Chiến Lang Ở Rể


Lời nói của Lê Trung Hằng khiến hầu hết những người có mặt trên bàn đều phải nhíu mày.

“Lê Trung Hằng, xem ra một tuần nay nhà họ Lê bị rơi mất thịt vẫn chưa đủ để ông đau lòng sao?” Lôi Bân cười nói: “Vậy được rồi, chúng ta cứ từ từ chơi thôi!”
Nghe thấy những lời của Lôi Bân, khóe miệng Lê Trung Hằng khẽ giật giật.

Không đau lòng ư? Bây giờ ông ta đã đau lòng muốn chết rồi đây.

Với tình hình hiện giờ, trong dòng họ đã có rất nhiều lời nói dị nghị với người cầm quyền của nhà họ Lê.

Nếu không phải có ông cụ trấn giữ thì có quỷ mới biết sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa.

Trong lần tổng kết cuối năm này, họ vẫn quyết tâm làm với mục đích là muốn nói với các công ty ở Lâm Hải rằng nhà họ Lê của chúng tôi vẫn còn vững mạnh, đồng thời họ muốn mượn sức của một số công ty để giúp mình vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Đúng thật… quá khó khăn rồi.

Đương nhiên ông ta cũng không thể thua về khí thế được nên cười nói: “Nhà họ Lê chúng tôi làm ăn lớn, chút thiệt hại cỏn con ấy chỉ như hạt cát trên sa mạc mà thôi.

Còn tập đoàn Hãn Vũ thì sao? Tổn thất cũng rất lớn phải không? Có lẽ mấy cổ đông của ông cũng sắp phát điên lên rồi.”
Lôi Bân cười khẽ: “Các cổ đông của chúng tôi rất tin tưởng tôi.

Cho dù tôi lấy tập đoàn Hãn Vũ ra chơi đùa cũng không sao cả.”
Lê Trung Hằng cười gằn, dường như không muốn khiêu chiến với ông ta nữa mà nhìn Lê Cảnh An và Lê Văn Vân nói: “Bây giờ, lập tức đi ra phía sau, mấy người ngồi ở đây không thấy xấu hổ sao?”
Lê Văn Vân ngẩng đầu liếc nhìn ông ta, sau đó khe khẽ cười nhưng không nói tiếng nào.

Lát nữa khi Lê Hàng xuất hiện trên sân khấu thì chắc chắn vẻ mặt của ông ta sẽ cực kỳ đặc sắc.

“Chúng ta đi ra phía sau đi.” Lê Văn Vân nói với Lê Cảnh An.

Lôi Bân đứng dậy và nói: “Mọi người đều là người của tập đoàn Hãn Vũ thì phải đồng cam cộng khổ.

Tổng giám đốc Lê đã chướng mắt tập đoàn Hãn Vũ của tôi như vậy thì chúng tôi đi ra phía sau là được chứ gì.


Nhất định sau này Tổng giám đốc Lê sẽ phải hối hận.”
Lê Trung Hằng mỉm cười nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Lúc này, Hoàng Lượng ở bên cạnh cũng đứng lên nói: “Chủ tịch Lôi, ngân hàng Tân Hải chúng tôi cũng sẽ đi cùng ông.”
Lê Trung Hằng hơi sửng sốt!
Vị trí của ngân hàng Tân Hải được đặt ở nơi này, hầu hết các công ty sẽ không chọn làm kẻ thù của ngân hàng, huống chi ngân hàng Tân Hải là con cưng của những người giàu có.

Nhưng lời đã nói ra rồi, Lê Trung Hằng không muốn mất mặt, chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

“Vậy thì chúng ta cũng đi ra phía sau thôi.” Lúc này, Trần Mỹ Huyên cũng khẽ cười, bà ấy nhìn Lê Văn Vân.

Lê Trung Hằng liếc nhìn Trần Mỹ Huyên, ông ta không hiểu tại sao Trần Mỹ Huyên lại chọn cách đứng xếp hàng vào lúc này.

Ông ta nhớ rõ là tập đoàn Hãn Vũ và tập đoàn Hoàn Vũ không có tới lui hợp tác kinh doanh gì cả.

Vì ngân hàng Tân Hải chăng?
Trong lúc ông ta nói chuyện, nhóm người cũng đứng lên và đi về phía sau.

Nhiều người đã nhìn thấy cảnh này, họ không biết chuyện gì đang xảy ra mà chỉ bàn tán xôn xao.

Nhóm người đi ra phía sau, tìm một chỗ và ngồi xuống.

“Chuyện gì vậy, ngân hàng Tân Hải, chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ, chủ tịch Trần của tập đoàn Hoàn Vũ đều ngồi ở vị trí cuối cùng.”
“Không biết nữa, dạo gần đây tập đoàn Hãn Vũ và nhà họ Lê đã đánh nhau túi bụi.”
“Vừa rồi tôi nghe thấy bọn họ cãi nhau, hình như là do Lê Văn Vân và Lê Cảnh An.

