Chiến Lang Ở Rể


Đợi đến khi họ rời đi, Lê Văn Vân nhìn sang ba người Trần Mỹ Huyên và Vương Giai Kỳ!
"Cảm ơn cậu, Lê Văn Vân!", Trần Mỹ Huyên cười khổ một tiếng: "Nếu không có cậu thì lần này tôi e sẽ khó mà yên ổn ra khỏi nhà họ Lý, nhà họ Lý bên ngoài có vẻ đạo mạo, hào nhoáng, nhưng sau lưng họ là vô số những giao dịch bất lương.

Đây là một gia tộc dơ bẩn!"
Lê Văn Vân cười ha ha rồi sờ sờ mũi: "Không sao, Trần Hi là bạn của tôi, bà cũng là bạn tôi thôi, chút chuyện này cũng là chuyện đương nhiên."
Trần Mỹ Huyên ngạc nhiên, bạn sao?
Trần Hi là bạn của anh, lời nói này nghe hơi kì lạ.

"Tuy rằng bây giờ bà đã ra ngoài rồi, cũng xem như trút giận cho bà, nhưng bà có nghĩ ra sau này làm gì chưa, nhà họ Lý hiển nhiên sẽ không buông tha như vậy thôi đâu." Lê Văn Vân hỏi.

Trên mặt Trần Mỹ Huyên để lộ nét khó xử, sau đó thở dài một hơi: "Tôi cũng không biết nên làm sao, nhà họ Lý gia thế lớn, tôi cũng không nhịn được, thật ra tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, thời trẻ thì thấy nhà giàu đâu cũng tốt, sau khi vào nhà họ rồi mới phát hiện không hề tốt đẹp như vậy, tôi là loại làm vợ nhưng không nghe lời..."
Nói đến đây, hốc mắt bà ấy đỏ lên!
Mẹ đơn thân luôn có những khó khăn của riêng mình, chỉ là bình thường đều tự gánh, bất kể là trông bà ấy có vẻ đẹp đẽ sáng sủa tới đâu.

"Chuyện này còn xem bà thế nào nữa, bà muốn giải quyết thế nào thì làm thế ấy.", Lê Văn Vân nói: "Có vấn đề cứ tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp bà."
Trần Mỹ Huyên ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.

Vương Giai Kỳ nói: "Dì à, dì và Trần Hi đến nhà cháu trước đi, nhà họ Lý làm lớn chuyện thế này nhưng cũng không đến nhà cháu phá đâu, đến lúc đó họ muốn tìm dì bàn chuyện thì để họ đến nhà cháu đi, có ông và bố cháu ở đó, họ không dám làm gì quá đáng đâu."
"Vậy thì cảm ơn cháu trước, chỉ là...!Dì sợ người nhà cháu.", Trần Mỹ Huyên hơi đắn đo.

Dù gì chuyện này cũng liên quan đến chuyện nhà họ Lý, họ ở nhà Vương Giai Kỳ đến lúc đó nhà họ Lý lại trút giận lên nhà họ Vương, ảnh hưởng đến vài chuyện của nhà họ Vương thì lại không ổn lắm.

Vương Giai Kỳ cười nói: "Không sao, có Lê Văn Vân che cho mà, không sao hết!"
Trần Mỹ Huyên nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân nhìn bà ấy rồi cười: "Đến nhà họ đi, có thể giữ an toàn trước, bà cũng nói rồi đó, người của nhà họ Lý nhiều thủ đoạn bẩn lắm, nói không chừng họ sẽ làm ra chuyện gì đó với bà và Trần Hi, họ bây giờ còn không nhận Trần Hi là người nhà họ, họ có thể sẽ làm ra bất cứ chuyện gì đó."
Trần Mỹ Huyên thở dài một hơi sau đó nói với Vương Giai Kỳ: "Vậy thì cảm ơn cháu!"
Nói xong bà ấy lại nói với Lê Văn Vân: "Đến lúc đó nếu chuyện này bàn bạc ổn thỏa thì tôi sẽ cho cậu một phần cổ phần của tập đoàn Hoàn Vũ."
Lê Văn Vân cười, không để tâm lắm.

