Editor: Kingofbattle.
Trong khách sạn là hai người một phòng.
Tiêu chuẩn vai quần chúng là hai người ở chung, tiêu chuẩn tiểu đặc ước là một người một phòng.
Bên trong phòng một người cấp bậc càng cao thì càng đầy đủ tiện nghi.
Giống với lần trước, Lý Đằng và Cao Phi chung một phòng, Đỗ Khánh cùng Hoàng Tấn ở chung phòng.
Anna ở riêng một phòng, Elsa cùng cô gái thỏ con ở một phòng.
Mọi chuyện khá trùng hợp, Lưu Hoảng bởi vì phạm tội ẩu đả mà bị giam giữ riêng một phòng.
"Tại sao cậu lại trở về?" Cao Phi nói chuyện cùng Lý Đằng.
"Không về phòng ngủ thì về đâu…"
"Không phải là ngủ trong phòng đạo diễn sao?" Cao Phi cười ha hả.
"Trái lại là muốn, nhưng mà không thành." Lý Đằng rất thẳng thắn.
"Đoán chừng là quy tắc thành phố điện ảnh không cho phép, có thể là hạn chế quan hệ giữa đạo diễn cùng diễn viên, không thể quá thân thiết, bằng không thì đạo diễn khó mà xử sự công bằng......Lại nói, đạo diễn cũng là người, nếu mà nói đối xử công bằng với toàn bộ diễn viên thì rất khó." Cao Phi tỏ vẻ đã hiểu.
"Có lẽ vậy." Lý Đằng cho rằng Cao Phi nói có lý.
"Có thăm dò được tin tức gì có ích hay không? nếu không tiện thì thôi." Tất nhiên Cao Phi cũng muốn mượn cơ hội này tìm hiểu tin tức về thành phố điện ảnh.
"Chỉ có một, chính là biết những đạo diễn này cũng không phải cư dân của thành phố điện ảnh, cũng là bị kéo từ thế giới hiện thực vào đây, hơn phân nửa là công việc của bọn họ ở thế giới hiện thực là làm biên kịch, đạo diễn, viết lách hoặc cùng loại, có được kinh nghiệm nhất định, khi bị kéo vào cũng không bị thả trên đỉnh chóp đá, mà là trực tiếp tiến vào trường học huấn luyện đạo diễn." Lý Đằng cũng không có che giấu mà nói cho Cao Phi.
"Ồ, thì ra là thế.
Sớm biết như vậy, lúc đầu tôi cũng học một khoá ở thế giới hiện thực, cho dù chỉ viết lách tiểu thuyết online gì đó cũng được, thì cũng không tiến vào đây làm chân diễn viên quèn, chịu tội trên đỉnh chóp đá." Cao Phi thở dài.
"Ừ, rất có lý, đám người viết lách trong thế giới hiện thực kia thì sướng rồi, tiến vào đây ít nhất có thể lăn lộn làm một đạo diễn nhỏ, những độc giả như chúng ta chỉ có thể chèo chống trên đỉnh chóp đá, còn phải bắt đầu từ vai quần chúng, đúng là không công bằng." Lý Đằng thở dài nói.
"Lần này trên chóp đá có kỳ ngộ gì hay không?" Cao Phi cảm thấy rất hứng thú đối với những gì mà Lý Đằng trải qua trên chóp đá.....Nghe một chút Lý Đằng thảm cỡ nào, sẽ khiến hắn có động lực sống tiếp, giúp hắn có lòng tin kiên trì.
"Lần này? Hừ! Gặp được một đám máy bay chiến đấu bắn đạn ì xèo xung quanh chóp đá chỗ tôi, súng đạn nã sướt qua mặt "phằng phằng phằng", bắn cho cái giường thành tổ ong, sau đó không biết là trực thăng hay là đạo diễn đâm vào bên trên chóp đá, đâm cho sáng một mảnh trời, thổi cho giường của tôi bay sạch sẽ, chỉ còn lại ba cái chân giường." Lý Đằng nhớ lại cảnh tượng trước đó mà tức giận sôi máu gà.
"Còn có loại chuyện này? Phi cơ trực thăng vũ trang không chiến? Giường cũng bay mất? Quá......Quá......Quá là khó tin đi?" Cao Phi trợn trắng hai mắt, hoàn toàn không thể tin được những gì Lý Đằng trải qua.
"Anh không tin? Tôi có cần phải nói dối ư?"
"Không có, chóp đá bị đâm mạnh như vậy mà không gãy mất sao?" Trong đầu Cao Phi cũng không tin.
"Anh cảm thấy một chóp đá cao 1000 mét mỏng như vậy, nếu như không phải chất liệu công nghệ cao, cho dù không có đồ vật nào đụng nó, nó cũng không có thể nào đứng được? Cái chóp đá này không phải độ cứng bình thường đâu, cũng không phải lần đầu nó bị lắc lư." Lý Đằng cũng không biết nên giải thích cho Cao Phi thế nào.
"Cái kia......rung lắc mà nói, cậu sẽ không té xuống chứ...? " Cao Phi vẫn rất khó hiểu, dù sao thì không có tự mình trải qua, cảm thấy những chuyện mà Lý Đằng nói rất là khó tin.
"Nhiều lần suýt nữa té xuống, đều là ôm chân giường mới giữ lại được.
Nhưng nếu lần sau tôi đang ngủ, có cái gì đụng phải chóp đá, khiến cho chóp đá rung lắc mà nói, rất có thể tôi sẽ bị hất té xuống." Lý Đằng vẫn là rất lo lắng chuyện này, nhưng mà lo lắng cũng vậy, hắn không thể nào thức hoài trên chóp đá.
"Cậu mất luôn giường rồi, còn ngủ thế nào được?" Cao Phi nhìn ra Lý Đằng không giống nói dối, không khỏi thấy tội cho Lý Đằng.
"Thì nằm dưới mặt đá..., trên đỉnh chóp đá còn có cái gì đâu, lúc trời nắng thì bỏng cái mông đít, ngồi xuống cũng là một vấn đề, lúc tuyết rơi thì không có chỗ trú ẩn, trước khi tới đây tôi cũng suýt ngủm, bị cảm cúm, vết thương phần eo bị tổn thương, bị nhiễm virus, nhiễm trùng máu......Tên lang băm chó kia lại lừa tôi 999 điểm tích lũy, nếu như tôi không giết chết hắn, thì tôi cũng đừng mong sống tiếp ở chỗ này." Lý Đằng vừa kể lại mà vẫn còn sợ.
"Đúng vậy, cậu bị ép đến nông nỗi này, cũng chỉ có thể cá chết lưới rách.
Chỉ là đáng tiếc, lại bị đưa vào đoàn phim chế độ địa ngục.
" Cao Phi càng cảm thông cho Lý Đằng.
Đây là thảm trạng thế nào...? Rốt cuộc là Lý Đằng đắc tội người nào, mà phải bị ngược đãi thê thảm đến vậy?
"Không biết ngày mai là kịch bản gì, lần trước có thể sống sót đều nhờ may mắn, đoán chừng lần này sẽ không gặp may." Lý Đằng cảm thấy ủ rủ.
"Đừng, người anh em, cậu tạo cho tất cả chúng tôi loại cảm giác cậu chính là người gan lỳ không sợ thứ gì, mặc kệ đối mặt khó khăn như thế nào, cậu cũng có thể dùng trí tuệ của mình giải quyết dễ dàng, ngàn vạn lần đừng nói lời nhụt chí, chúng tôi tin tưởng cậu, cậu cũng phải có lòng tin với bản thân, nhất định ngày mai có thể gắng gượng sống sót.
Nếu như người lợi hại giống như cậu còn bỏ cuộc, thì mấy người như chúng tôi còn kiên trì thế nào?" Cao Phi khuyên ngăn Lý Đằng.
"Hy vọng chế độ địa ngục ngày mai không phải tuyệt cảnh, có thể chừa một đường sống sót." Lý Đằng cũng chỉ có thể mong ước như vậy.
"Tôi có cảm giác, những đạo diễn hoặc là biên kịch trong lúc biên soạn kịch bản, thật ra đều chừa một đường sống cho mỗi nhân vật, liền giống như màn đầu tiên, tại sao đạo diễn không có ngăn cản cậu cầm ghế chân cao, rất có thể đây chính là đường sống mà bọn họ chừa sẵn cho chúng ta trong kịch bản, để cho những vai quần chúng như chúng ta lúc đối mặt với tình thế chết chắc, sẽ có thể thông qua cố gắng của mình để thực hiện phản sát! Đường sống này vừa khéo được cậu tìm được, cho nên cậu còn sống."
"Mấy màn diễn phía sau, phàm là diễn viên nhận cơm hợp, cũng có thể tìm ra đường sống, liền giống như màn diễn hôm nay, nếu như Lưu Hoảng kiên trì không khai ra, hắn sẽ không phải chết."
"Cảm giác của tôi là lúc đạo diễn của thành phố điện ảnh xét duyệt những kịch bản này, tất cả kịch bản, giống như một ván cờ, không có bất kỳ kịch bản nào là bắt ép diễn viên chắc chắn phải chết, chỉ cần có đủ thông minh, giống như cậu vậy, cho dù là chế độ địa ngục thì sao, chỉ cần có thể tìm được đường sống bên trong, thì vẫn có hy vọng sống sót." Cao Phi phân tích thay cho Lý Đằng.
"Có lẽ vậy.
" Lý Đằng trả lời một câu lập lờ, bất quá trong lòng hắn vẫn khen ngợi cách nghĩ của Cao Phi.
......
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, mấy cặp loa ven đường truyền đến tiếng nói của đạo diễn, bắt tất cả mọi người tập hợp tại đại sảnh khách sạn, đặc biệt là Lý Đằng cùng Anna, chuẩn bị lên đường tới đoàn phim địa ngục.
Những người khác nghe thấy đều chạy tới, kể cả hai gã bảo an đang canh chừng Lưu Hoảng.
Đạo diễn vẫn xách theo một rương hành lý, bộ dạng muốn đi xa nhà.
Trước khi đạo diễn mới đến, vẫn do nàng phụ trách đoàn phim này, cho nên vẫn do nàng dẫn theo Lý Đằng cùng Anna đi tham gia diễn xuất chế độ địa ngục hôm nay.
"Bình an trở về...! " Elsa cầu phúc cho hai người.
"Nhất định phải cùng nhau trở về...! " Cao Phi cũng nói ra lời cầu may.
Cô gái thỏ con không nói chuyện, nàng chỉ đang âm thầm quan sát.
Dù sao nàng cũng không có cảm tình gì với mấy người này, cũng không có cảm giác gì đối với sinh tử của Lý Đằng cùng Anna.
Lúc này trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, chính là Lý Đằng lừa nàng nhiều đồ vật như vậy, thiếu nàng một cái nhân tình, nếu như cứ ngủm như vậy, nàng cũng quá mất mát.
"Ha ha, chế độ địa ngục! Tôi biết rõ hai người rất thích, chúc các người gặp may!" Hoàng Tấn lại ra vẻ hả hê.
"Màn tiếp theo cho dù công hội yêu cầu tôi ở lại đoàn phim này, tôi cũng không ở, ở chỗ này đúng là chịu tội! Lần này còn bị nghiêm hình tra tấn! Anna chính là thứ biến thái! Lý Đằng thì là con gián đánh không chết, tôi không muốn đối đầu với bọn họ, không thể trêu vào thì chỉ có nước tránh đi." Đỗ Khánh nhỏ giọng thầm thì.
"Chế độ địa ngục! Các ngươi cùng chết! Bị chết càng thảm càng tốt! " Lưu Hoảng nguyền rủa hai người liên mồm.
Một cỗ xe buýt chờ sẵn bên ngoài khách sạn, dưới sự thúc dục của đạo diễn, Lý Đằng cùng Anna nối gót theo đạo diễn trèo lên xe buýt.
Sau khi vẫy tay từ biệt mọi người, tài xế cài số nhấn ga, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của mọi người.