Tổng giám đốc Lê nói bọn họ không đủ tư cách ngồi phía trước.”
...!
Trong lúc họ bàn tán, nhóm người đi tới phía sau thì người đàn ông đeo kính vàng nói vài câu với Lê Trung Hằng, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Lê Trung Hằng cau mày, nhìn Lê Văn Vân và những người khác đã đi đến vị trí cuối cùng rồi gật đầu.


Ngay sau đó, người đàn ông đeo kính cận vàng cũng đi theo ra phía sau.

Ở phía sau, Lê Văn Vân ngồi xuống, Trần Hi ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân và nói nhỏ: “Anh đừng quan tâm đến những lời nói lung tung của họ, do họ không biết rõ sự thật mà thôi.”
Lê Văn Vân cười nói: “Không sao, lát nữa cho họ xem kịch hay.”
“Trò hay gì vậy?” Trần Hi hỏi với đôi mắt rực sáng.

“Lát nữa cô sẽ biết, cực kỳ đặc sắc.” Lê Văn Vân liếm môi, sau đó hỏi: “Người đàn ông đeo kính vàng đó là ai thế? Có vẻ là người rất có địa vị?”
Đúng vậy, vừa rồi khi anh ngồi xuống, nhìn thấy người đàn ông đeo kính vàng nói chuyện với Lê Trung Hằng thì có vẻ Lê Trung Hằng rất kiêng dè ông ta.

“Ông ta...” Trần Hi bĩu môi nói: “Ông ta là bố tôi...!nhưng đã ly hôn với mẹ tôi, cũng rất hiếm khi đến thăm chúng tôi.”
Lê Văn Vân ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên, đồng thời bên tai cũng truyền đến một giọng nói.

“Sao Lý Hàng nhà họ Lý ở Yến Kinh cũng đi về phía sau rồi.”
“Má ơi, không phải ông ta cũng muốn ngồi phía sau đó chứ.

Đây chính là ông chủ của tập đoàn Thiên Vân mà.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi giật giật.

Dòng họ Lý ở Yến Kinh là một dòng họ giàu có nhất trong nước, cũng là một trong những dòng họ hàng đầu của cả nước.

Chẳng trách khi Lê Trung Hằng giáp mặt với ông ta lại rất lịch sự, lần này đặc biệt mời ông ta đến đoán chừng cũng muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn.

Lê Văn Vân không ngờ rằng Trần Hi và Trần Mỹ Huyên lại có mối quan hệ với nhà họ Lý ở Yến Kinh.

Thảo nào hồi nãy Trần Mỹ Huyên không để ý đến những lời đe dọa của nhà họ Lê.

Lý Hàng đi tới chỗ đám người Lê Văn Vân, mỉm cười với Lôi Bân, sau đó ngồi xuống nói: “Chủ tịch Lôi, thật ra, ông và nhà họ Lê cạnh tranh như vậy thì chẳng có lợi cho ai cả.”
“Lê Trung Hằng kêu ông qua đây nói chuyện với tôi à?” Lôi Bân hỏi.


“Cứ coi như vậy đi.” Lý Hàng cười nhẹ nói: “Tôi nghĩ vậy là đủ rồi, ông cũng đã cắn một miếng thịt của nhà họ Lê rồi mà.

Trước khi tới đây tôi đã nói với Tổng giám đốc Lê, thật ra tôi rất muốn khuyên giải, hòa khí phát tài mà.”
Lôi Bân nheo mắt, liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó hỏi: “Nếu tôi không muốn thì sao? Ông định giúp nhà họ Lê à?”
Lý Hàng nâng gọng kính lên, cười nói: “Chắc là vậy, thương trường là chiến trường mà.

Lúc đầu tôi cũng định phát triển sự nghiệp ở Lâm Hải, sau đó lại rời đi, trao tập đoàn Hoàn Vũ cho Mỹ Huyên.”
“Ông muốn thì cứ lấy lại đi, ai thèm chứ.” Trần Mỹ Huyên cười khẩy.

Lý Hàng bất đắc dĩ cười nói: “Nhưng lần này tôi cho rằng là một cơ hội khác.

Hai ông lớn đấu đá, đúng là tôi cũng có một cơ hội để chen chân vào.”
“Vậy ông định đứng với nhà họ Lê nuốt chửng tập đoàn Hãn Vũ của chúng tôi sao?” Lôi Bân cười mỉa mai hỏi: “Mấy người có nuốt trôi được không đó?”
“Đừng nói như vậy chứ, mọi người đều là bạn mà, cho tôi chút thể diện là được rồi.” Lý Hàng nói: “Đương nhiên nếu ông cứ tiếp tục thì tôi sẽ giúp Lê Trung Hằng.

Dù sao tôi và ông ta cũng từng là bạn học, khi mới đến Lâm Hải làm ăn, nhà họ Lê cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều!”
Lôi Bân đưa cánh tay cụt của mình ra, liếm môi nói: “Chỉ một câu thôi, tôi và nhà họ Lê sẽ chiến đấu đến chết mới ngưng.”
Lý Hàng nâng gọng kính bằng vàng của mình, cười nói: “Vậy chúng ta hãy gặp nhau trên thương trường đi, trên thương trường nói chuyện kinh doanh.

Cho dù trên thương trường có như thế nào đi chăng nữa thì tôi mong rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ riêng tư của chúng ta.”
Nghe ông ta nói chuyện, trong lòng Lê Văn Vân khẽ thay đổi.

Rõ ràng Lý Hàng này là một người tinh tế, ăn nói khéo léo cố gắng không làm mích lòng người khác.

Thông thường, người như vậy mới là loại người đáng sợ nhất!
Tất nhiên, Lê Văn Vân không biết chính xác ông ta có tính cách như thế nào.

Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tiến vào đại sảnh, có khoảng hàng trăm người tới.

Ngồi phía trước là những nhân vật có máu mặt ở Lâm Hải, mà đám người Lê Văn Vân ngồi ở phía sau lại có vẻ chói mắt, không ít người đều liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường.

Những doanh nhân này đang đi qua đi lại bàn tán.

Những điều họ bàn tán chính là sự chấn động gần đây của nhà họ Lê và nhà họ Vưu, đồng thời cũng bàn tán về sự xuất hiện của Lê Văn Vân và Lê Cảnh An.

Có điều họ lại không biết những chuyện của nhà họ Lê và nhà họ Vưu đều là do Lê Văn Vân làm.


Mười hai giờ trưa, ở giữa sân khấu, Lê Trung Hằng bước lên bục sân khấu, cúi đầu chào mọi người, sau đó cầm lấy micro nói: “Cảm ơn moi người đã đến tham dự buổi tổng kết cuối năm của nhà họ Lê chúng tôi.

Tôi rất vinh hạnh trong khoảng thời gian gần một năm này…“
Ông ta nói nhăng nói cuội một hồi, chủ yếu là khoe khoang những chuyện mà nhà họ Lê đã làm trong một năm nay, nói nhảm trong trong khoảng bảy tám phút, sau đó mới chuyển chủ đề: “Đương nhiên, gần đây thì sao? Bởi vì một vài nguyên nhân mà nhà họ Lê đã xảy ra một vài rắc rối nho nhỏ, tất nhiên chỉ là những rắc rối nho nhỏ mà thôi.

Nhân cơ hội có những rắc rối này mà tôi cũng xin tuyên bố vài chuyện.”
“Chuyện đầu tiên, nhà họ Lê chúng tôi sẽ hợp tác toàn diện trong lĩnh vực bất động sản với tập đoàn Thiên Vân của nhà họ Lý ở Yến Kinh.”
Ông ta vừa dứt lời thì mọi người đều ồ lên.

“Quả không hổ là nhà họ Lê, có thể hợp tác được với tập đoàn Thiên Vân.

Nếu cuộc hợp tác thành công thì e rằng những công ty nhắm vào nhà họ Lê phải cân nhắc lại.”
“Chỉ e là tập đoàn Hãn Vũ sẽ gặp khó khăn đấy.”
...!
Trong lúc trò chuyện, nhiều người cũng nhìn về phía Lý Hàng.

Lý Hàng mỉm cười chứ không nói gì nhiều.

Cũng có người nhìn về phía Lôi Bân, ông ta ngồi đó với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

Lê Trung Hằng cười nhẹ nói: “Mọi người đều biết rõ tình hình của nhà họ Lê chúng tôi, muốn cắn một miếng thịt của chúng tôi thì sẽ bị chúng tôi cắn lại cho tỉnh ngộ.

Đương nhiên, nhân dịp hôm nay là ngày tổng kết hàng năm nên tôi cũng hoan nghênh tất cả các công ty, doanh nghiệp gia đình bàn chuyện hợp tác với nhà họ Lê chúng tôi.”
Nhìn thấy phản ứng của đám người có mặt, những người họ Lê ngồi phía trước thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả Lê Tử Thiện, anh ta cười nhạt rồi quay đầu nhìn về phía Lê Văn Vân ở đằng sau.

Nói đến đây, Lê Trung Hằng cười khẩy nhìn về phía hàng ghế sau nói: “Đương nhiên ở đây phải nhắc tới một chuyện, đó là chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ của chúng ta.”
Lông mày của Lôi Bân khẽ nhúc nhích.

Lúc này Lê Trung Hằng mới nói: “Chủ tịch Lôi, ông không thể để hạng người nào cũng đưa vào công ty làm việc được chứ.”
Lê Văn Vân ngồi bên cạnh Lôi Bân khẽ cau mày.

Lê Trung Hằng tiếp tục: “Tôi xin giới thiệu với mọi người, hai vị ngồi bên cạnh Lôi Bân, đây chính là người đã cưỡng hiếp cô Diệp Hinh của nhà họ Diệp, anh ta đã ngồi tù chín năm và vừa mới ra tù.

Thế mà chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ lại thu nhận người như vậy đến công ty làm việc, quả thật đã làm tổn hại đến hình tượng của công ty.”1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận