Ngay giây tiếp theo khi cô ngồi xổm xuống, cả người cô bỗng bay lên không, cảm giác như mất đi trọng lực.
Kiều Hướng Thiển nghe thấy tiếng kinh ngạc của người xung quanh nhưng đầu óc của cô rỗng tuếch, vô thức nhắm mắt lại, rúc vào ngực Dư Hoán Xuyên.
Giống con đà điểu vậy.
Dư Hoán Xuyên nhíu mày, bỏ qua tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng đi về phòng chờ.
Anh đặt Kiều Hướng Thiển xuống sofa rồi lắc lắc cánh tay, sau đó ngồi xổm xuống, hỏi cô, “Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
Kiều Hướng Thiển nâng mắt nhìn anh, khẽ đáp: “Không cần đâu, sao có thể vì cái này mà đi bệnh viện chứ? Hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Dư Hoán Xuyên nhíu chặt lông mày, “Vậy em cứ chịu đựng như thế sao?”
Anh không biết nó đau tới nhường nào, nhưng dáng vẻ bây giờ của cô khiến anh rất đau lòng.
Kiều Hướng Thiển nắm tay anh, “Chỉ đau theo cơn thôi, tự nhiên hơi nhói lên một tý ấy mà.
Em ngủ là sẽ không cảm giác được nữa.”
Dư Hoán Xuyên vẫn nhíu mày, “Vậy bây giờ về ngủ.”
Những thành viên khác trong đội cũng nhận ra cô khác thường, tuy đã kịp đuổi theo Dư Hoán Xuyên nhưng vẫn tới phòng chờ chậm hơn anh một bước.
Ban đầu, lúc Kiều Hướng Thiển nghỉ ngơi trong phòng chờ, Lâm Quý Tuân và A Hoán tới phòng chờ khác để tìm bạn chơi, còn Hà Trang thì ngồi một góc theo dõi trận đấu.
Hồi nãy thấy Dư Hoán Xuyên đi mua thuốc, sau khi ầm ĩ với anh, cu cậu tưởng là Kiều Hướng Thiển bị cảm thôi,
Không ngờ —
Hà Trang chọt chọt Dư Hoán Xuyên, “… Chị ấy không phải bị cảm ạ?”
Kiều Hướng Thiển rúc trong góc sofa, ôm bụng không buồn nói chuyện.
Dư Hoán Xuyên đắp áo khoác lên người cô, “Không phải.”
Hạ Nam vừa phỏng vấn về đã hay tin, anh vội vàng đẩy cửa phòng nghỉ, sắc mặt nôn nóng, “Xảy ra chuyện gì thế? Em ấy đâu, anh xem nào.”
Hai người Lâm Quý Tuân và A Hoán không biết chuyện gì đang xảy ra nên chẳng dám nói gì.
Hạ Nam bước nhanh tới trước ghế sofa, nhìn Kiều Hướng Thiển đang rúc mặt vào ghế, không chịu ngẩng lên, anh sốt ruột đi qua đi lại, “Em ấy bị sao thế? Ngất xỉu hay gì vậy? Có cần gọi xe cấp cứu không?”
Hà Trang: “Không cần, chị ấy nói là bị đau bụng,” Cu cậu gãi đầu, “Em cũng không biết nữa.”
Hạ Nam: “Hả? Hay là đau dạ dày? Nếu đau dạ dày thì đi bệnh viện thôi, không phải em ấy ăn nhầm đồ hư đấy chứ?” Hạ Nam thét gào: “Nhanh, gọi xe cấp cứu coi!!!”
Kiều Hướng Thiển không nghe nổi nữa.
Tuy cô xấu hổ nhưng Hạ Nam đã nói tới mức này, cô chỉ đành ngẩng đầu, lí nhí phủ nhận: “Không phải đau dạ dày đâu…”
Hạ Nam: “Thế thì cái gì?”
Vừa dứt câu, thấy dáng vẻ của Kiều Hướng Thiển, Hạ Nam bất ngờ phản ứng lại.
Anh nhìn cô tới tới lui lui, sau đó im bặt.
Một phút sau, anh sâu kín bảo: “Ừm, anh hiểu rồi.”
“Vậy em, ừm, nhớ uống nhiều… uống nhiều nước ấm.” Dừng một lát, Hạ Nam liếm môi, xấu hổ bổ sung: “Nó có đau tới mức chết người không vậy? Có cần uống thuốc không?”
Dư Hoán Xuyên đứng lên, che đi tầm mắt của mọi người, “Uống rồi, không có tác dụng.”
Hạ Nam: “Vậy… Uống nhiều nước ấm thì sao?”
Kiều Hướng Thiển: “… Cảm ơn.”
Kiều Hướng Thiển ôm bụng, rất muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Bị đau khi tới tháng có đau nhiều hay không, chỉ có người từng bị mới biết được.
Hành động của Dư Hoán Xuyên đã kinh động tới ban tổ chức, Hạ Nam ra ngoài giải thích sơ với họ một chút.
Bấy giờ ban tổ chức mới yên tâm, họ cũng sợ sẽ xảy ra sự cố gì đó.
Mọi người quay lại ký túc xá, Kiều Hướng Thiển về phòng nghỉ ngơi, Dư Hoán Xuyên cũng theo cô vào phòng.
Lúc này, Kiều Hướng Thiển đã khá hơn nhiều.
Cô tắm xong liền ôm chăn, nằm liệt trên giường.
Dư Hoán Xuyên bò lên giường, vừa ôm cô vừa xoa bụng giúp cô.
Lòng bàn tay của anh ấm áp mà dễ chịu, khiến Kiều Hướng Thiển không nhịn được rúc vào ngực anh.
Trong phòng yên ắng, cô mở to mắt nghĩ về trận đấu tối nay, rồi bỗng mếu máo, ôm tay anh và nói: “Vừa rồi em đánh tệ thật.”
“Thành viên bị giết đầu tiên của đội là em, lúc đội mình chết hai mạng, em đã chiếm một nửa rồi.
Lúc đội mình chết sáu mạng thì em chiếm một phần ba số đó.”
Dừng một lát, Kiều Hướng Thiển lại nhớ tới lượng sát thương mà cô gây ra buổi tối, càng thấy khó chịu: “Vả lại em chỉ gây được 20% sát thương, kém xa tiêu chuẩn.”
“… Em đánh tệ thật.”
Dư Hoán Xuyên vuốt vuốt tóc mái trên trán cô rồi vén nó ra sau tai, cất giọng trầm thấp: “Nhưng chúng ta có thua không?”
“Tuy vẫn thắng, chỉ có điều…” Kiều Hướng Thiển hít sâu một hơi, chợt cảm thấy bế tắc, “Em cảm thấy mình có thể đánh tốt hơn.”
“Do trạng thái của em không tốt thôi mà.
Em không hề kéo chân mọi người,” Dư Hoán Xuyên giơ tay che mắt cô, “Mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.
Trận đấu đã qua rồi, cuối tuần còn phải thi đấu, bây giờ em không nghỉ ngơi cho tốt thì chừng đó sao đánh được?”
Nói xong câu này, dường như anh cũng nhận ra ngữ điệu của mình quá nghiêm khắc, thế là anh hoà hoãn lại, ôm cô vào lòng, “Nghe lời anh, nghỉ ngơi cho tốt trước đã, được không?”
Tầm mắt của Kiều Hướng Thiển bị anh che lại, chỉ còn một mảnh đen kịt.
Sau khi nghe được những lời Dư Hoán Xuyên nói, cô cũng cảm thấy hợp lý.
Cô cắn cắn môi, “Vậy anh… thả em ra trước đã.”
Dư Hoán Xuyên vô thức nới lỏng cánh tay.
Ngay sau đó, người trong lòng anh liền cuộn chăn sang một hướng khác y như bé chuột Hamster.
Kiều Hướng Thiển vùi đầu vào chăn, bên trong truyền ra tiếng làu bàu, “Anh ôm chặt quá, nóng nực.”
Dư Hoán Xuyên: “…” Đổ thừa anh à?
Thôi được rồi.
Bà nội ơi.
…
Kiều Hướng Thiển ngủ từ bảy giờ tối hôm nay tới một giờ chiều hôm sau.
Mười chín tiếng qua, cô vô thức tỉnh lại vài lần, loáng thoáng nghe được tiếng động của người bên cạnh.
Nhưng vì cô quá buồn ngủ nên đã ngủ tiếp.
Buổi chiều tỉnh lại, cơn buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn, còn chăn gối của người cạnh bên đã sớm lạnh lẽo.
Tỉnh lại sau một giấc dài, cơn đau bụng kinh đã không còn quấy nhiễu nữa.
Kiều Hướng Thiển vào phòng tắm để giải quyết vấn đề cá nhân, sau đó thay quần áo rồi đi ra phòng khách.
Cô thấy mọi người ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nhau, cũng thấy Dư Hoán Xuyên nữa.
Dư Hoán Xuyên cầm cái chén, vừa đặt cái muỗng xuống trước nồi cơm điện, đang tính đi về phía Kiều Hướng Thiển thì bỗng nhìn thấy cô.
Anh thuận tay đặt chén cháo xuống bàn, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng,” Đã một thời gian dài cô không mở miệng nói chuyện, lúc cất lời mới phát hiện giọng của mình đã khàn, “Ăn cơm hả anh?”
“Đang định mang cháo qua cho em này,” Dừng một lát, Dư Hoán Xuyên lại hỏi: “Em đỡ hơn chưa?”
Lúc này, Kiều Hướng Thiển mới lấy lại được giọng nói của mình, “Đỡ hơn nhiều rồi, ăn cùng đi.”
Hà Trang vẫn luôn nghe lén hai người nói chuyện, thấy vậy liền đứng lên, vươn cái tay kéo ghế dựa tới, “Ngồi đi ngồi đi, trưa này có canh gà nữa đó.”
A Hoán chép miệng, tuy thấy canh gà rất dầu mỡ nhưng vì giá trị dinh dưỡng của nó, cậu vẫn lấy cái chén không bên cạnh rồi múc cho Kiều Hướng Thiển.
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nói cảm ơn.
Ăn trưa xong, Kiều Hướng Thiển bị Dư Hoán Xuyên dẫn về phòng để nghỉ ngơi thêm.
Tuy bây giờ trạng thái của cô rất ổn, có thể tham gia tập luyện buổi tối nhưng mọi người đều nhất trí đuổi cô về phòng.
Kiều Hướng Thiển cảm nhận được sự quan tâm của đồng đội, vì không lay chuyển được họ nên cô đành phải về phòng.
Có trời mới biết, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một lần tới tháng lại có thể khiến mình tàn phế cấp độ 3 như vậy.
Những đồng đội đực rựa của cô hoàn toàn không hiểu về nó, thấy Kiều Hướng Thiển như vậy, họ mặc nhận rằng tất cả cô gái khác cũng đau giống cô, cho nên họ càng thêm tôn trọng những cô gái mà họ quen biết.
Thấy Kiều Hướng Thiển ngoan ngoãn nằm lại xuống giường, Dư Hoán Xuyên mới yên tâm.
Cô ở trong phòng chán nên không nhịn được, mở Tieba xem.
Nhưng cô vừa mở nó lên một chút, sắc mặt đã xấu đì vì bầu chướng khí mịt mù kia..