Chiến Lang Ở Rể


Nghe được lời tiếp viên hàng không nói, Khương Vĩ chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng!
Tiếp viên hàng không nở nụ cười ngọt ngào, nhìn nhìn mấy người rồi nói: "Bên tổng bộ tương đối coi trọng mấy người các anh.

Lần này đi xuống, việc lớn việc nhỏ, các anh cũng thương lượng đi.

Các anh phải ở lại đây nửa năm, nửa năm sau sẽ có người tới đón các anh đi ra!"
“Mẹ nó, máy bay này còn không thể hạ cánh ở đây, vậy đón chúng tôi đi ra kiểu gì?” Khương Vĩ mắng: “Bảo chúng tôi bơi trở về à?"
"Tóm lại, đến thời điểm đó sẽ có người tới đón các anh là được rồi.

Những thứ khác các anh không cần lo lắng, sống sót cho tốt đi!" Tiếp viên hàng không nói: "Vậy thì...!Bây giờ chuẩn bị nhảy dù!"
“Ồ, đúng rồi!” Nói xong, cô ta chỉ vào hai anh em Phùng Cảnh Thiên bên cạnh, nói: “Giao hai bọn họ cho các anh.”
Sắc mặt của hai anh em Phùng Cảnh Thiên hơi thay đổi, nhưng cũng không dám nói gì.

"Chuẩn bị nhảy dù đi!" Tiếp viên hàng không lặp lại một lần nữa!
...!
Bên kia, Lê Văn Vân nhìn Minh Sùng, khẽ nhíu mày, một lúc sau mới thở ra một hơi, anh nói: "Được rồi, tôi hứa với anh."
Trên mặt Minh Sùng lại lộ một nụ cười khá là khó coi.

Sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra và nói: "Vậy add WeChat tôi đi.

Chờ cậu giải quyết xong Lý Đông Dã thì sau đó lại đến tìm tôi."
Lê Văn Vân không từ chối, sau khi thêm WeChat, cả hai chìm vào im lặng một lúc.

Minh Sùng này dường như thật sự không nói nhiều, chỉ ngồi đó một mình, ăn từng miếng nhỏ.

Lê Văn Vân uống qua loa mấy hớp, sau khi ăn xong một chén cơm bèn đứng dậy chào tạm biệt.

Sau khi chào hỏi Tần Hoa và Từ đại sư, Lê Văn Vân liền rời khỏi Tam Hợp Lâu.

Sau khi lên xe, anh nhanh chóng tìm được số điện thoại của Trác Nhất Minh.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói gắt gỏng từ trong điện thoại truyền ra: "Thằng nhóc thối này, bây giờ biết gọi điện thoại cho tôi rồi hả? Gặp phải rắc rối rồi đúng không?!"
Trong lòng Lê Văn Vân mắng Trác Nhất Minh một câu, nhưng ngoài miệng lại cười hơ hớ nói: "Cái gì đó, ông chủ của Tam Hợp Lâu Minh Sùng này rốt cuộc là tình huống gì thế? Anh ta là Người Gác Đêm số 1 à?"
Đầu dây bên kia, nghe câu hỏi của Lê Văn Vân, Trác Nhất Minh lập tức trầm mặc, một lúc sau mới nói: "Cậu ta không phải là Người Gác Đêm số 1, nhưng quả thực là Người Gác Đêm.

Về tin tức của cậu ta, tôi không thể nào tiết lộ cho cậu quá nhiều.

Sao nào, cậu đi tìm cậu ta lấy xương rồng rồi à?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ, nhưng anh ta không trực tiếp đưa nó cho tôi mà bảo tôi đi chém Lý Đông Dã rồi mới bằng lòng đưa đồ cho tôi."
Trác Nhất Minh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, một lúc sau mới nói: "Nếu cậu ta đã nói như vậy, thế thì cậu hãy tìm cơ hội chém Lý Đông Dã đi."
"Nhưng chuyện này có hơi trái với Người Gác Đêm..."
Lê Văn Vân vừa nói đến đây, Trác Nhất Minh đã cắt ngang lời của Lê Văn Vân và nói: "Lý Đông Dã, là người của Hồng Nguyệt."
“Cái gì!” Môi Lê Văn Vân khẽ mấp máy.

“Đúng.” Trác Nhất Minh nói: “Nhưng mà đã là từ rất lâu trước kia rồi.

Mặc dù ông ta là người của Hồng Nguyệt, nhưng ông ta cũng rất ít khi tham gia vào các hành động của Hồng Nguyệt.

Chỉ là đã gia nhập Hồng Nguyệt vào rất nhiều năm trước mà thôi.

Hơn nữa, bản thân ông ta đã đạt tới siêu cấp rồi."
"Ông ta rất giống với nhân viên bên ngoài của Hồng Nguyệt, nhưng mà..." Trác Nhất Minh cau mày nói: "Ông ta có thể là một quả bom hẹn giờ.

Giữa Minh Sùng và ông ta có một số hận thù nào đó.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao biết bao nhiêu năm qua mà Minh Sùng vẫn luôn ở tại Yên Kinh.

Chỉ là mấy năm trở lại đây, Lý Đông Dã chưa bao giờ ra khỏi nhà họ Lý, vậy nên cậu ta cũng không có cơ hội nào..."
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lê Văn Vân nói.

Trác Nhất Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ồ, phải rồi, nhóc con, tôi nhắc nhở cậu.

Mấy người bạn kia của cậu bị tôi ném vào khu Tội Ác rồi."
"Cái gì!" Nghe đến đó, thần sắc Lê Văn Vân căng thẳng: "Ông điên à! Bọn họ vào Người Gác Đêm mới bao lâu đâu chứ.

Trước kia Khương Vĩ và Đỗ Tịch Tịch hoàn toàn chẳng có chút nền tảng nào.

Bọn họ bây giờ nên vào tân thủ doanh huấn luyện mới phải!"
“11762 cần tổ chức lại, cần một ít máu mới.” Lúc này, giọng nói của Vương Hồng từ bên cạnh vang lên: “ Khu Tội Ác có thể giúp bọn họ trưởng thành một cách nhanh chóng, nếu không bọn họ sẽ không thể nào theo kịp tiến độ của cậu.”
"Theo cái quỷ! Tôi đưa bọn họ đến Người Gác Đêm không phải muốn để cho bọn họ mạo hiểm..." Lê Văn Vân chửi ầm lên: "Tìm cách đem người trở về cho tôi, đó là khu Tội Ác đấy."
"Muốn đi thì sau này cậu tự đi đi.

Dù sao tôi cũng không đưa về." Trác Nhất Minh cười khà khà.

Lê Văn Vân còn muốn nói gì đó nữa, nhưng ở đầu dây bên kia, Trác Nhất Minh thẳng thừng cúp điện thoại.

“Má nó!” Lê Văn Vân mắng một câu.

Anh hơi cau mày, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Thi Kỳ, nhưng cuộc gọi không kết nối được, chắc là Hoàng Thi Kỳ đã lên máy bay đến khu Tội Ác rồi.

Ngô Nghiêu thì anh không lo lắng lắm.

Thứ nhất là không phải quá quen thuộc.

Thứ hai, bản thân Ngô Nghiêu cũng đã đứng ở hàng đầu rồi.

Có anh ta ở đó thì việc sinh tồn hẳn là không quá khó, chỉ là ước chừng sẽ không quá tốt!
“Hy vọng Hoàng Thi Kỳ có thể tìm được bọn họ.” Lê Văn Vân cau mày.

Khu Tội Ác không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Anh thở ra một hơi, lái xe rời khỏi Tam Hợp Lâu.

"Tút tút tút..."
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Lê Văn Vân cầm lên nhìn thì thấy là Vương Gia Kỳ đang gọi, trong lòng khẽ động, sau đó nhanh chóng trả lời điện thoại, hỏi: "Sao vậy?"
“Lê Văn Vân, người nhà họ Lý bảo Trần Hi và dì đến nhà họ thương lượng.” Vương Giai Kỳ nói bên trong điện thoại.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nói: "Tới nhà bọn họ sao?"
“Ừ.” Vương Giai Kỳ nói: “Dì Trần Mỹ Huyên nói hy vọng anh có thể cùng bà ấy qua đó.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy tôi lái xe qua đón bà ấy."
Vương Giai Kỳ nhanh chóng gửi cho Lê Văn Vân địa chỉ.

Lê Văn Vân khởi động xe, một tiếng sau, anh dừng xe trước nhà Vương Giai Kỳ.

Hai người Vương Giai Kỳ và Trần Hi đưa Trần Mỹ Huyên ra ngoài.

Trần Hi nói: "Mẹ, con đi chung với hai người đi.

Bố con nhìn thấy con ở đó thì hẳn là sẽ mềm lòng!"
Trần Mỹ Huyên chế nhạo: "Trần Hi, mẹ không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ của bố con và con.

Bố con cũng không làm chủ được.

Con nên qua lại với ông ấy thế nào thì cứ qua lại thế ấy.

Về phần thương lượng, mẹ và Lê Văn Vân đi là được."
“Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ mẹ cô an toàn.” Lê Văn Vân nói với Trần Hi.

Vương Giai Kỳ lúc này mới nói: "Phải rồi, Lê Văn Vân, sau khi thương lượng xong, các người cứ trực tiếp đến nhà tôi đi.

Bố mẹ tôi muốn đích thân cảm ơn anh một chút, ông nội tôi cũng muốn gặp mặt anh."
Thần sắc của Lê Văn Vân hơi biến đổi!
Dù là anh hay Người Gác Đêm, lần này xem như đã giúp đỡ nhà họ Vương một đại ân.

“Được thôi!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Vậy chúng tôi đi trước!"
Anh khởi động xe.

Trên ghế phụ, Trần Mỹ Huyên nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, lần này làm phiền cậu rồi."
Lê Văn Vân mỉm cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá để ý.

Bà nắm bao nhiêu cổ phần trong tập đoàn Hoàn Vũ?"
“Bên phía tập đoàn Hoàn Vũ, tôi sở hữu 51%, Lý Hàng nắm 20%, Trần Hi sở hữu 29%.” Trần Mỹ Huyên nói: “Lúc trước khi Lý Hàng ly hôn với tôi, thật ra là muốn giao toàn bộ cổ phần công ty cho chúng tôi.

Lúc ấy tôi không muốn chiếm lợi của ông ấy nên cũng không lấy.

Sau đó tự ông ấy chuyển 29% cổ phần sang danh nghĩa Trần Hi!"
Lê Văn Vân ngẩn ra, hoda ra trong tập đoàn Hoàn Vũ này, Trần Mỹ Huyên vẫn chiếm phần lớn.

Trước đó không có chuyện mạch khoáng, nhà họ Lý tự nhiên cũng không để ý, nhưng bây giờ tình hình đã khác.

Chỉ là cái này chỉ cho một ngàn vạn mà thôi, thật là có phần khiến người ta ghét bỏ!
Lê Văn Vân vừa lái xe vừa tìm hiểu một số tình huống cụ thể.

Khoảng nửa tiếng sau, xe của họ dừng trước cửa nhà họ Lý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui