 – 0!”
Đội tuyển ZH, chiến thắng đầu tiên của đội ở vòng đấu.
Thắng rồi thắng rồi thắng rồi…
Aaaaa!
Thắng rồi thắng rồi!!!
Trong lòng của Kiều Hướng Thiển như có máy lặp, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ này.
Cô nhìn khán đài, đôi mắt sáng ngời như sao.
Dư Hoán Xuyên nghiêng đầu, thấy sắc mặt của cô đỏ bừng.
Đáng yêu dữ thần.
Khoé môi của anh hơi cong lên, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi bắt tay đội bạn để thể hiện tinh thần hữu nghị trong thể thao điện tử.
Hai đội, mười người cùng lúc đứng trên sân khấu, Kiều Hướng Thiển đứng ở vị trí thứ hai, cô khá căng thẳng trong lúc bắt tay, mặc dù tâm trạng của các tuyển thủ lão làng của đội bạn vẫn rất tốt.
Người đi Mid của TG, Hoa Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Hướng Thiển, cu cậu chỉ cảm thấy cô nàng đi Mid này thật nhỏ nhắn —
Khi đứng cùng đội tuyển ZH, cô giống như bị lọt hố vậy.
Ai mà ngờ phong cách thi đấu đường giữa của cô lại hung tàn như vậy chứ.
Hoa Hoa nhớ lại ván hai, khi Điêu Thuyền của cậu vừa lên level 4 đã bị Cao Tiệm Li trong tay Kiều Hướng Thiển đánh bẹp dí, khoé miệng của cậu liền xệ xuống.
Thất bại.
Lúc bắt tay với Mid của TG, Kiều Hướng Thiển chợt nghe thấy tiếng khen lí nhí của cậu thiếu niên, “Chị rất pro.”
Kiều Hướng Thiển lập tức đỏ mặt, cũng lí nhí đáp: “Cảm ơn cậu.”
Hoa Hoa: “…” Tự nhiên cảm thấy chị ấy dễ thương quá ta.
Cậu gãi gãi đầu, sau đó đi bắt tay Dư Hoán Xuyên.
Trước đây, cậu có giao chiến với Dư Hoán Xuyên hai lần, cũng có nói chuyện nên có thể xem là quen biết.
Cậu chỉ định lễ phép bắt tay khoảng hai giây rồi thả ra, không ngờ mới bắt tay Dư Hoán Xuyên đã cảm thấy tay mình tê rần.
Nụ cười của cậu cứng đờ, đầu đầy dấu chấm hỏi?
Lúc ngẩng đầu nhìn Dư Hoán Xuyên thì cậu lại thấy anh khách sáo cười nhẹ, “Cố gắng lên.”
Hoa Hoa: “???”
Dư Hoán Xuyên chỉ siết chặt tay cậu trong nháy mắt rồi thả ra.
Lúc anh buông tay, Hoa Hoa vẫn còn ngu người, nhưng từ giọng nói và việc làm của Dư Hoán Xuyên, cậu không thể nhìn ra nổi chuyện gì đã xảy ra.
Ngáo luôn.
Mười người quay xuống khán giá đang ngồi dưới đài, khom lưng chào họ xong rồi xuống sân khấu.
Lúc trở lại phòng chờ, Kiều Hướng Thiển mới phát hiện có người còn kích động hơn cả mình.
Hà Trang vừa đi vừa hát, cái giọng rất phét cơ, “Em đã nói rồi, có em support tầm quốc gia như vậy, bọn mình nhất định được tan ca sớm.”
A Hoán: “Chỉ dựa vào một biểu hiện hôm nay của ông thì không thể đánh giá ngày mai vẫn vậy đâu.”
Lâm Quý Tuân: “Hay là tối nay đi BBQ để ăn mừng đi?”
Phía sau ba người, Dư Hoán Xuyên đi với Kiều Hướng Thiển, lười biếng hỏi: “Anh biết đường không?”
Lâm Quý Tuân: “Bữa trước anh ra ngoài, thấy gần đây có một quán.”
Hà Trang cười hô hố, “Được luôn, anh dẫn đường nhé.”
Hạ Nam đang ở phía sau ôm tài liệu, lúc này liền bước nhanh ra trước, bộp vào ót của Hà Trang, “Ăn BBQ cái gì? Chú quên là tối nay còn có buổi tập luyện sao? Mới thắng một trận đã chủ quan thế à?”
Hà Trang bị đau, xoa xoa cái ót, “Sao anh đánh có mình em vậy? Đâu phải em đề xuất ý kiến đâu!?”
Hạ Nam mỉm cười, “Vì chú là đứa chủ quan nhất.”
Hà Trang: “…”
Phía sau, Kiều Hướng Thiển nhìn mà không khỏi bật cười, cu cậu bị bắt nạt là đúng.
Dư Hoán Xuyên hơi khom lưng, hỏi cô, “Em muốn ăn BBQ không?”
Hai bên má của Kiều Hướng Thiển vẫn còn ửng đỏ vì kích động ban nãy.
Cô ngẩng đầu nhìn Dư Hoán Xuyên, “Em ăn gì cũng được ạ.”
Người đề xuất đi ăn BBQ, vừa kiêm chức đội trưởng vừa kiêm chức đại ca, Lâm Quý Tuân là thành viên không đỡ lo nhất trong mắt Hạ Nam.
Lúc này, anh bày ra dáng vẻ lấy công mưu tư, “Dù sao hai ván hôm nay cũng thắng, việc tập luyện không cần gấp gáp.
Ngày mai đội ta không thi đấu, mọi người dậy sớm tập một chút là được.’
Hạ Nam cũng không định gây khó dễ, chỉ nhắc nhở mọi người đừng quá chủ quan.
Nghe Lâm Quý Tuân nói, anh cũng gật đầu, “Cũng được, chín giờ sáng mai, mấy đứa đều phải dậy sớm đó.”
Thế là, chín giờ tối, ZH bắt đầu mở hội ăn mừng sau trận đấu đầu tiên ở thành phố H —
…
Trong một quán nướng nhỏ.
Thịt dê nướng cà tím, mực nướng và những món tương tự là thứ không thể thiếu.
Tiếng nướng thịt xèo xèo vang lên từ cái bếp nướng bên cạnh, mùi thơm của thịt quanh quẩn trong không khí.
Cả đám ngồi nướng thịt bên ngoài, ở nơi có gió thổi tự nhiên mà vẫn nằm trong phạm vi ánh đèn của quán có thể chiếu tới.
Con trai mà nói chuyện thì chủ yếu là tán phét.
Vì ngày mai phải dậy sớm nên họ chỉ gọi mấy lon bia, Kiều Hướng Thiển nhận ba lon từ chủ quán.
Lúc đặt một lon bia trước mặt Dư Hoán Xuyên, tay cô di chuyển lon bia…
Dư Hoán Xuyên đảo mắt nhìn lon bia đang di chuyển, ngẩng đầu thấy Kiều Hướng Thiển.
Trong màn đêm, tuy đôi mắt của cô sáng như sao mà ánh lên tia cảnh cáo, làm khẩu hình với anh —
Không, được, uống, nhiều.
Dư Hoán Xuyên cười khẽ một tiếng, nói với chủ quán lấy hai lon Coca không đá.
Nghe vậy, A Hoán trợn mắt, phản bác: “Anh Xuyên, uống Coca mà không đá sao mà uống được? Coca không đá sao còn gọi là Coca nữa? Khác gì nước đường đâu!”
Dư Hoán Xuyên liếc nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Đang mùa hè đấy, trẻ vị thành niên thì ít uống đá thôi, lỡ mày bị cảm thì phải làm sao?”
A Hoán: “???”
A Hoán: “Bình thường ở nhà anh đâu có quản em như vậy!??”
Dư Hoán Xuyên hắng giọng, mặc kệ cu cậu.
Chỉ có Kiều Hướng Thiển biết được, lời này của anh là đang nói với cô.
Coca… không đá.
Kiều Hướng Thiển kéo một hơi.
Quả nhiên, mặt cô hoá khổ.
Khác quái gì nước đường ngọt ngấy đâu.
Rầu ghê.
Sau khi ăn BBQ xong, ai nấy đều no căng cả bụng.
Cả đám đi vừa tán gẫu, vừa đi qua vành đai xanh của khuôn viên để về nhà.
Mọi người đang đi thì thấy Dư Hoán Xuyên chợt dừng bước.
Hà Trang quay đầu, khó hiểu nhìn anh, “Anh Xuyên, sao thế?”
Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên tối đi, “Tự nhiên anh muốn đi mua đồ.”
Dừng một chút, anh lại đảo mắt qua sắc mặt ngây thơ vô tội của Kiều Hướng Thiển, “Nhưng anh quên đường tới siêu thị rồi, em dẫn anh đi được không?”
Hà Trang xua xua tay, “Ôi dào anh Xuyên, anh thiệt tình, lớn tuổi rồi nên trí nhớ kém đi đấy.
Chị dẫn anh ấy đi đi, đi nhanh về nhanh nhé.”
Cứ như vậy, Kiều Hướng Thiển vô thức bị đẩy ra làm người dẫn đường cho Dư Hoán Xuyên.
Trong giây phút ba người biến mất sau vành đai khuôn viên, Kiều Hướng Thiển lập tức hỏi: “Anh cố tình đúng không?”
Dư Hoán Xuyên vừa thấy đồng đội khuất dạng liền khom lưng, nắm tay Kiều Hướng Thiển.
Anh dắt tay cô đi về phía trước, thản nhiên đáp: “Ờ, nếu không thì sao?”
Bàn tay ấm áp của Dư Hoán Xuyên nắm lấy bàn tay bị gió chiều thổi lạnh của cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Kiều Hướng Thiển bị anh dẫn theo, hỏi: “Vậy chuyện anh muốn mua đồ là thật hay giả đấy?”
“Nhất định mua mà,” Dư Hoán Xuyên thả chậm bước chân, sánh vai đi cùng Kiều Hướng Thiển, “Nhưng trước tiên đi dạo một chút đã.”
Ơ… thôi được.
Mười một giờ, khu dân cư yên ắng.
Hầu như tất cả mọi người đã về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24/24 vẫn sáng đèn.
Dư Hoán Xuyên dẫn cô đi qua một con đường khác, hai người cứ chầm chậm tản bộ dưới màn đêm.
Nắm tay nhau, cảm nhận nhiệt độ của nhau một cách chân thực, Kiều Hướng Thiển ngẩng đầm ngắm bầu trời đêm.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng ngời, cô ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cứ ngỡ có một loại ánh sáng đang theo đuổi theo từng cử động của hai người.
Trong đầu cô lại nghĩ tới chuyện khác…
Cô và Dư Hoán Xuyên bây giờ có thể xem là hẹn hò lét lút không?
Chắc là có.
Kiều Hướng Thiển nghiêng đầu, nhìn sườn mặt sáng mịn của Dư Hoán Xuyên, bên trên một chút là khuôn mặt anh tuấn.
Ừm, đẹp trai lắm!
Hôm nay còn giành được chiến thắng nữa, trận thi đấu chuyên nghiệp đầu tiên trong đời cô đã kết thúc với tỉ số 2 – 0.
Mọi chuyện cứ giống hệt như mơ vậy.
Dọc đường, hai người có nói vài câu về trận đấu hôm nay.
Kiều Hướng Thiển dựa gần vào anh, như có như không ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Lạ quá!
Cô không hề thấy khó chịu với mùi rượu trên người Dư Hoán Xuyên, ngược lại còn thấy nó dễ ngửi cơ.
Đúng là lạ ghê!
Hai người vòng về cửa hàng tiện lợi, tuỳ ý mua vài món đồ ăn vặt rồi chuẩn bị quay về cuộc sống tuyển thủ.
Nhưng sau đó, Dư Hoán Xuyên cố tình đi vòng một đoạn đường nữa rồi mới về ký túc xá.
Trước khi lên tầng, anh còn kéo Kiều Hướng Thiển lại, không cho cô lên trước.
Thôi được rồi, cuối cùng ý đồ của anh khi dẫn cô ra ngoài cũng bại lộ.
Kiều Hướng Thiển biết tỏng anh chẳng đơn thuần đi mua đồ thế đâu.
Dưới ánh đèn đường, cô bị Dư Hoán Xuyên dẫn dắt ôm eo.
Cô hơi nhón chân, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Một tay Dư Hoán Xuyên cầm túi, tay còn lại dịu dàng ôm eo cô.
Giữa răng và môi là mùi bia thoang thoảng, Kiều Hướng Thiển đỏ mặt, nhắm lại hàng mi đang run rẩy.
Cô ngỡ như mình cũng đang say…
Kiều Hướng Thiển không nhịn được, ti hí mắt.
Cô muốn xem biểu cảm trên khuôn mặt anh khi hôn là như thế nào.
Nhưng,
Cô vừa hé mắt ra đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng ‘bịch’ vang lên, như tiếng của bịch nilon và vật nặng rơi xuống đất vậy —
Kiều Hướng Thiển kinh sợ, vô thức buông tay ra.
Cái chân đang nhón cũng thả xuống đất, sau đó, cô trợn mắt nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động.
Dưới một cây đèn đường khác, hai lon Coca đỏ trắng đan xen bị rớt ra khỏi túi nilon, lăn vào bụi cỏ bên đường.
Nó va vào nhau, tạo nên tiếng động rõ rệt.
A Hoán vẫn duy trì tư thế cầm bịch nilon trong tay.
Cu cậu trợn mắt há mồm nhìn Dư Hoán Xuyên còn đang ôm Kiều Hướng Thiển bằng một tay, cùng với Kiều Hướng Thiển đang kinh ngạc trốn sau lưng anh vì bị phát hiện.
A Hoán: “…”
Kiều Hướng Thiển: “!!!”.