Đương nhiên rồi, với những chuyện thế này trước giờ anh không từ chối.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau lưng Lê Văn Vân bây giờ là cả một đế chế thương mại chống lưng.

Anh không chỉ có mỗi tập đoàn Hãn Vũ!
"Vậy được, Lê Văn Vân, tôi đưa dì và Trần Hi về trước, anh tự lái xe tan làm đi, bây giờ cũng đến giờ tan tầm rồi.", Vương Giai Kỳ nói.

Lê Văn Vân gật đầu.

Anh lên xe, móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Nhã, nói mình không về công ty không cần đợi anh, xong thì lái xe về nhà!
Một ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Trước là tiêu diệt Bóng Tối, sau đó là chuyện nhà họ Lý, thật ra Lê Văn Vân cũng hơi mệt, đặc biệt là lần chiến đấu kia đã tiêu tốn của anh quá nhiều sức lực.

May mà nhiệm vụ bây giờ xem như kết thúc rồi, Giản Hưng bây giờ có lẽ sẽ không ra ngoài nữa!
Đây là hành vi của Giản Hưng, danh hiệu của anh ta là Ẩn Giả, thật ra anh ta rất ít ra ngoài hoạt động, cũng rất ít khi ra tay, đương nhiên rồi, lần nào anh ta ra tay thì cũng là đối phó với nhân vật lớn!
Lần này anh ta vội vàng muốn lấy khúc xương trong tay nhà họ Vương, mới dẫn đến lần hành động này của anh ta! Kết quả gặp phải Lê Văn Vân đã ăn hết bốn khúc xương.

Cùng lúc với Lê Văn Vân đang lái xe về nhà - Yên Kinh, biệt thự nhà họ Vương!
Lâm Bình vội vàng đi vào biệt thự, sau đó gào lên với bên trong: "Vương Húc, Vương Húc!"
Rất nhanh, Vương Húc đã chạy xuống từ trên lầu, lúc nhìn thấy Lâm Bình, tim ông ta trật một nhịp: "Sao rồi? Giai Kỳ đâu? Giai Kỳ không có chuyện gì đấy chứ!"
Lâm Bình thở hổn hển, anh ta lắc đầu: "Không phải, chuyện kết thúc rồi!"
"Kết thúc rồi?", Vương Húc ngẩn ra: "Thế Giai Kỳ đâu? Con bé đâu!"
Vương Húc hơi khẩn trương.

Tuy rằng ông ta đã lót sẵn con đường sau này cho Vương Giai Kỳ, nhưng ông ta vẫn rất thương con.

Ví dụ như Vương Giai Kỳ nói muốn đi Lâm Hải gặp Trần Hi, ông ta bèn sắp xếp cho Vương Giai Kỳ học ở đại học Lâm Hải, ở phương diện này, ông ta cũng xem như nuông chiều con.

"Bây giờ cũng nên nói rõ với ông rồi, dù gì thì phía Người Gác Đêm cũng sẽ tiến hành liên lạc với ông.", Lâm Bình thở hắt một hơi: "Hôm nay Long Nhã Lâm đến tìm Lê Văn Vân, đưa Vương Giai Kỳ đi theo đến Tam Hợp Lâu dùng bữa, phía Bóng Tối phát hiện tôi không đi theo nên phái cao thủ đi chặn đầu họ, trong đó bao gồm hai mươi cao thủ đỉnh cấp!"
Vương Húc hơi ngẩn ra, ông ta nhìn Lâm Bình: "Hơn hai mươi cao thủ đỉnh cấp? Thêm cả Lâm Thiếu Hoa? Kiểu này thì siêu cấp có đến cũng khó mà thắng!"
"Theo như lời Giai Kỳ thì hình như còn có một tên siêu cấp.", Lâm Bình nói.

Vương Húc run rẩy cả người, ngồi thụp xuống sofa!
Chỉ nghe số người thôi ông ta đã thấy hơi hung hiểm, sau đó ông ta liền nói: "Thế Giai Kỳ có bị thương không, ở bệnh viện nào."
"Không có, Giai Kỳ hoàn toàn khoẻ mạnh.", Lâm Bình cười nói: "Lê Văn Vân có dắt theo người của Người Gác Đêm...!Giết Lâm Thiếu Hoa rồi, hơn hai mươi tên cao thủ đỉnh cấp cũng chết sạch, chỉ có tên siêu cấp kia chạy thoát."
Vương Húc vừa đứng dậy lại ngồi thụp xuống, ông ta thấy chân mình đang nhũn ra!
Lâm Thiếu Hoa đó!
Sự tồn tại đứng thứ hai trong bảng xếp hạng sát thủ, sau hôm nay sẽ mất tên khỏi bảng xếp hạng luôn.

"Lê Văn Vân này...!ghê gớm vậy sao?", Vương Húc nuốt nước bọt nói.

Lâm Bình gật đầu: "Trước kia tôi chưa dám nhắc với ông, bây giờ tôi nói thì có lẽ không sao rồi, thật ra anh ta là người do Người Gác Đêm phái đến để bảo vệ Giai Kỳ đó, hơn nữa...!anh ta là...!số 0 của Người Gác Đêm! Đã từng là số 0! Bây giờ đã vào hàng siêu cấp rồi!"
Vương Húc căng da đầu.

Hơn hai mươi tuổi thôi mà là siêu cấp, tương lai đây anh sẽ còn phát triển đến trình độ nào nữa, không ai biết được, ông ta nghĩ đến trước kia mình còn nhờ Lâm Bình điều tra Lê Văn Vân, cả người ông ta bỗng thấy không khoẻ.

"Theo tôi đi gặp ông cụ!", Ông ta cắn răng, sau đó đứng phắt dậy nói.

...!
Lê Văn Vân hiển nhiên không biết chuyện ở nhà họ Vương, anh lái xe về thẳng nhà.

Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm.

Không chỉ là mùi đồ ăn còn có mùi thơm của bếp núc.

Lê Văn Vân bước vào nhà, phát hiện ba người Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết đã ngồi cả vào bàn, Phạm Nhược Tuyết nấu ăn, nấu một bàn đầy ắp thức ăn!
Trên bàn có năm bộ bát đũa, ba người Phạm Nhược Tuyết ngồi ngay ngắn vào bàn, đũa cũng sắp chỉnh tề hết nhưng không ai động đũa!
Ở chỗ ngồi chủ vị, là một khung ảnh trắng đen, trong khung ảnh là một thanh niên đầu trọc, miệng cắn một cọng rơm.

Anh ấy mặc đồ của Người Gác Đêm, trên lưng là hai thanh đao một ngắn một dài.

Chính là số 7 cũ của Người Gác Đêm, chiến lực số 3 của tiểu đội 11762 - Lý Đường Đường!
Ba năm trước vì yểm hộ Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ chạy trốn mà chết trong trận chiến ở Giang Thành.

Không khí trong nhà có hơi đau buồn.

Hốc mắt Hoàng Thi Kỳ hơi đỏ, Lê Văn Vân bước vào thì cô ta không nhịn nổi nữa, chạy đến bên cạnh Lê Văn Vân, nhào vào lòng anh mà bắt đầu oà khóc!
"Chúng ta giết được kẻ thù đầu tiên cho Đường Đường rồi, nhưng mà Đường Đường không thể quay về nữa, niềm vui của tiểu đội, người lần nào cũng ăn nhanh nhất, ăn nhiều nhất, người mà ngày nào cũng nở nụ cười trên mặt đó không bao giờ quay về được nữa." Hoàng Thi Kỳ nỉ non.

Nghe đến đây Lê Văn Vân cũng rùng mình rồi đỏ mắt theo.

Anh ôm Hoàng Thi Kỳ đến trước bàn ăn, sau đó ngồi xuống, nhìn vào ảnh của Lý Đường Đường, lau đi nước mắt, nói: "Đường Đường, đây là kẻ thù đầu tiên, sẽ không phải là kẻ cuối cùng, Bùi Nghênh Tùng hay người nhà gia tộc Demps đều đừng mong thoát được! Dù chỉ là một người! Tin tôi!'.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui