Chiến Lang Ở Rể


Lê Văn Vân hơi nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Long Nhã Lâm một cái.

Long Nhã Lâm hừ lạnh một tiếng và nói: “Hôm qua chị bị Phùng Vĩ lừa, bị trói lại, sau đó Lê Văn Vân đã cứu chị, hôm nay chị tới đây tìm anh ta, chính là muốn cảm ơn ngay trước mặt anh ta, sau đó định mời anh ta ăn một bữa cơm, tự mình cảm tạ một chút.”
Nghe đến đây, trong lòng Lê Văn Vân hơi lay động.

Cách nói này của Long Nhã Lâm nghe như chuẩn bị trả thù vậy.

Cô ấy cũng không trực tiếp nói với Vương Giai Kỳ anh chính là Người Gác Đêm Số 0 này nọ.

Điều này khiến Lê Văn Vân nhìn cô ấy với ánh mắt xem trọng, nếu cô ấy thật sự vì chuyện không gia nhập được Người Gác Đêm mà kể hết mọi chuyện ra ngoài, sau này Lê Văn Vân tuyệt đối sẽ không có bất kỳ qua lại nào với người phụ nữ này.

Đương nhiên, những lời cô ấy nói ở đây, Vương Giai Kỳ có thể đoán được ngày hôm qua xảy ra chuyện gì dựa vào thông tin mà cô ấy có được.

Vương Giai Kỳ ngạc nhiên nói: “Cho nên, hôm qua Phùng Vĩ là bắt cóc chị, sau đó Lê Văn Vân cứu chị, nên bọn Phùng Vĩ mới có thể bị Người Gác Đêm đưa đi?”
Nói xong cô ấy cảm thấy giọng nói có hơi lớn, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Long Nhã Lâm nhướng mày nói: “Em biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm à?”
Vương Giai Kỳ gật gật đầu nói: “Ừ, trước đây lúc ở Lâm Hải đã biết, Người Gác Đêm đều phải giữ bí mật, cho nên em không nói cho ai cả.”
“Vậy sao em không kêu anh ta dẫn em gia nhập Người Gác Đêm? Chẳng phải em vẫn luôn muốn đi sao?” Long Nhã Lâm hỏi.

“Em muốn đi nhưng người nhà của em không cho em đi, em cũng không còn cách nào.

Em cũng từ bỏ rồi.” Vương Giai Kỳ nhún vai nói: “Thế còn chị?”
Long Nhã Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lê Văn Vân nói: “Người này không muốn dẫn chị vào trong đó, hơn nữa… hơn nữa hôm qua sau khi chị uy hiếp anh ta, anh ta lại trực tiếp vứt chị lại trên đường cao tốc.”
Vương Giai Kỳ nhìn về phía Lê Văn Vân, không nói lời nào.

“Đó là do cô quá tuỳ hứng, tôi vừa mới cứu cô mà cô lại lấy oán trả ơn.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

“Hừ!” Long Nhã Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha, bắt chéo hai chân và nói: “Giai Kỳ, em cứ bận việc của mình đi, sau đó buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm.

Chị mời!”
Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “Được.”
“Bịch.”
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh như thứ gì bị vứt xuống mặt đất.

Ba người đều nhìn về phía cửa, Lê Văn Vân phát hiện Lâm Nhã đang đứng đó, bị vài người vây xung quanh, bọn họ chỉ vào Lâm Nhã, như đang nói gì rất tức giận.

“Cô có chuyện gì thế này? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.”
“Lâm Nhã phải không? Kêu tập đoàn Trí Đạt các cô đổi một người phụ trách khác tới đây, tôi thật sự là gặp xui tám đời rồi.”
Vẻ mặt Lâm Nhã hơi uỷ khuất và nói: “Văn kiện này rõ ràng là do bên của ông làm sai, sao ông lại đổ lên đầu tôi chứ?”
“Tôi làm sai, tôi làm sai thì cô không biết tự mình xem lại cẩn thận à? Bây giờ bên phía nhà xưởng kéo dài thời hạn, cô nói phải làm thế nào bây giờ? Cô có gánh nổi trách nhiệm không?” Một người đàn ông chỉ vào Lâm Nhã và nói: “Con mẹ nó, một đứa ngực khủng không não ngu ngốc, tôi không hiểu nổi tại sao lại hợp tác với một công ty rác rưởi như Trí Đạt chứ? Bên đó có xứng để hợp tác với sản nghiệp của nhà họ Vương chúng tôi không?”
Nghe đến đây, tâm trạng Lê Văn Vân trở nên hơi khó chịu, anh lập tức đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

“Tránh ra!” Anh đi tới trước mặt những người đó, một tay đẩy người ra, sau đó đứng trước mặt Lâm Nhã, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế này?”
“Cậu là ai?” Cái người đang nổi giận kia chỉ vào Lê Văn Vân và hỏi.

Ông ta là một người đàn ông trung niên, đeo kính râm, cách ăn mặc hơi khoa trương.

“Ông là ai?” Lê Văn Vân nhướng mày hỏi.

“Tôi là giám đốc hoạt động của công ty.” Ông ta thản nhiên nói.

Lê Văn Vân liếc nhìn bảng tên trên ngực ông ta, thấy trên tấm bảng tên có viết hai chữ “Ngô Đông.”
Lê Văn Vân nhàn nhạt nói: “Tôi cũng là người phụ trách bên phía tập đoàn Trí Đạt.

Nếu trong quá trình hợp tác có xảy ra vấn đề gì, hãy cùng nhau ngồi xuống nói chuyện là được, ông dẫn theo cả đám người vây quanh một cô gái chỉ trỏ làm cái gì?”
“Cậu chính là người phụ trách khác à? Tôi còn tưởng cậu chết rồi cơ.

Từ khi hợp tác cùng các người tới giờ, tôi chưa bao giờ gặp cậu cả.” Ông ta hừ lạnh một tiếng.

Lê Văn Vân nhíu mày, tuy khoảng thời gian này anh vẫn luôn đến phòng làm việc, nhưng đa số thời gian anh không quan tâm nhiều tới công việc, chủ yếu vẫn là giao cho Lâm Nhã đi làm.

Một là cho Lâm Nhã cơ hội toàn quyền phụ trách, hai là anh không có năng lực trong phương diện này.

Cho nên phần lớn thời gian anh đều ngồi trong văn phòng của Vương Giai Kỳ, cũng không có qua lại với những người ở đây.

Ngô Đông này là người của bộ phận hoạt động của Studio, trước đây đã làm cho nhà họ Vương, xem như là một người có kinh nghiệm.

Lần này sau khi thành lập Studio cũng sai ông ta tới đây, phụ trách quản lý hoạt động của công ty.

Vì hiện tại vẫn đang là giai đoạn chuẩn bị, giám đốc hoạt động như ông ta xem như khá bận, cho nên cũng rất ít khi xuất hiện ở Studio của Vương Giai Kỳ.

Vừa đến là đi nên hoàn toàn chưa từng chạm mặt nhau.

“Ông nói chuyện đừng khó nghe như vậy chứ?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu hỏi người của các cậu đi.” Ngô Đông cười khẩy một tiếng và nói.

Lê Văn Vân nhìn về phía Lâm Nhã bên cạnh và hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Nhã mấp máy môi nói: “Căn bản không phải lỗi của chúng ta, chúng ta hợp tác với bọn họ một là đầu tư, hai là chịu trách nhiệm giữa nhà máy sản xuất và các tài liệu của nhà máy sản xuất do chính bọn họ soạn thảo, sau đó tôi phụ trách kết nối với bên nhà máy sản xuất.

Tuần trước tôi nhận được một hợp đồng, sau đó tới bên phía nhà máy sản xuất nói chuyện, vốn dĩ hôm nay nhà máy sản xuất muốn đến ký hợp đồng, nhưng họ phát hiện hợp đồng có một vài vấn đề, nên sẽ không tới, phải sửa lại một chút.

Lần này sửa đi sửa lại cũng phải tốn mất vài ngày.”
Nói tới đây, cô ấy mím môi nói: “Hợp đồng này là do Studio của bọn họ soạn thảo ra, nhưng bây giờ lại đổ lên người tôi.”
“Đây là do bộ phận pháp chế của công ty làm ra, tôi bận như thế làm sao có thời gian xét duyệt, trực tiếp chuyển lại cho cô, cô không biết tự đọc sao?” Ngô Đông trừng mắt nói: “Cô không thấy thì tôi cần cô đến có ích gì chứ? Không chuyên nghiệp chút nào, hình như cô không hiểu, quy mô của tập đoàn Trí Đạt các cô như vậy căn bản không có tư cách hợp tác với công ty chúng tôi.

Khó khăn lắm mới bám được một mối ngon, vậy mà các người lại sai mấy người không chuyên nghiệp tới.

Tập đoàn Trí Đạt đã từng thiết kế trang phục chưa? Hợp tác với những người không chuyên nghiệp đúng là phiền phức.”
“Ông làm việc sai sót lại muốn đổ lên đầu tôi à? Thật xin lỗi, lỗi này tôi không không nhận.” Lê Văn Vân thản nhiên nói.

Ngô Đông cười nhạo một tiếng và nói: “Cậu muốn nhận hay không, hoặc là cứu vãn sự việc đi, hoặc là cút đi, cậu nghĩ công ty tôi muốn hợp tác với các cậu chắc? Cậu có tin bây giờ tôi đi tới trước mặt tổng giám đốc Vương nói hai câu, hợp tác với các cậu lập tức sẽ bị huỷ bỏ không?”
Lê Văn Vân vui vẻ, anh nhìn Ngô Đông nói: “Vậy ông đi nói đi, xem chúng tôi có bị huỷ bỏ hợp tác không.”
“Không cần, tôi đã tới rồi.” Lúc này, bên ngoài đám người, Vương Giai Kỳ nhàn nhạt mở miệng nói.

Cô ấy đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi, lúc này sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.

Ngô Đông nhìn Vương Giai Kỳ, vẻ mặt căng thẳng, sau đó vội vàng nói: “Tổng giám đốc Vương, vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi chứ? Hà cớ gì mà cô phải hợp tác với loại tập đoàn nhỏ như Trí Đạt chứ? Thứ chúng ta muốn hợp tác chính là một sân chơi lớn hơn, quy mô của bọn họ quá nhỏ, hơn nữa còn rất không chuyên nghiệp.”
“Đây là sự tắc trách trong công việc của ông.” Vương Giai Kỳ nhàn nhạt nói.

Ngô Đông hơi đổi sắc mặt và nói: “Tổng giám đốc Vương, căn bản do tôi bận quá, tôi…”
“Ông bận? Mỗi ngày ông đều là người tan ca sớm nhất, ông nói với tôi là ông bận à?” Vương Giai Kỳ cười khẩy nhìn ông ta và nói: “Nếu ông cảm thấy bận quá thì tự mình biến đi, đổi một người không cảm thấy chức vị này bận rộn như thế tới đây là được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui