Editor: Kingofbattle
"Vậy ít nhất anh hãy gọt vỏ rồi ăn...! " Cô gái thỏ con không biết nói gì.
"Vỏ khoai tây cũng có thể cung cấp năng lượng, không thể lãng phí." Lý Đằng lắc đầu.
"Ôi, trời......" Cô gái thỏ con chết lặng.
"Quên đi, em không ăn khoai tây, đáng lẽ vừa rồi anh phải mua cà rốt." Lý Đằng nhớ ra cái gì đó.
"Ồ? Tại sao?"
"Bởi vì em là thỏ...! "
"......"
Ăn sạch ba quả khoai tây, Lý Đằng cũng không có cảm thấy khó chịu, cảm giác sức lực đã hồi phục, vì vậy lại trở về phòng chạy bộ.
Cô gái thỏ con cũng đi theo hắn.
"Không muốn sống ở đây, không biết tới khi nào thì cảnh quay này mới kết thúc...? " Cô gái thỏ con nhịn không được bèn lên tiếng.
"Nơi này có gì không tốt? Có thể nhận được đồ ăn, chẳng lẽ em muốn quay trở về chóp đá...? Phơi gió phơi nắn, còn lo sợ bị té xuống." Lý Đằng đáp lời cô gái thỏ con.
"Vẫn tốt hơn ở đây? Chỉ cần không rời khỏi phòng là được." Cô gái thỏ con nói thầm một câu.
"Hả?" Lý Đằng nghe thấy lời của cô gái thỏ con, cảm giác có chút kỳ quái.
Cô gái thỏ con im lặng.
"Đừng nói là......em tới đây cùng ngôi nhà à?" Lý Đằng vội hỏi cô gái thỏ con.
"Nhà thì không có, chỉ có phòng ngủ của em thôi." Cô gái thỏ con do dự trong chốc lát, bèn trả lời Lý Đằng.
"Phòng ngủ của em? Em tới đây cùng phòng ngủ?" Lý Đằng lắp bắp kinh hãi.
"Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như các anh chỉ có mỗi cái giường, nhưng đúng là em và phòng ngủ cùng xuất hiện trên chóp đá." Cô gái thỏ con nhỏ giọng trả lời Lý Đằng, vốn là nàng không muốn nhắc tới, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn thắc mắc.
"Nếu như em cùng phòng ngủ xuất hiện trên đỉnh chóp đá, vậy thì tại sao ngày đó em mặc đồ ngủ? Trong phòng không có tủ quần áo sao?" Lý Đằng phát hiện trong lời nói của cô gái thỏ con có điểm đáng ngờ.
"Tủ quần áo? Em không có tủ quần áo, quần áo của em để riêng ở phòng khác, giầy dép cũng ở một phòng, túi xách ở một phòng, thế nhưng mấy gian phòng kia không theo em tới đây, cho nên em chỉ mặc áo ngủ." Cô gái thỏ con trả lời Lý Đằng.
"Bà mẹ nó......" Lý Đằng vỗ trán một cái.
"Bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của mình." Rất nhanh Lý Đằng đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ, người giàu có bên trong thế giới hiện thực, lúc bị ép tới đây cũng không mang theo một cái giường? Có thể mang phòng ngủ chung một chỗ?
"Phòng ngủ của em cũng tới đây, vậy chẳng phải là em có rất nhiều đồ vật? Điện thoại..., chén trà, cái bàn, cái ghế gì đó......" Lý Đằng lại nghĩ tới cái gì.
"Không có điện thoại, trái lại có chén trà, cái bàn, cái ghế các loại, lúc trời mưa, có thể dùng ly hứng nước mưa ở ngoài để uống, chỉ là quá dọa người, sợ trượt chân té xuống.
" Cô gái thỏ con nhẹ gật đầu.
"Chóp đá chỗ em có to không?" Lý Đằng lại hỏi câu khác.
"Giống với chiều dài và chiều rộng của căn phòng." Cô gái thỏ con nhẹ gật đầu.
"Phòng ngủ có mái không?"
"Có....!"
"Cho nên, căn bản em sẽ không chịu nắng chịu gió." Lý Đằng thở dài, lúc trước mình còn nhắc nàng mua áo lông, nếu như thời tiết chỗ nàng không có ác nghiệt giống như chỗ mình, vẫn luôn ở lỳ trong phòng mà nói, dù thế nào cũng sẽ không bị lạnh cóng.
Kẻ có tiền mặc kệ ở chỗ nào, cũng không giống với mấy người nghèo ở đáy xã hội như bọn hắn.
Điểm này cũng không cần bàn cãi, dù sao thì cha chú bọn họ, hoặc là đời ông cùng thế hệ cố gắng rất nhiều, mới tạo ra điều kiện tương đối tốt cho đời sau.
"Bé thỏ con, em tên là gì? Anh sẽ không nói cho người khác biết." Lý Đằng lại hỏi cô gái thỏ con một câu.
"Em họ Liễu, tên là Liễu Nhân.
Kỳ thật em cũng không muốn gạt các anh, ngay từ đầu em còn lo lắng bọn anh là người xấu, muốn bắt cóc em để đòi tiền chuộc của cha em." Cô gái thỏ con do dự trong chốc lát, vẫn nói ra tên của mình.
"Liễu......Đệm? Anh từng nghe qua cái tên này......Em không phải là......!con gái của ông chủ Liễu của Khoa Kỹ Ngân Hà chứ? Chị của em là Liễu Tuệ?" Lý Đằng đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Khoa Kỹ Ngân Hà, là công ty công nghệ cao nằm trong top 500 trên toàn thế giới, chuyên nghiên cứu trí tuệ nhân tạo.
Ông chủ Liễu cũng là nhân vật đứng đầu trong top tỷ phú.
"Anh biết cha cùng chị gái của em sao" Cô gái thỏ con có chút kinh ngạc.
"Anh từng làm việc trong công ty của cha em." Lý Đằng nhớ rõ lúc nào nghe thấy cái tên Liễu Nhân rồi, là một gã đồng nghiệp từng nói với hắn, nói ông chủ công ty có hai cô con gái như hoa như ngọc, chị cả gọi Liễu Tuệ, em gái gọi Liễu Nhân, nếu như có thể cưới được một trong hai người, đời này sẽ không cần lo miếng ăn.
Lúc ấy Lý Đằng vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ nóng tính, cảm thấy dùng ngoại hình cùng điều kiện của mình, nỗ lực hết sức vẫn có hy vọng, cho nên âm thầm ghi nhớ hai cái tên này, về sau phát hiện căn bản không có cơ hội, cho nên dần lãng quên.
Chưa từng nghĩ đến, lại gặp ở đây.
Trái lại đã có cơ hội, nhưng đã không còn ý nghĩa.
Chắc có lẽ Liễu Nhân chưa từng nghĩ tới, người xa lạ chưa từng gặp mặt như hắn, lại có ý đồ đối với nàng tận mấy tháng, mặc dù hắn không hề biết bộ dạng nàng ra sao.
"Ồ? Trước kia em từng gặp anh rồi sao? Anh làm ở phòng ban nào trong công ty...? Em rất quen mặt mấy người phụ trách ban ngành kia, nhà của chúng em thường xuyên mời bọn họ tham gia tiệc rượu, anh có tới nhà của em chưa?" Liễu Nhân rất vui mừng, không ngờ gặp được người quen.
"Tới nhà của em?Anh từng làm công việc sổ sách tại một chi nhánh thuộc công ty của cha em tại Giang Thành, có lẽ nhà em có mở tiệc rượu thì cũng không thể mời anh......" Lý Đằng có chút xấu hổ.
"Ồ.
" Liễu Nhân cũng có chút ngượng ngùng.
"Trưởng phòng bộ phận chỗ anh làm tham ô tiền công ty, chính anh đứng ra tố cáo chi nhánh công ty, thay công ty thu lại hơn 10 vạn tiền thiệt hại, công ty cũng không có khen thưởng anh, về sau anh còn bị người nọ trả thù, đến nỗi vào thành phố điện ảnh cũng không tha, lần đầu anh diễn xuất, chính là gặp tên trưởng phòng kia." Lý Đằng vẫn luôn có chút canh cánh trong lòng.
"Còn có loại chuyện này...? Em không biết, bằng không thì em sẽ nói chuyện này cho cha em." Liễu Nhân rất cảm thông cho những gì Lý Đằng gặp phải.
Về phần hơn 10 vạn tiền thiệt hại......Không đáng giá nhắc tới, còn chưa đủ cho nàng mua túi xách.
"Khoa Kỹ Ngân Hà là làm trí tuệ nhân tạo......Cha của em và công ty ông ấy, có thể liên quan tới thành phố điện ảnh hay không?" Lý Đằng đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Hắn lại gặp con gái của ông chủ Khoa Kỹ Ngân Hà, hơn nữa lúc diễn xuất còn ghép cặp với nàng.
Thoạt nhìn, lần đầu tiên diễn xuất gặp phải Quách Chí Bằng, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
"Không biết." Liễu Nhân lắc đầu.
"Có thể là em không biết." Lý Đằng thở dài.
"Đoạn thời gian trước, cũng chính là thời gian trước khi em vào đây, em nghe nói kỹ thuật trí tuệ nhân tạo trong công ty lại có đột phá mới, rất có thể tương lai sẽ để người máy thay thế diễn viên biểu diễn, không biết có liên quan tới chuyện này hay không? " Liễu Nhân nghĩ nghĩ lại nói ra.
"Không biết.
" Lý Đằng cười cười.
Hắn gặp mấy người Diêu Tuyết, Liễu Nhân này, mẹ Diêu Tuyết làm việc ở phòng thí nghiệm, Cha Liễu Nhân nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, có phải là hai điểm mấu chốt đứng sau thành phố điện ảnh hay không?
Từ nơi sâu xa, là sức mạnh thần bí gì đưa các nàng đến bên cạnh mình?
Là có ý đồ gì?
Hai chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?